Vợ Quan - Chương 99: Kết thúc yên lặng (8)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
172


Vợ Quan


Chương 99: Kết thúc yên lặng (8)


Trần Tư Tư nghe Tiểu Dương kể vậy, không kiềm nổi cảm xúc, nước mắt cứ thế chảy ra.

Khi nghe đến cái tên Hứa Thiếu Phong, trong lòng lại thấy đau nhói, liền hỏi Hồ Tiểu Dương: “Anh ấy có biết việc này không?”

Hồ Tiểu Dương lắc đầu nói: “Tôi không biết, chắc là chưa biết. Cô chưa gọi điện cho anh ấy sao?”

Trần Tư Tư cũng lắc đầu nói: “Em nghĩ là không cần thiết, anh ấy đã không biết thì cứ để anh ấy mãi mãi không biết, tâm trạng anh ấy bây giờ không được tốt lắm, cũng không nên làm ảnh hưởng đến anh ấy”.

Hồ Tiểu Dương nói: “Cô nghĩ như vậy cũng đúng, thiên hạ có bữa tiệc nào mà không đến lúc tàn, cho dù làvợchồng với nhau cũng không tránh khỏi điều đó, chỉ có khác nhau là ở vấn đề thời gian mà thôi”.

Trần Tư Tư nói: “Sự việc xảy ra trong mấy ngày gần đây khiến em suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến sự sống, nghĩ đến cái chết, cũng nghĩ cả chuyện hiện tại và tương lai. Sau khi bị thần chết bắt đi rồi lại được sống trở lại, vất bỏ tất cả mọi phiền muộn, nghĩ thoáng một chút, đối với bất kỳ ai đó cũng là một sự giải thoát. Con người ta khổ ít sướng nhiều, hà tất phải so đo tính toán cho mệt, hà tất phải làm điều gì đó khiến người khác không vui?”

Hồ Tiểu Dương gật đầu nói: “Cô nói rất đúng! Tư Tư, tôi chúc mừng cô đã thực sự chiến thắng được bản thân. Trong mỗi con người chúng ta luôn có hai mặt, phản diện và chính diện, mặt phản diện chính là con quỷ trong lòng chúng ta, chỉ bằng cách chiến thắng được con quỷ đó mới có thể vượt qua được bản thân mình, đạt được mục đích hướng thiện, khi đó mặt chính diện chiếm ưu thế rồi”.

“Con quỷ trong lòng mình không biết như thế nào?” – Trần Tư Tư chợt nghĩ sau khi nói chuyện với Tiểu Dương xong, cuối cùng cô cũng ngộ ra, con quỷ đó chính là lòng tham, sự ích kỷ, muốn chiếm hữu.

Đứng trước ranh giới giữa sự sống và cái chết, trải qua sự rèn luyện về thể xác và linh hồn, Tư Tư đã hiểu được điều gì nên trân trọng, điều gì nên buông lơi. Cô nhận thấy chính sự hẹp hòi, lòng ích kỷ của mình đã làm tổn thương đến nhiều người, trong đó có người mà cô yêu thương nhất. Cô chẳng qua chỉ là cái dây leo sống phụ thuộc vào cây mẹ, sống nhờ vào nhựa của cây mẹ mà thôi. Cách sống ấy chỉ có thể trói buộc sự sinh trưởng của cây mẹ chứ không có tác dụng nuôi dưỡng cho cây. Khi cái cây mẹ già cỗi đi thì tất cả đều không tồn tại. Từ sự vỡ lẽ đó, dần dần cô đã tự biết chọn cho mình một cách sống riêng, một mục đích sống riêng.

Một khi đã có phương hướng, Tư Tư thấy yêu cuộc sống này hơn, tâm trạng cô cũng vì thế mà thanh thản hơn.

Cũng vào hôm đó, Lâm Như dẫn đoàn lãnh đạo bệnh viện đi kiểm tra phòng bệnh, Tư Tư không kịp ngồi dậy, cảm kích gọi một tiếng: “Lâm Như… Bác sĩ Lâm!”

Lâm Như gật đầu: “Cô đã khỏe hơn chưa?”

Cô đáp: “Em khỏe nhiều rồi”.

Lâm Như nói: “Đừng có nghĩ nhiều, tâm trạng thoải mái, bệnh mới nhanh khỏi được”.

Cô gật gật đầu.

Nhìn mọi người quay lưng bước đi, sự xúc động lại trào lên trong lòng cô khiến cô thấy cay cay nơi sống mũi, nước mắt cứ thế chảy ra ròng ròng.

Trong mấy ngày qua, Lâm Như cũng rất mệt mỏi, cả về thể xác lẫn tinh thần. Và điều khiến cô khổ tâm nhất vẫn là việc Hứa Thiếu Phong bị mất chức. Cô vẫn biết quyền lực làquantrọng đối với người đàn ông nhưng cô lại không ngờ được rằng nó lại có ảnh hưởng lớn đến cả gia đình cô như vậy. Trước đây, nhà cô lúc nào cũng có người ra người vào, từ khi Hứa Thiếu Phong bị cách chức, căn nhà bỗng trở nên vắng vẻ lạnh lẽo, dường như chẳng ai buồn bén mảng đến. Nếu chỉ là vắng vẻ thì cũng còn chấp nhận được, như thế gia đình cô sẽ có không gian riêng, nhưng điều khiến cô không chịu đựng được đó là việc người ta nhìn cô bằng con mắt khác – con mắt khinh thường. Nhất là Phùng Hải Lan, từ hôm cô đi chợ gặp cô ta, cái cách cô ta nhìn cô, ánh mắt ấy khiến cô bị ám ảnh mãi không thôi.

Hôm đó, cô nhận được tin nhắn của Trần Chí Cương: “Nhớ em, chúng ta có thể gặp nhau một lúc không?”

Cô lại thấy xao xuyến, hồi hộp. Tuy nhiên, bây giờ cô chẳng còn tâm trạng nào mà gặp anh nữa, cô nhắn lại cho anh: “Chí Cương, xin lỗi anh, dạo này em rất bận, đợi khi nào có thời gian, mình nói chuyện sau nhé”.

Tin nhắn gửi đi, cô lại thấy tiếc, lâu rồi không gặp, Chí Cương chắc vẫn còn suy nghĩ chuyện công trình, lẽ ra mình nên gặp anh ấy một chút, cho anh ấy biết tình hình của mình bây giờ không thể giúp gì được, để anh ấy còn tính cách khác thì tốt hơn. Nhưng thôi, đã trả lời rồi thì đành để dịp sau nói lại vậy.

Hai hôm sau, cô muốn kiểm tra lại sức khỏe cho Trần Tư Tư, nếu không có vấn đề gì thì cô ấy có thể xuất viện được rồi.

Từ khi Trần Tư Tư vào viện, cô chỉ đến chỗ cô ấy hai lần, một lần là do bác sĩ trợ lý dẫn đến để kiểm tra sức khỏe cho cô ấy. Cô không muốn đối diện một mình với cô ấy, càng không muốn vì sự xuất hiện của cô mà làm cho tâm trạng người bệnh không vui, vì thế cô đành phải bảo bác sĩ trợ lý Lưu Phương đi cùng, để cô ấy toàn quyền phụ trách bệnh án của bệnh nhân, còn cô chỉ đứng sau, âm thầm theo dõi, giúp đỡ bệnh nhân mà không ra mặt. Lần thứ hai, nhân tiện cùng lãnh đạo đi kiểm tra sức khỏe cho các bệnh nhân cô cũng đến chào hỏi cô ấy.

Tư Tư bị sảy thai, cô cảm thấy có chút vui mừng, nhưng đồng thời cũng xen lẫn một chút đồng cảm, con người nhiều khi thật mâu thuẫn. Cô mừng vì điều đó sẽ không phiền phức cho Hứa Thiếu Phong nữa, nó cũng chấm dứt nỗi lo lắng trong lòng cô. Cô thực sự không dám tưởng tượng, sau này nếu Tư Tư sinh đứa bé ra, cô biết phải đối diện với thực tế đó như thế nào, Hứa Thiếu Phong sẽ ứng phó ra sao, nếu người ngoài biết được thì làm sao đối phó được với dư luận xã hội đây? Thật là đau đầu. Nhưng khi thấy thân thể Tư Tư trầy xước tím bầm do bị ngã, cô lại bất giác thấy đồng cảm và thương xót, thậm chí còn có ý nghĩ muốn thay mặt Hứa Thiếu Phong bù đắp lại những thiệt thòi mà cô ấy phải gánh chịu, vì thế cô mới nấu canh, rồi lại nhờ Hồ Tiểu Dương chăm sóc cho cô ấy.

Hôm nay cô muốn kiểm tra tổng thể sức khỏe cho Tư Tư, nếu thực sự không có vấn đề gì nữa, thì có thể để cô ấy ra viện được rồi. Nhưng khi đến phòng bệnh, cô không thấy Tư Tư đâu cả, hỏi y tá trực ở đó, cô mới biết, tối hôm qua cô ấy đã ra viện rồi.

Cô đờ cả người ra, trong lòng không khỏi thấy day dứt, thậm chí còn có cảm giác thất vọng không nói nên lời, cô thấy mình đã không làm tròn trách nhiệm của một bác sĩ.

Mang tâm trạng không vui trở về phòng làm việc, trước cửa phòng, cô thấy một tờ báo nhét qua khe cửa, bên trong có một phong thư. Cô vội mở ra xem, một hàng chữ bút máy nắn nót lưu loát hiện ra trước mắt cô:

Chị Lâm Như:

Xin cho phép em được gọi tên chị lần này. Có thể, lúc chị nhận được thư này, em đã đi khỏi thành phố Hải Tân rồi, đi khỏi cái thành phố đã khiến em có những ngày tháng vui vẻ nhưng cũng phải chịu không ít đau khổ này.

Chị Lâm Như, may mà có chị kịp thời cứu chữa, em mới được trở lại cuộc sống trần gian này, cũng may được chị âm thầmquantâm, mới khiến sức khỏe của em phục hồi nhanh như vậy. Khi được các y tá cho biết chính chị là người đã hiến máu cứu em, em không dám tin đó là sự thật, em biết, mình đã gây tổn thương cho chị rất nhiều, cũng vì em mà gia đình chị lâm vào cảnh bị mọi người khinh ghét. Lẽ ra chị nên để cho em được chết. Chị thật cao thượng và nhân hậu. So với chị, em thấy con người mình thật ích kỷ. Chị Tiểu Dương đã kể hết mọi chuyện cho em nghe, giờ em mới thực sự hiểu ra thế nào là trái tim nhân hậu và lòng nhân ái, khoan dung và độ lượng. Đối diện trước chị, em tự trách bản thân, thậm chí còn cảm thấy hổ thẹn, không còn mặt mũi nhìn ai nữa.

Em rất muốn đến phòng làm việc của chị, trực tiếp đến nói lời cảm ơn chị, nhưng bây giờ em thực sự không có đủ dũng khí. Em biết, cho dù có nói như thế nào cũng không thể lấp được vết thương lòng mà em đã gây ra cho chị, không thể bù đắp được những tổn thất mà em đã gây ra cho gia đình chị.

Chị Lâm Như, em chỉ còn cách âm thầm ra đi, mang theo sự tiếc nuối và day dứt, mang theo cả trong dòng máu của chị hòa lẫn trong mạch đập em, âm thầm ra đi, đến một nơi thật xa, mãi mãi không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của chị, chỉ có như vậy, mới khiến tâm hồn em thấy yên tĩnh và thanh thản được.

Chị Lâm Như! Tạm biệt chị! Chúc chị luôn xinh đẹp, khỏe mạnh, luôn luôn bình an!

Tư Tư

Ngày 28 tháng 5 năm 2009

Đọc xong bức thư, Lâm Như từ từ ngồi xuống, cô không biết là mình đang buồn hay vui, chỉ biết là lúc này cô rất muốn được nhìn thấy cô ấy, cho dù là chỉ được nói một lời tạm biệt hoặc tiễn cô ấy một đoạn đường.

Cô vội vàng nhấc điện thoại lên, bấm số gọi cho Trần Tư Tư nhưng âm thanh mà cô nghe được chỉ là giọng nói của nhân viên trực tổng đài: Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN