Vờ Như Không Biết Anh Giả Nghèo - Chương 6: Không biết anh đang tắm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
80


Vờ Như Không Biết Anh Giả Nghèo


Chương 6: Không biết anh đang tắm


Loại cảm giác khó chịu trên cổ này khiến Phó Lâm thấy ngứa ngáy khắp người, cậu cảm thấy cả cơ thể lạnh lẽo, chỉ có cổ là nóng bỏng. Vết chai mỏng trên lòng bàn tay Quý Hàn Bách cọ lên làn da nhạy cảm của cậu, rốt cuộc Phó Lâm không nhịn được nữa bèn rụt cổ lại.

Cậu giả vờ tỉnh táo hơn một chút, ngồi ngay ngắn lên, đầu nghiêng về phía cửa xe.

Quý Hàn Bách hỏi: “Khó chịu hả?”

Phó Lâm không nói gì, nhắm mắt lại.

Hai tai đã đỏ ửng.

Quý Hàn Bách còn tưởng tai cậu đỏ do uống rượu.

Phó Lâm có hơi nản lòng, không ngờ rằng khuyết điểm quá nhạy cảm này lại trở thành trở ngại trong việc quyến rũ đàn ông.

Cậu cũng là đàn ông, biết rất rõ bản chất của đàn ông, chỉ mê hoặc bằng tinh thần thôi là chưa đủ, muốn quyến rũ đàn ông, tiếp xúc thân thể là hiệu quả nhất, có tác dụng nhất.

Muốn một thằng đàn ông tình nguyện tiêu tiền vì bạn, một là yêu bạn thương bạn, hận không thể móc tất cả mọi thứ ra dâng cho bạn, đây là trường hợp lí tưởng nhất, còn lại là muốn ngủ với bạn.

Thời điểm đàn ông bị du͙ƈ vọиɠ chi phối là lúc không có lí trí nhất.

Cậu tiếp tục giả vờ say.

Cậu thấy Quý Hàn Bách này cũng không phải là chính nhân quân tử gì.

Nhanh nhân cơ hội sờ mó tôi đi. Phó Lâm nghĩ.

Bọn họ trở lại quán sửa xe, Lưu Béo đi mở cửa, Quý Hàn Bách đỡ Phó Lâm xuống. Lưu Béo nói: “Không ngờ tửu lượng của thằng nhỏ lại kém thế.”

“Nhìn thôi đã biết em ấy là một đứa bé ngoan ngoãn rồi, không uống rượu, không hút thuốc lá, mày mang chiếu ra đây.”

Vẻ ngoài Phó Lâm trẻ trung trắng nõn, lại còn là sinh viên, Lưu Béo cũng rất chiều chuộng cậu, vội vàng trải chiếu trên đất, còn đập đập phủi mấy chỗ bẩn trên chiếu. Quý Hàn Bách đặt cậu xuống rồi cầm áo khoác đắp lên người cậu.

Lưu Béo nói: “Hay là mày đưa cậu ta đến phòng khách để ngủ đi?”

Phó Lâm vừa nghe được thì mở cờ trong bụng: Nhanh, nhanh mang tôi đi!

Quý Hàn Bách nhìn Lưu Béo một cái, thấp giọng nói: “Sao trước kia tao lại không phát hiện ra mày là người có suy nghĩ bẩn thỉu như vậy nhỉ? Uổng cho mẹ mày phận làm giáo viên lúc nào cũng muốn tu dưỡng đạo đức cho mày!”

Phó Lâm chán nản.

Cậu đang nghĩ, có phải là biểu hiện của mình quá ngoan ngoãn không.

Cậu nhớ Sở Tiểu Hạo đã nói với mình, có vài người cảm thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ khi ăn gái nhà lành, có vài người, nhất là những công tử nhà giàu lăng nhăng đào hoa sẽ không thích ăn kiểu này. Không nói đến bọn họ ngại gái nhà lành khó cưa, sau này cưa được rồi thì bỏ được, cho nên nhiều thằng cặn bã không đụng vào con non chính là vì nguyên nhân này.

Chẳng lẽ Quý Hàn Bách thích ăn kiểu hàng hèn hạ diêm dúa kia?

Cậu cũng không phải là không làm được.

Quạt trần trên đầu đung đưa đung đưa, Quý Hàn Bách và Lưu Béo ra ngoài hút thuốc. Lưu Béo nói: “Tao thấy thằng nhóc này đúng là kiểu ngây thơ, mày theo đuổi được rồi thì đối xử tốt, đừng trêu đùa người ta.”

Quý Hàn Bách nhìn vào trong: “Sao tao lại có cảm giác em ấy là thẳng vậy?”

Lưu Béo không gặp nhiều gay cho lắm, ấn tượng sâu nhất trong lòng hắn chính là Mạnh Tiểu Kiều theo đuổi Quý Hàn Bách dồn dập, lẳng lơ đĩ thoã cay ngất trời. So với Mạnh Tiểu Kiều, Phó Lâm rất “bình thường”, không khác gì các chàng trai bình thường khác.

Hắn híp mắt một cái, phun ra một làn khói, cười nói: “Có khi nào cậu ta là 1 không?”

Nói xong, hắn cười xấu xa.

Quý Hàn Bách khinh thường nói: “Vậy thì tao không sợ, chỉ cần em ấy thích đàn ông, trước mặt ông đây không có ai là 1 hết.”
Đúng là một kẻ hung hăng kiêu ngạo!

“Tao nói với mày, nếu mày không nhịn được, mày có thể nói xuất thân thật sự của mày cho cậu ta, thời buổi này, con người là cái gì chứ, tiền bạc mới tốt. Mày nói thân phận ra, thẳng cũng có thể bẻ cong. Thói đời ai mà không ham tiền chứ? Mày có biết mấy người đóng phim gay phần lớn đều là trai thẳng không?”

“Yo.” Quý Hàn Bách nói: “Mày biết nhiều thật đó nha.”

“Bạn gái tao nói hết đấy, còn bắt tao xem nữa.”

“Thấy đẹp không?”

“Tao cũng không bình phẩm gì, tao khá thích bưởi to và em gái nhỏ.” Lưu Béo ngượng ngùng cười mấy tiếng: “Nói thật, mày chỉ cần chạy xe sang trên đường, còn sợ không có người yêu sao?”

“Có ý gì hả? Tao cảm thấy bọn họ tìm đến tao là vì tao là con trai nhà họ Quý, chẳng có nghĩa gì cả, người tao muốn tìm là người không màng đến thứ gì khác, chỉ cần có tao thôi.”
“Mày chập dây thần kinh số mấy thế?”

“Mày không hiểu, cảm giác không giống nhau.” Quý Hàn Bách vừa nói vừa hít một hơi thuốc lá, híp mắt nói: “Nếu tao như vậy mà Phó Lâm vẫn yêu tao, không cần đến cái gì cả, người yêu cực kì yêu tao… Đệt, nghĩ một lúc thôi mà tao đã cứng rồi.”

“Thằng chó, mày kinh vcl.”

Hắn chỉ có thể nói suy nghĩ của người có tiền không giống với người phàm như chúng ta!

Quý Hàn Bách mới hai mươi tư, nhỏ hơn hắn một tuổi, cường tráng vạm vỡ, đang độ tuổi nhiệt huyết phấn chấn không dễ chơi, lại quýnh đít đòi yêu đương, đổi lại thành hắn, có khi đã mang một đống tiền ra ngoài chơi hết người đẹp trên đường một lượt rồi.

Không biết có phải nguyên nhân gia đình khiến cho Quý Hàn Bách hình thành tính cách như vậy không.

Nhà họ Quý tương đối phức tạp, Quý Hàn Bách cũng rất ít nói, nhưng vì nhà họ Quý là đại phú hào khá nổi tiếng ở chỗ bọn họ, phát tài chưa được bao lâu, chuyện của nhà bọn họ rất nhiều người biết. Nghe nói Quý Minh – bố Quý Hàn Bách có tật chung của ông chủ lớn đến tuổi trung niên mới phát tài, lăng nhăng, cờ đỏ trong nhà chưa ngã, cờ màu bên ngoài đã bay. Có điều cán cờ đỏ của nhà họ Quý kia cũng không phải là mẹ ruột của Quý Hàn Bách.
Quý Minh cũng giống như phần lớn nhà giàu mới nổi khác, sau khi phát tài thì đổi vợ, người mẹ ghẻ này của Quý Hàn Bách lại sinh thêm một trai một gái, con trai là Quý Thanh Trì, con gái là Quý Ánh Thanh, cũng mới lên tiểu học.

Ngoài ra, Quý Minh còn có một con riêng.

Người con riêng này còn là người tương đối khó chịu, lớn hơn Quý Hàn Bách một tuổi, tên là Quý Thành Vĩ. Nói đúng ra, Quý Thành Vĩ này mới là con trai trưởng của nhà họ Quý, giờ đây đang là lãnh đạo cấp cao trong công ty, nghe nói rất chững chạc, giỏi giang. Mẹ ruột của Quý Thành Vĩ hiện tại cũng đang làm thành viên của ban giám đốc trong công ty, coi như kém những bồ nhí khác, tiến dần từng bước.

Mẹ ruột của Quý Hàn Bách đã tái hôn, hắn là con trai trưởng đường đường chính chính, anh trai em trai bên cạnh hắn không đủ để gây nên mối đe doạ. Nội bộ gia đình nhà họ Quý rất phức tạp, một đống drama lớn, hơn nữa nhà hắn không phải hào môn thế gia truyền qua mấy đời mà là mới thăng cấp thành nhà giàu mới nổi, drama càng nhiều hơn. Tranh quyền đoạt vị trong công ty, tranh giành đàn ông của vợ lớn vợ bé, cái nào cũng tạo nên một vở kịch hay.
“Tao nghe nói anh trai kia của mày sắp kết hôn rồi?” Hắn hỏi.

Quý Hàn Bách “ừ” một tiếng: “Mười sáu tháng sau. Đừng nhắc tới chuyện trong nhà tao nữa, phiền.”

Lưu Béo kìm nén sự hóng hớt của mình.

Hiện tại Quý Hàn Bách thích đàn ông, chuyện hắn thích đàn ông mà tuồn ra ngoài, hắn ở nhà họ Quý sẽ chẳng có tương lai gì nữa. Lưu Béo thấy Quý Hàn Bách ở nhà bọn họ vốn dĩ đã không được lòng ai.

Phó Lâm nằm ở chiếu một lúc, thật sự thấy mệt kinh khủng, mơ mơ màng màng thiếp đi. Khi tỉnh lại lần nữa đã hơn năm giờ chiều, cậu vội vàng bò dậy, sau lưng đã ướt một mảng, toàn là mồ hôi.

Lưu Béo đang sửa xe, không thấy Quý Hàn Bách đâu. Ngủ ngày rất không thoải mái, sau khi tỉnh lại người rất khó chịu, còn hơi nhức đầu. Cậu buồn đái quá nên tỉnh lại, trong mơ cũng chỉ mơ thấy đi tìm nhà vệ sinh. Cậu vội vàng bò dậy chạy đến phòng vệ sinh, mắt vẫn rất cay, cậu xoa xoa mắt, chỉ cảm thấy cả người đầy mồ hôi không thoải mái, đẩy cánh cửa phòng vệ sinh ra mới phát hiện bên trong có người.
Một thân thể to cao trắng trẻo đang đứng ở dưới vòi hoa sen, Quý Hàn Bách đang gội đầu, trên mặt toàn là bọt, mắt hắn cũng không mở ra, còn tưởng là Lưu Béo: “Đmm, không biết bố mày đang tắm à?”

Phó Lâm vừa mới tỉnh giấc, chỉ biết đần mặt ra.

“Đứng nhìn đi, mày nhịn hai phút nữa thì tao xong.”

Phó Lâm phục hồi tinh thần, vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài, Quý Hàn Bách nói: “Đóng cửa lại cho bố!”

Còn rất hung dữ.

Đây là lần đầu tiên Phó Lâm nghe được mấy lời thô tục, vội vàng quay đầu đóng cửa lại.

Trở về ngồi trên chiếu, tim trong ngực vẫn đập bịch bịch, cậu gửi tin nhắn cho Sở Tiểu Hạo: “Cậu nhìn mặt đoán người chuẩn thật đấy.”

Sở Tiểu Hạo reply: “?”

Phó Lâm mím môi nghĩ, thật sự là to lắm luôn á.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN