Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn - Thiên Phàm Quá Tẫn
Chương 12: Tôi không vẽ phụ nữ mặc quần áo
Sự thật chứng minh, Tần Lộ suy nghĩ nhiều, tuy toilet được ngăn cách bởi một lớp cửa kính nhưng vẫn mờ đục, chất liệu được đánh bóng rốt cuộc làm cho người ta có chút cảm giác an toàn.
Chẳng qua là mặc dù toilet mờ đục, nhưng một bên phòng tắm cũng là trong suốt.
Không gian hình vòng cung, ngoài phòng là một mảnh hoa và cây cối, cách đó không xa còn có một hồ, mặt tường bên trong nhà là hướng về phía cuối phòng khách, mặc dù bên ngoài tối đen cả một vùng, nhưng Tần Lộ đã có thể muốn gặp quang cảnh giữa ban ngày…
Phòng tắm đơn giản này cũng không khác phòng tắm lộ thiên mấy!
Triển Lê biến thái, Tần Lộ vừa mắng, vừa tắm với tốc độ giống như dùng đạn lên cò, mặc dù cô cho là với sự phong độ của Triển nhị thiếu gia, anh ta sẽ không đến mức nhìn lén cô. Nhưng nghĩ đến mình đang tắm ở một nơi không được che chắn, tâm tình thế nào cũng không thể bình tĩnh được.
Sau khi tắm xong thật nhanh, Tần Lộ lại phát hiện một vấn đề, trong phòng tắm không có áo choàng tắm, cô bất đắc dĩ quấn khăn tắm, lại phát hiện khăn tắm bây giờ quá ngắn, khom lưng xuống hình như là có thể nhìn thấy cả bờ mông.
Sắc lang! Tần Lộ lại mắng một câu, vì đang hết sức khó khăn, lại thấy người máy mang một bộ áo ngủ đưa tới.
Nơi này còn có áo ngủ phụ nữ? Tần Lộ cầm lên, ngửi một cái, xác định không có mùi vị của phụ nữ khác, mới yên tâm mặc vào người.
Áo ngủ rất vừa người, cũng không phơi bày, Tần Lộ hài lòng ra khỏi phòng tắm, chỉ thấy phòng khách bên kia, Triển Lê đang ngồi ở trên ghế sa lon, một tay cánh quàng qua chỗ dựa lưng, đốt một điếu thuốc.
Bình tĩnh mà xem xét, Triển Lê cầm điếu thuốc hình mặt bên là vô cùng có mị lực, năm đó không biết bao nhiêu nghệ sĩ danh nổi tiếng đều phải quỳ gối giữa hai ngón tay anh.
Nhưng trong này tuyệt đối không bao gồm đại tiểu thư họ Tần. Cô đối với mùi thuốc lá hình như có một sự chán ghét từ nhỏ, vì vậy vội vàng cách xa chút.
“Gian phòng ở trên lầu.” Thấy Tần Lộ hơi nhíu chân mày, Triển Lê dụi tắt khói trong tay, mang theo Tần Lộ lên lầu hai.
Tần Lộ một đường quan sát bốn phía cách bài trí mới lạ cùng thiết kế, một đường đi theo Triển Lê lên lầu, đến phòng ngủ, lập tức sợ ngây người.
“Tôi ra ngoài không gian rồi à?!” Nhìn giường quen thuộc trôi lơ lửng ở giữa không trung, đại tiểu thư họ Tần cũng không nhịn được cảm khái một câu.
“Quên triệu hồi.” Triển Lê hình như nhớ tới cái gì tựa như, ấn xuống một cái cửa bên cạnh chốt mở, chiếc giường đang trôi lơ lửng rơi xuống đất trong nháy mắt, cả cái gian phòng mới nhất thời bình thường.
Đây là bình thường mặc dù bình thường, lại có cái gì đó khiến người ta nhìn với cảm giác không nỡ.
Trừ sàn nhà là chất liệu gỗ, vách tường bốn phía tất cả đều là thủy tinh, nóc nhà cũng không ngoại lệ, ánh đèn xuyên thấu qua gian chiếu ra cây cối ở bên ngoài, ngoài phòng một mảnh âm trầm.
Ngủ nơi ở này quả thực không khác gì nơi đóng quân đi dã ngoại. Không đúng, đóng quân dã ngoại còn có cái lều cỏ đâu, nơi này chính là mọi nơi trống trải… đại tiểu thư họ Tần nhìn gian phòng, chỉ cảm thấy một chút cảm giác an toàn cũng không có.
“Tiểu Lê thiết kế gian phòng kia thật đúng là… Mở ra; có hay không bảo thủ một chút?” Tần Lộ hỏi Triển Lê.
“Đại tiểu thư nếu là sợ, có thể đi phòng của tôi.” Triển Lê cười híp mắt nhìn cô.
“Không cần!” Lúc này, Đại tiểu thư họ Tần đẩy Triển Lê ra ngoài phòng, tắt đèn rúc vào trong chăn.
Nửa đêm, trằn trọc trở mình Tần Lộ rốt cục không nhịn được từ trên giường bò dậy.
MD, cô chính là buồn rầu mới chịu đáp ứng với Triển Lê tới nơi này qua đêm!
Tần Lộ tính toán đầu hàng, để cho Triển Lê chăn trước thu dụng mình một đêm, vậy mà ra khỏi cửa phòng mới nhớ tới, cô cũng không biết Triển Lê ở gian phòng nào?
Hành lang nơi xa, có một gian phòng sáng đèn, Tần Lộ dọc theo nguồn sáng đi tới, không có thấy phòng ngủ của Triển Lê, nhưng lại thấy được một gian phòng vẽ tranh.
Như cũ là tường bằng kính, nhưng bên trong có nhiều loại điêu khắc, vật chứa, kiến trúc mô hình, còn có dính vào trên tường tác phẩm… Cửa kính phòng vẽ tranh mở ra, Triển Lê ngồi ở trước mặt một giá vẽ, đang vẽ cái gì.
Triển Lê ở từ thương trường từng là kiến trúc sư thiết kế tài hoa hơn người, Tần Lộ tự nhiên trơ mắt nhìn anh ta thiết kế, nhưng nói hội họa, đây là lần đầy tiên Tần Lộ thấy Triển Lê vẽ tranh.
Phòng vẽ tranh những bức vẽ đều là một chút kiến trúc, cùng vẽ một chút trừu tượng, còn có một chút đặc biệt có hiện đại cảm sản phẩm thiết kế, nhưng tiểu Lê trước mắt đang vẽ tờ này cũng không phải là những thứ này.
Anh ta hiện tại vẽ chính là hé ra tranh màu nước, bối cảnh là một đình viện theo phong cách Châu Âu, trong sân có một cái xích đu, trên xích đu có một… Cô gái?!
Cô gái?! Chuyển góc nhìn, thấy rõ chủ thể được vẽ lên thì Tần Lộ nhất thời sợ ngây người.
“Thì ra là tiểu Lê này tốt miệng…” Tần Lộ không nhịn được mở miệng cảm khái
Phát hiện ánh mắt sau lưng, Triển Lê làm một động tác, rồi sau đó thật nhanh nắm lên một bên vải trắng đắp lên bản vẽ.
Động tác này thấy thế nào đều có điểm giấu đầu hở đuôi, vốn là Tần Lộ chẳng qua là thuận miệng nói một chút, thấy Triển Lê làm như vậy, ngược lại có chút hoài nghi.
Chẳng lẽ anh ta thật ấu dâm… Má ơi, quá nặng miệng đi!
Toàn bộ cõi lòngTần Lộ đều là “Trời ạ, mình vừa phát hiện cái gì vậy” vẻ mặt kinh ngạc, trên mặt lại cười đến cực kỳ rực rỡ, nhìn Triển Lê nói: “Tiểu Lê yên tâm, chuyện như vậy ta sẽ không nói với người khác… Hãy nói, đầu năm nay người nào không có chút tật xấu đâu, bình thường, bình thường.”
Triển Lê khóe miệng co quắp rút ra, sắc mặt có chút quái dị, cuối cùng không có giải thích cái gì.
Tần Lộ cho là anh ta chấp nhận, lúc này có chút kẻ trộm cười cười, “Nói, tôi quan hệ bạn trai chưa có người nào biết vẽ tranh đâu.”
Triển Lê nghi ngờ nhìn về cô. Lại thấy cô nở nụ cười quyến rũ lười nhác về phía anh ta, mang theo giảo hoạt hư ý: “Không bằng tiểu Lê anh giúp tôi vẽ tờ chân dung đi, coi như cảm tạ tôi giữ bí mật giúp anh.”
Nói xong, Tần Lộ đi tới trên ghế sa lon đối diện, áo ngủ tơ lụa từ trên da thịt cô chảy xuống, lộ ra một bờ vai, bên cô nằm trên ghế sa lon, một cánh tay gối cái đầu, bày ra một tư thế vừa tự nhiên lại vừa xinh đẹp.
Triển Lê sững sờ trong chốc lát, chợt cười, Tần Lộ cúi đầu nhìn một chút, không có phát hiện tư thế của mình không ổn ở chỗ nào… Đang nghi ngờ, chợt nghe Triển Lê mở miệng: “Dĩ nhiên có thể, có điều tôi phải nhắc nhở đại tiểu thư một tiếng, tôi không vẽ phụ nữ mặc quần áo.”
Wh?! Ý của anh ta là giúp cô vẽ khỏa thân?
Tần Lộ chợt nhớ tới một bộ phim điện ảnh《 Con tàu Titanic 》 nhiều năm trước, bên trong Jack vẽ cho Rose xem ra có thể khóa vào quỹ bảo hiểm vẽ.
Không được, thân thể nóng quá, Tần Lộ vừa định nói này coi như hết. Vậy mà, người còn không có đứng dậy, hãy thu đến Triển Lê có chút khiêu khích ánh mắt, “Thế nào, bất quá tranh vẽ mà thôi, đại tiểu thư cũng không thể dành một chút thời gian à?”
Lời nói này… Mặc dù biết rõ là khích tướng, nhìn thấy khuôn mặt đắc ý xen lẫn nét cười khinh bỉ của Triển Lê, Tần Lộ lúc này nổi giận, không phải là vẽ khỏa thân sao, ai sợ ai! Đại tiểu thư hôm nay sẽ để cho ngươi biết một chút về cái gì gọi là vóc người ma quỷ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!