Vợ Quan - Chương 98: Kết thúc yên lặng (7)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Vợ Quan


Chương 98: Kết thúc yên lặng (7)


Mấy tiếng sau Trần Tư Tư cũng tỉnh lại nhưng dường như vẫn lúc tỉnh lúc mơ.

Khi mở mắt ra nhìn thấy một bức tường trắng xóa, nhìn thấy túi truyền máu trước mặt cô mới biết mình nằm trong bệnh viện, cô nhớ lại tất cả những việc vừa mới xảy ra, cô vừa thoát khỏi bàn tay của tử thần. Cô biết đứa trẻ trong bụng cô đã theo dòng máu chảy tan biến mất rồi, cô chẳng còn gì nữa, phía dưới chân bỗng nhiên thấy đau rát nhưng cô còn có thể chịu đựng được, điều khiến cô không thể chịu đựng được đó là tâm trạng cô đã bị tổn thương quá lớn. Cô không biết nếu thực sự cô cứ như thế này mà chết đi, liệu Hứa Thiếu Phong có vì cô mà rơi lệ không? Có còn nhớ đến cô nữa không?

Trong chốc lát, nước mắt lại theo khóe mi chảy xuống gối. Trong lòng bỗng thấy đau khổ, thậm chí còn nảy sinh một cảm giác tuyệt vọng đối với tương lai sau này.

Đúng lúc đó Hồ Tiểu Dương mang thức ăn đến, vừa nhìn thấy cô đã tỉnh dậy, Hồ Tiểu Dương liền vui mừng nói: “Tư Tư, cô tỉnh rồi à? Sáng nay thấy cô nằm bên một vũng máu mà tôi phát hoảng, may mà cô được cấp cứu kịp thời nên bây giờ đã thoát khỏi nguy hiểm rồi. Có điều bác sĩ nói, sức khỏe của cô hiện giờ vẫn còn yếu, cổ tử cung vẫn chưa bình phục hẳn, cô phải nằm viện vài hôm cho khỏi hẳn”.

Tư Tư cảm động nói: “Chị Tiểu Dương, cảm ơn chị nhiều, nếu không có chị đưa em đến bệnh viện kịp thời, thì chắc bây giờ em không còn sống được nữa”.

Hồ Tiểu Dương nói: “Quý nhân ắt có thiên tướng, cô chắc chắn sẽ được bình an thôi. Nào tôi múc cho cô bát canh, ăn một miếng canh, ăn thêm một chút cơm nữa, chắc là cô đói lắm rồi phải không”. Nói xong cô nhẹ nhàng đỡ Tư Tư ngồi dậy.

Trần Tư Tư ngồi dậy, cảm thấy hơi đau đầu chóng mặt, một lúc sau mới thấy bình thường lại. Ăn canh xong lại ăn thêm vài thìa cơm, cô thấy người khỏe lên, tinh thần cũng thoải mái hơn nhiều.

Hồ Tiểu Dương nói: “Cô đúng thật là, đi đường chẳng chú ý gì cả”.

Tư Tư đáp: “Dạo này em cứ làm đâu là quên đấy. Chị Tiểu Dương, chị biết đấy, xảy ra chuyện này, em cũng không biết thế nào nữa? Em lúc nào cũng cảm thấy mình đã hại anh ấy, có lỗi với anh ấy”.

Hồ Tiểu Dương nói: “Cô nghĩ lung tung gì vậy, chuyện tình cảm, rất khó nói ai có lỗi với ai, vấn đềquantrọng là bây giờ cô phải vứt bỏ tất cả những suy nghĩ đó đi, không nên bị ám ảnh bởi những việc trước đây, mà phải biết nhìn về tương lai, như thế cuộc sống sau này mới tốt hơn, thoải mái hơn”. Đúng lúc đó, y tá đi vào làm gián đoạn cuộc nói chuyện của bọn họ: “Bệnh nhân vừa tỉnh lại, tốt nhất nên để cô ấy yên tĩnh một chút”.

Hồ Tiểu Dương lúc này mới vội che miệng nói: “Xin lỗi Tư Tư, tôi đi đây, khi nào rảnh tôi đến thăm cô”.

Tư Tư phải nằm thêm vài hôm tại bệnh viện mới từ từ hồi phục lại sức khỏe.

Cơ thể mặc dù đã gần hồi phục được rồi nhưng trong thời gian ngắn, những tổn thương trong lòng cô vẫn không thể nguôi ngoai khiến cô vẫn chưa hồi phục được tinh thần, phải một khoảng thời gian nữa may ra cô mới có thể quên nó đi được. Những ngày nằm trong bệnh viện, cô nghĩ đến rất nhiều việc mà trước đây cô chưa từng nghĩ đến. Vụ tai nạn ngoài ý muốn này giúp cho cô hiểu thêm nhiều về giá trị của cuộc sống, cũng giúp cô bỏ qua lòng hận thù đối với con người, thay vào đó là một trái tim biết ơn đối với người khác.

Sinh mạng con người đôi lúc rất mỏng manh, ranh giới giữa sự sống và cái chết chỉ trong gang tấc. May mà hôm đó Hồ Tiểu Dương đến kịp, đưa cô đến bệnh viện kịp thời, may mà hôm đó được Lâm Như cứu chữa, lại hiến máu của bà ấy cho cô, cô mới bảo toàn được tính mạng, nếu không, hôm nay cô đã sang thế giới bên kia rồi. Mỗi khi nghĩ lại chuyện đó, cô lại thấy hối hận, cũng cảm thấy rất cảm động, khi cô nghe được từ miệng những người y tá và chính từ miệng Hồ Tiểu Dương nói Lâm Như đã cứu sống cô, trong lòng cô thật sự thấy rất kinh ngạc. Cô không hề nghĩ tới, cô đã hại bà ấy đến mức này mà bà ấy không hề oán giận cô, trong giờ phút quyết định tính mạng của cô, bà ấy còn giang tay hiến máu cho mình, nếu như không có một trái tim nhân hậu, một tinh thần bác ái thì không thể làm được những điều như thế. So với Lâm Như, cô rõ ràng hẹp hòi ích kỷ hơn, thảo nào Hứa Thiếu Phong không nỡ rời bỏ bà ấy. Bây giờ cô mới biết rõ Lâm Như có sức hấp dẫn đặc biệt về tính cách.

Những ngày này, cô rất biết ơn Hồ Tiểu Dương, cô ấy nấu canh cho cô, lại còn mua cho cô rất nhiều đồ ăn ngon, có lúc còn ngồi bên cạnh nói chuyện với cô, có cô ấyquantâm như vậy, cô mới có thể nhanh chóng hồi phục lại tinh thần.

Hôm nay, Hồ Tiểu Dương lại mang canh đến bệnh viện cho cô.

Hồ Tiểu Dương nói: “Tư Tư, cô nếm thử xem, canh hôm nay có ngon không”.

Trần Tư Tư cảm động nói: “Chị Tiểu Dương, chị đừng vất vả như thế nữa, chị cứ như thế này khiến em thấy khó xử”.

Hồ Tiểu Dương nói: “Xem cô nói kìa, ai mà chẳng có lúc này lúc nọ? Đợi cô khỏi bệnh rồi, có muốn ăn canh của tôi nữa cũng chẳng có mà ăn đâu, nào nhân lúc canh còn nóng hãy uống vài ngụm, để nguội uống sẽ mất ngon”, nói xong liền múc một bát canh. Tư Tư uống một ngụm nhỏ, quả nhiên thấy mùi vị rất mới lạ, uống thêm một ngụm nữa, cảm giác ngọt ngào cứ theo dạ dày cô lan tỏa khắp cơ thể, khiến cho khí huyết lưu thông, cô không thể không khen ngợi: “Canh ngon, thật sự rất ngon, tay nghề nấu ăn của chị Dương đúng là rất cao siêu”.

Hồ Tiểu Dương chỉ cười mà không đáp, nhìn Tư Tư từng ngụm từng ngụm uống cạn bát canh, trong lòng cô cũng cảm thấy ấm áp.

Tư Tư vừa uống canh vừa nghĩ, tại sao Hồ Tiểu Dương lại tốt với mình như vậy? Theo lý mà nói thìquanhệ giữa cô và Tiểu Dương chẳng qua cũng chỉ làquanhệ quen biết bạn bè, chứ chưa hề có sự giao tiếp đến mức thật thân thiết, vậy mà cô ấyquantâm đến cô cứ như chị em ruột vậy, điều đó khiến cô vô cùng cảm động. Là con người, bình thường gặp nhau vẫn niềm nở chào hỏi nhưng không thể đoán ra được ai mới thực sự là người tốt với mình, chỉ đến thời khắc hoạn nạn, mới có thể đoán biết bản chất của người đó. Trong cuộc sống cũng có rất nhiều trường hợp không thể đoán biết được tính ngẫu nhiên của nó, cũng do tính ngẫu nhiên đó, mới khiến số mệnh của chúng ta không thể đoán biết, cũng khiến cho giữa con người với nhau có thêmquanhệ gặp gỡ. Nếu không vì sự việc lần này, cô không thể biết được Hồ Tiểu Dương lại lương thiện, nhiệt tình đến thế, cũng không thể biết được trái tim Lâm Như lại độ lượng phúc hậu đến vậy.

Cô vừa uống xong bát canh, Hồ Tiểu Dương lại múc thêm cho cô một bát nữa nói: “Thế nào? Canh có ngon không?”

Cô đáp: “Ngon lắm, chị Tiểu Dương đúng là rất đảm đang, có thể nấu được những món ăn ngon như vậy”.

Hồ Tiểu Dương lúc này vừa cười vừa nói: “Tư Tư, canh này không phải do tôi nấu. Tôi làm gì có khả năng nấu được món canh ngon như vậy chứ”.

Trần Tư Tư nghĩ cũng thấy đúng, những món canh lần trước cô ấy mang đến không ngon bằng canh hôm nay, liền nói: “Chị Tiểu Dương, có phải chị mua ngoài quán?”

Hồ Tiểu Dương liền lắc đầu nói: “Không phải, có người nấu riêng để tẩm bổ cho cô đấy, cô thử đoán xem, liệu có đoán ra ai không?”

Trần Tư Tư đột nhiên nghĩ ngợi, có thể là ai chứ? Đào Nhiên? Không thể là cô ấy được, cô không nói cho cô ấy là cô nằm viện, hơn nữa nấu canh xong hà tất Đào Nhiên phải bảo Hồ Tiểu Dương mang đến. Hay là Mã Được Được? Cũng không phải là cô ấy, cô ấy không hề biết cô bị bệnh. Chỉ còn một người duy nhất: “Có phải là Lâm Như không?”

Hồ Tiểu Dương nói: “Cô thông minh thật đấy, chỉ suy nghĩ một lúc mà đã đoán ra rồi. Có điều, Tư Tư, cô phải giữ bí mật cho tôi, chị ấy bảo tôi không được nói cho cô biết việc chị ấy nấu canh, nếu gặp chị ấy, cô không được nói ra, nếu không chị ấy bảo tôi là đồ lắm chuyện”.

Trần Tư Tư ngồi thần cả người ra, một lúc sau mới gật đầu nói: “Chị Tiểu Dương, chị nói xem, tại sao chị ấy lại làm như vậy? Theo lý mà nói, em hại chị ấy như vậy, chị ấy phải hận em mới được chứ, nào ngờ chị ấy vì cứu em mà hiến máu cho em, cứ cho đó là đạo đức nghề nghiệp của một bác sĩ, nhưng giờ chị ấy lại nấu cả canh cho em ăn nữa, lại không nói cho em biết, điều này khiến em cảm thấy rất khó xử với chị ấy”.

Hồ Tiểu Dương nói: “Không có gì, chị gái tôi, lúc nào cũng như thế, bề ngoài chị ấy tỏ ra lạnh lùng nhưng trong lòng lại rất mềm yếu. Thấy cô một mình đến thành phố Hải Tân này, sống xa cách gia đình cũng không phải là dễ. Tôi nghĩ, chị ấy làm như vậy, ngoài bản tính lương thiện của chị ấy, có thể còn do một nguyên nhân khác, đó là chị ấy muốn thay mặt Hứa Thiếu Phong bù đắp lại những thiệt thòi mà cô đã phải chịu đựng trong thời gian qua”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN