Vờ Như Không Biết Anh Giả Nghèo - Chương 7: Tôi là đĩ trà xanh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
79


Vờ Như Không Biết Anh Giả Nghèo


Chương 7: Tôi là đĩ trà xanh


Phó Lâm lại nằm xuống, nhịn tiểu tiếp tục giả vờ ngủ, cảm thấy hơi kinh sợ.

Cuối cùng vẫn là do vừa mới tỉnh ngủ nên có chút mơ màng.

Cái kia của Quý Hàn Bách nhỏ nước lắc lắc trong đầu cậu, đến khi hoàn toàn tỉnh táo, Phó Lâm ngồi bật dậy.

Bà nội nó, Phó Lâm cậu chưa bao giờ thấy sợ hãi thế này.

Rốt cuộc Lưu Béo cũng nhìn sang bên cậu, lau mồ hôi nói: “Anh bạn nhỏ, tỉnh rồi hả, thế mà cậu cũng ngủ được thật.”

Hắn vừa dứt lời, Quý Hàn Bách đã mặc một chiếc quần đùi rộng rãi và T-shirt đi ra khỏi phòng vệ sinh, lau tóc, nhìn thấy Phó Lâm đang ngồi trên chiếu, hắn hơi ngạc nhiên.

Phó Lâm bò dậy khỏi chiếu, khuôn mặt lạnh lùng đẹp đẽ thoáng vẻ uể oải, cậu đi thẳng đến phòng vệ sinh.

Bàn tay đang lau đầu của Quý Hàn Bách dừng lại giữa không trung, chờ Phó Lâm đi ra ngoài, hắn mới vội vàng hỏi Lưu Béo: “Nãy mày đi vào phòng vệ sinh hả?”

“Giề?” Lưu Béo duỗi hai cánh tay đầy dầu ra: “Mày thấy sao? Sặc, nhóc Lâm vừa vào phòng vệ sinh hả?”

Quý Hàn Bách nói: “Đm, tao còn tưởng mày.”

Lưu Béo vui vẻ: “Sao, chuyện gì thế?”

“Chửi mấy câu.”

Quý Hàn Bách nghĩ một lúc, nhớ hắn nói nhìn con kẹc gì.

Lưu Béo bật cười nói: “Chuyện tốt mà.”

“Tốt con kẹc.”

“Tao cảm thấy bộ mặt thật của mày lộ sớm cũng không phải việc gì xấu, đã nghe đàn ông không hư đàn bà không yêu chưa?”

“Mới quen được mấy ngày lại doạ người ta sợ chạy mất, em ấy là đứa nhỏ ngoan ngoãn.”

Xa xa có tiếng vang của xe thể thao, Lưu Béo không cần quay đầu lại nhìn, nói: “Xong, cô nàng Tiểu Kiều đến rồi.”

Quý Hàn Bách nhíu mày một cái, đã nhìn thấy một chiếc xe thể thao đỗ ở đất trống bên ngoài.

Phó Lâm nhịn quá lâu, một chốc một lát lại không thể tiểu ngay được, trong đầu đột nhiên nghĩ tới mấy câu chửi kia của Quý Hàn Bách.

Cậu đã gặp gỡ đủ các hạng người, nhã nhặn lịch sự, thô lỗ thậm chí còn thô bạo, cậu không lấy gì làm lạ, cũng chẳng thấy có vấn đề gì.

Chẳng qua đột nhiên phát hiện ra Quý Hàn Bách này không giống với Quý Hàn Bách mà cậu nghĩ, cũng chưa chắc hắn đã là người đàng hoàng.

Nhìn hắn có mấy phần khí chất lưu manh của phú nhị đại, có phải là do biểu hiện của cậu quá ngây thơ không mới khiến cho Quý Hàn Bách khắc chế như vậy.

Cậu phải thay đổi sách lược một chút.

Rửa mặt xong, đi ra khỏi phòng vệ sinh, cậu lại nhìn thấy có một chiếc xe thể thao màu hồng đỗ ở bên ngoài.

Là hồng thật, màu hồng thiếu nữ, Phó Lâm nghĩ là có khách bèn chạy nhanh ra ngoài, cúi người nói: “Xin chào, quán sửa xe Xương Hà chào đón quý khách!”

Giọng nói trong trẻo, nụ cười xán lạn.

Ai ngờ đâu đối phương nhìn thấy cậu thì hơi ngạc nhiên, sau đó nhìn về phía Quý Hàn Bách, cười nhạt: “Quý Hàn Bách, thì ra anh thích kiểu như thế này.”

Hoá ra không phải khách mà là người quen của Quý Hàn Bách. Phó Lâm có hơi lúng túng, nhìn về phía đối phương. Người kia mặc một chiếc quần đùi bò chưa tới đầu gối, vẫn có thủng lỗ, hai chân vừa trắng vừa dài lại vừa thẳng, còn nhỏ hơn chân phụ nữ, quần đùi ôm trọn lấy cánh mông, trên chiếc T-shirt rộng thùng thình vẽ một miếng dưa hấu cắn dở.

Lên trên nữa là một khuôn mặt đẹp đẽ, vừa trắng vừa nhỏ, mặt mày có chút khoe mẽ. Đằng sau cậu ta còn một người nữa, T-shirt trắng quần đen, tóc tém ngắn, đeo khuyên tai, cũng đang nhìn cậu.

“Đây là nhân viên mới của quán chúng tôi, Tiểu Lâm.” Lưu Béo giảng hoà, sau đó nói với Phó Lâm: “Hai người này đều là bạn của ông chủ, Mạnh Tiểu Kiều, Chu Phóng.”

“Cũng sắp hết giờ làm việc rồi, Phó Lâm, em về trước đi.” Quý Hàn Bách nói.
Phó Lâm nhìn đồng hồ, sắp sáu giờ rồi.

Cậu gật đầu một cái, vừa muốn quay lại thu dọn balo của mình thì đã nghe thấy người tên Mạnh Tiểu Kiều hỏi: “Có phải tôi và cậu đã gặp nhau ở đâu rồi không?”

Phó Lâm nhìn Mạnh Tiểu Kiều một lúc, thật ra thì cậu cũng cảm thấy Mạnh Tiểu Kiều nhìn quen, nhưng lại không nhớ nổi là đã gặp ở đâu.

Có điều với dáng vẻ con nhà giàu của Mạnh Tiểu Kiều này, đại đa số là gặp ở quán bar.

Lưu Béo còn tưởng Mạnh Tiểu Kiều ghen tuông muốn kiếm chuyện, vội nói: “Một sinh viên như cậu ấy thì cậu gặp được ở đâu chứ?”

Phó Lâm là một người thông minh, trong vài phút ngắn ngủi cậu đã phát hiện ra quan hệ của Mạnh Tiểu Kiều và Quý Hàn Bách là như thế nào. Cậu thu dọn balo đeo lên lưng, đi ra khỏi quán: “Vậy ông chủ, anh Lưu, em về trước đây ạ, mai gặp lại.”
Cậu khoác balo một vai, lại cúi người với bọn họ một cái, trông rất linh hoạt hiểu chuyện, sơ mi trắng xám quần đen cộng với giày Vans, miêu tả sinh động một sinh viên thanh thuần.

Mạnh Tiểu Kiều cảm thấy so sánh bản thân mình với Phó Lâm, quả thật cậu ta như gái điếm vậy. Cậu ta lau môi dưới, nghiêng mắt nhìn Phó Lâm đi đến đường đạp xe.

“Không phải đã nói với cậu rồi sao, không có việc gì thì đừng có tới chỗ tôi.” Quý Hàn Bách nói: “Có phải cậu nghe không lọt không?”

“Mấy ngày anh không gặp em rồi, cũng không trả lời tin nhắn của em, anh không nhớ em nhưng em thì nhớ anh đấy!” Mạnh Tiểu Kiều tức tối nói.

Phó Lâm láng máng nghe được mấy lời cậu ta nói, gió nhẹ thổi tóc cậu, khóe miệng cử động, cưỡi xe đạp đi thật xa.

Đối thủ này của cậu mạnh quá, phú nhị đại có tiền, ngoại hình cũng đẹp, dáng người cũng tốt.
Chẳng lẽ là bạn trai cũ của Quý Hàn Bách, hoặc là người mến mộ? Chắc không phải là người yêu của Quý Hàn Bách đâu, nhìn Quý Hàn Bách không giống với người có người yêu cố định.

Tuy nhiên cũng chẳng cần gấp, ai rồi cũng là bại tướng dưới tay cậu hết. Phó Lâm thở ra một hơi, đứng lên đạp xa phóng về phía trước.

Quý Hàn Bách vẫn luôn không có cách đối phó với Mạnh Tiểu Kiều, hai người coi như là thanh mai trúc mã từ bé, bố bọn họ cùng chung vốn làm ăn, thường qua lại với nhau. Từ hồi học cấp 2, Mạnh Tiểu Kiều đã theo đuổi hắn.

Phải biết khi đó việc trai theo đuổi trai vẫn không thể chấp nhận nổi, nhưng Mạnh Tiểu Kiều trời sinh mặt dày, cũng không sợ gì hết, chuyện thích đàn ông này, hồi cậu học cấp 2 cũng không thèm che giấu. Sau này tốt nghiệp trung học cả hai chia tách mỗi người một nơi để học đại học, Mạnh Tiểu Kiều coi như yên tĩnh được một thời gian, tìm ba bốn đối tượng. Kết quả yêu đương chưa được nửa năm, nói là không bằng Quý Hàn Bách.
“Không giàu bằng anh, không cao bằng anh, không đẹp trai bằng anh, kẹc không to bằng anh, cũng không men bằng anh. Ưu điểm của đàn ông anh chiếm lấy hết rồi, anh nói sao em lại không yêu anh được chứ?”

Sau khi Mạnh Tiểu Kiều tốt nghiệp đại học thì điên cuồng theo đuổi hắn, người nhà họ Quý đều biết cậu thích Quý Hàn Bách. Quý Hàn Bách coi cậu là em trai, là kiểu không có tình cảm gì hết.

Bên ngoài hơi nóng, Chu Phóng đứng không vững lắm, nhìn vào trong quán, nói: “Anh Bách, chỗ như thế này sao anh có thể ở được chứ, bẩn kinh lên được.”

“Sợ bẩn thì cậu đưa cậu ta quấn xéo đi.” Quý Hàn Bách chỉ chỉ Mạnh Tiểu Kiều: “Không có việc gì thì đừng đến đây.”

“Cũng không thể trách Tiểu Kiều được.” Chu Phóng nói: “Hôm nay là sinh nhật cậu ấy mà, cậu ấy đã nhịn không nói cho anh, vẫn chờ quà sinh nhật của anh đó. Kết quả là trời tối rồi, không nhận được tin nhắn nào của anh, cậu ấy không nổi điên mới lạ đấy.”
“Hôm nay là sinh nhật cậu hả?” Lưu Béo nói: “Chúc mừng sinh nhật, chúc mừng sinh nhật.”

Mạnh Tiểu Kiều nhìn Quý Hàn Bách: “Anh lại quên rồi?”

“Ừ, quên.” Quý Hàn Bách nói.

Mạnh Tiểu Kiều tức giận đến mức vành mắt đỏ lên: “Mùng 7 tháng 7 dễ nhớ như vậy, trước kia anh nhớ rất kĩ mà.”

Quý Hàn Bách nói: “Bù cho cậu là được mà, mời cậu ăn cơm được không? Béo, đi cùng đi, tao mời khách.”

Lưu Béo lúng túng cười: “Tao…”

“Không cần mời khách, Chu Phóng tổ chức party giúp em rồi, anh tới tham gia là được.”

“Tôi không thích chỗ đông người.” Quý Hàn Bách nói.

“Anh Bách, anh cho cậu ấy chút thể diện đi mà.” Chu Phóng nói: “Nếu không Tiểu Kiều phát điên, cậu ấy có thể ngày nào cũng tới làm phiền anh đó.”

Lời cần nói cũng đã nói hết rồi, Mạnh Tiểu Kiều vẫn không nghe, cậu nói, chỉ cần một ngày Quý Hàn Bách chưa có người yêu, cậu ta vẫn sẽ không từ bỏ ý định.
Quý Hàn Bách nghĩ về Phó Lâm một chút, cảm thấy cũng sắp có rồi.

Có điều là đàn ông ít nhiều thì vẫn có cái kiểu có sắc quên bạn, trong lòng hắn thấy hơi phiền, vốn dĩ định buổi tối lại mời Phó Lâm đi ăn cơm.

Ăn cơm xong đưa em ấy về nhà, giai đoạn theo đuổi thật đẹp biết bao, siêu lãng mạn.

Phó Lâm không về nhà mà đi thẳng tới quán bar, tám giờ quán bar mới mở cửa, hôm nay bên trong chưa có ai, sân khấu có người treo đèn màu, quản lý nói với cậu, buổi tối có người tới đây tổ chức sinh nhật.

“Hôm nay là ca cuối cùng cậu làm ở đây đúng không?” Quản lý có chút luyến tiếc cậu: “Tôi cũng mừng cho cậu, không thể nhảy ở đây cả đời được, cậu tranh thủ lúc còn trẻ tìm một công việc đàng hoàng cũng tốt.”

Quan niệm của Phó Lâm ở phương diện này rất hời hợt, có lẽ do lớn lên cùng Phó Oánh, tam quan cũng bị ảnh hưởng. Cậu cảm thấy công việc thì không cần phân biệt đứng đắn hay không đứng đắn, loại người như cậu chỉ vật lộn để được cơm no áo ấm, kiếm tiền là quan trọng nhất.
Còn một lúc nữa mới tới giờ làm việc, cậu vào bếp ăn chực ít đồ ăn, sau đó nằm trên ghế dài của phòng hoá trang một lúc, lại mơ thấy một ít chuyện của kiếp trước, cậu cãi nhau với Phó Oánh, Phó Oánh đuổi cậu ra khỏi nhà, hai người nước mắt nước miếng tung bay, cãi đến long trời lở đất.

Cơ thể cậu giật mình một cái tỉnh lại, khoé mắt ẩm ướt. Phó Lâm lau mắt ngồi dậy, đã có mấy đồng nghiệp lục tục đến.

“Nhóc Tiểu Lâm!” Sở Tiểu Hạo gặm hamburger đi vào, ném balo lên ghế, lập tức sáp lại gần: “Nhanh nhanh nhanh, nói cho tôi biết, cậu và anh đẹp trai kia phát triển đến đâu rồi?!”

“Mới quen, đã được bước nào đâu.”

“Đệt moẹ, cậu lời rồi nha, tìm đâu được phú nhị đại cực phẩm như thế, giàu có, lại còn dài, đẹp trai như vậy, đệt đường nhân ngư của hắn kìa.”
Phó Lâm lạnh nhạt nói: “Đường nhân ngư mà cậu cũng đệt, cậu mất hết nhân tính rồi.”

Đồng nghiệp chị Hồng nghe vậy bèn quay đầu lại nói: “Chủ ui, Phó Bạch Liên(*) nhà chúng ta bấu lấy kim chủ kìa, bảo sao bỏ việc không đi làm nữa, thích thật đấy, chị đây rất hâm mộ.”

(*) Bạch liên là hoa sen trắng, theo nghĩa mỉa mai chỉ người có vẻ ngoài thanh thuần nhưng bên trong tâm cơ.

“Vậy thì chị cứ hâm mộ đi nha.” Sở Tiểu Hạo xem thường cô ta: “Chị cũng chỉ có thể hâm mộ thôi.”

“Sở Tiểu Hạo, mày có ý gì hả?!” Giọng chị Hồng lập tức lên một quãng tám.

Sở Tiểu Hạo không chịu yếu thế, chống nạnh kiêu ngạo hất hàm, giọng siêu bitch: “Nghe không hiểu tiếng người hả?”

Phó Lâm đỡ trán, còn chưa kịp kéo hai người bọn họ ra, hai người đã cầm đồ phang nhau.

Phòng hoá trang lập tức loạn cào cào, hai người giật tóc nhau.
Cả hai động thủ không phải lần đầu tiên, quản lý chạy tới mắng to: “Ai còn sức khoẻ chưa dùng hết, tối nay tôi cho người đó nhảy đến lúc nào đóng cửa thì thôi!”

Chị Hồng và Sở Tiểu Hạo cuối cùng cũng ngừng, Phó Lâm nói với Sở Tiểu Hạo: “Nghe một chút cũng được, để cô ta thích nói gì thì nói, cũng không mất miếng thịt nào, lần nào cãi nhau với cô ta, cậu cũng không được lợi gì.”

“Đúng là đĩ trà xanh.” Chị Hồng tức giận nói.

Sở Tiểu Hạo lại đạp cô ta, Phó Lâm kéo cậu lại, nói với chị Hồng: “Tôi đúng là như vậy đấy.”

“…” Chị Hồng ghét nhất là kiểu vô tư làm bích chi (bitch) như cậu: “Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, bề ngoài thuần khiết thì sao, còn tâm cơ hơn người. Ngày nào cũng nhận nhiều tiền típ như vậy, mày tưởng mọi người không biết mức tiêu thụ kia của mày làm sao mà có hả?”
Phó Lâm nói: “Từ đĩ mà có đó.”

Chị Hồng: “…”

Phó Lâm đội tóc giả, ngồi trước gương trang điểm. Chị Hồng tức giận đạp giày cao gót rời đi, Sở Tiểu Hạo nói: “Sao cậu lại không tức giận thế?”

Đây là điểm cậu rất phục Phó Lâm. Lúc bọn họ làm phục vụ sau khi nhảy xong thì cần bán rượu, được trích phần trăm, thu tiền boa, ngày nào Phó Lâm cũng đạt được thành tích tốt nhất. Quán bar là nơi tồn tại lòng đố kị rất nặng, thường có người nói xấu sau lưng bảo cậu bán rượu bằng thủ đoạn hạ lưu, có lúc Sở Tiểu Hạo cũng tức thay Phó Lâm, nhưng bản thân Phó Lâm lại chẳng bao giờ nổi giận. Nghe được cũng coi như không nghe, con người cậu làm gì cũng hờ hững.

“Có gì mà phải tức chứ, tôi cũng chẳng phải người tốt đẹp gì mà.” Phó Lâm chống mí mắt, kẻ một đường đỏ lên khoé mắt.
Cậu vốn dĩ không phải là người tốt đẹp, song biết rõ bản thân mình chẳng phải thứ tốt lành gì, người khác đối xử với mình như thế cũng là chuyện bình thường thôi. Con người trước hết phải có danh dự thì mới có cảm giác nhục nhã, nhưng danh dự chẳng là gì với cậu, kiếp trước cậu đã ném nó đi rồi.

….

Tác giả có lời muốn nói:

Tam quan của Phó Lâm sẽ hoàn thiện trong tình yêu, hiện tại cậu ấy chỉ là một đĩ tâm cơ yêu tiền thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN