Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn - Thiên Phàm Quá Tẫn
Chương 13: Nhìn gian
Tần Lộ lười nhác, ngồi dựa vào ghế sofa, ưỡn ngực ra, ngả đầu qua một bên, cái mông nho nhỏ mượt mà cong lên về phía sau, khiến những đường cong kiêu ngạo trên người cô càng lộ vẻ gợi cảm. Đôi chân trắng nõn mịn màng nhẹ nhàng đưa lên. Dưới ánh đèn, thân thể cô tựa như một vật điêu khắc bằng gốm sứ bóng loáng, không tỳ vết, làm người ta dễ lâm vào trạng thái mơ màng.
“Anh cũng giống hệt như Jack vậy, vẽ cho tôi bức rồi cất vào két sắt an toàn nha.” Tần Lộ nở nụ cười quyến rũ với Triển Lê.
Triển Lê yên lặng gọt bút chì, không hề hé ra nửa lời, nào ngờ lại nghe cô nói tiếp, “Jack vẽ Rose vô cùng xinh đẹp, ngay cả họa sĩ lớn cũng không thể đánh bại anh ấy.”
Quả là khiêu khích tới mức cùng cực rồi. Triển Lê nhìn cô một cái, ngòi bút nhẹ nhàng lướt trên mặt giấy, tạo ra tiếng vang.
Không hổ là người làm nghệ thuật, cho dù cả người cô trần trụi ở trước mặt anh, anh vẫn có thể thờ ơ như không.
Tần Lộ tự nhận, tư thế của mình đã đủ mất hồn, nào ngờ đối phương lại coi cô như một món đồ, vẽ lại thật nghiêm túc, cô thấy mình thất bại làm sao.
Không nhúc nhích thân người một hồi lâu, cơ thể cô bắt đầu cương cứng. Tần Lộ nhịn không được mà hỏi, “Anh còn muốn bao lâu nữa hả?”
“Sao thế? Tần đại tiểu thư chịu không nổi rồi à?”
“Nằm thật là nhàm chán.” Tần Lộ mệt rã rời, chớp mắt, “Hay là chúng ta tán gẫu một chút?”
“Tán gẫu?” Triển Lê nở nụ cười, giọng nói trêu tức cô, “Đại tiểu thư muốn tán gẫu về cái gì? Cuộc đời hay là lý tưởng?”
Tần đại tiểu thư kiêu ngạo, làm việc tùy ý hai mươi mấy năm. Đối với cô, ý nghĩa cuộc đời chính là láo toét. Về phần theo đuổi lý tưởng, cô muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, cần gì mà phải lý với tưởng?…
Ngẫm lại, cô cảm thấy chẳng thú vị chút nào, dứt khoát không nói nữa. Một lát sau, triển Lê chợt mở miệng, “Lúc ở trên du thuyền, đại tiểu thư đã cùng A Xán nói những gì?”
“Anh chàng đẹp trai ấy à?” Tần Lộ phản ứng một hồi mới mở mở miệng, “Lúc đó, tôi đâu biết anh ta là em họ của anh, thấy cũng được nên mới hỏi anh ta là… buổi tối có thể hay không.”
“Chỉ có vậy?” Triển Lê bắt đầu chất vấn.
“Đương nhiên không chỉ có như vậy, còn nói về một ít hình ảnh bị hạn chế nữa.” Tần Lộ nằm trên ghế sofa, nhìn Triển Lê bằng cái nhìn bướng bỉnh pha chút sức hấp dẫn, “Lê thiếu, anh muốn nghe tôi nói về một vài tiết mục ngắn không?”
“Nghe nói mấy bản phối âm AV* của đại tiểu thư đều không phải chuyện đùa, huống hồ là một tiết mục ngắn.” Triển Lê cười.
*AV = Adult Video +___+ Editor cạn nhời ~
“Phải.” Dù sao thì Tần Lộ cũng không trò chuyện, ánh mắt trở nên mê man. Cô nhìn Triển Lê, sau đó nói hết một lượt cho anh nghe.
Phòng vẽ tranh yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập và tiếng ngòi bút lướt qua mặt giấy. Triển Lê lạnh lùng, cầm cục tẩy rồi bôi bôi xóa xóa, “Quà của Đại tiểu thư đã đưa cho mấy người đàn ông rồi?” — cái AV đấy =))
“…” Tần Lộ im lặng, nếu nói tiếp sẽ dọa người mất. Lần đầu dùng chiêu ấy lại gặp phải khắc tinh là Triển Lê, quà của cô chưa có đưa ra ngoài đâu.
Triển Lê lại không biết ý nghĩ trong lòng Tần Lộ, đôi mắt thâm thúy của anh tựa như có lửa, nhìn cô, “Sao hả? Đại tiểu thư đang đếm từng cái một à?”
“Ưm…” Tần Lộ từ chối cho ý kiến. Tiếng ma sát của ngòi bút trên giấy đột nhiên ngừng lại, ánh mắt Triển Lê chuyển từ bản vẽ sang người của cô.
“Sao hả?” Tần Lộ nhìn Triển Lê, cảm thấy kinh ngạc.
“Không có gì, chỉ là cẩn thận mà quan sát tư thế và phong thái của đại tiểu thư, tránh việc vẽ không ra sức hấp dẫn.”
Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt chậm rãi di chuyển trên người cô, mang theo cảm giác muốn xâm nhập, lướt qua khuôn mặt kiêu ngạo của cô, lưu lại trên đôi môi cô. Tần Lộ nhìn rõ sức nóng trong đôi mắt đối phương, khuôn miệng nhỏ của cô hơi mở ra, thăm dò đầu lưỡi trơn ẩm, liếm khóe môi đã hơi khô.
Hơi thở của Triển Lê trở nên ồ ồ, ánh mắt anh lại di chuyển chầm chậm xuống phía dưới, nhìn cằm mượt mà của cô, cái ót thon thả, cuối cùng dừng lại ở trên bộ ngực cao ngất.
Ánh mắt của Triển Lê vừa càn rỡ vừa nóng bỏng, mang lại cảm giác muốn bức bách, xâm nhập vào người. Tần Lộ cảm thấy bầu ngực cao vút của mình đang bị đôi mắt anh đùa bỡn, không tự chủ được mà bắt đầu nảy nở, đầu nhũ hoa giống như bị ánh mắt kia liếm mút, ăn từng chút một, cứ như vậy mà dựng thẳng lên. Cô nheo mắt, khẽ cắn môi, thân mình lay động vì bị kích thích.
“Lê thiếu nhìn đủ chưa?” Hơi thở của cô dồn dập, bầu ngực không ngừng phập phồng. Cô thở gấp tới mức cong cái mông xinh đẹp, vòng eo nhỏ nhắn uốn nhẹ thành một mảnh trăng non hình lưỡi liềm. Cả người cô ngồi trên ghế sofa, giống như đóa hoa đang chờ nhà vua bẻ hái.
“Không vội.” Ánh mắt Triển Lê càng như có thêm lửa nóng. Anh nhìn dáng người nhỏ nhắn, cong cong của Tần Lộ, bắt đầu di chuyển tầm mắt từ bầu ngực xuống dưới thân, mục đích chính xác của anh là chỗ riêng tư giữa hai chân cô.
Bắp đùi trắng nõn, đẹp đẽ như măng tơ mới nhú mùa xuân. Giữa hai bắp đùi trắng như tuyết, trơn bóng lại có một khe hở non mềm ẩn hiện, thấp thoáng ở đó có lớp cỏ thơm, khiến người ta mơ tưởng hão huyền. (=__= Oát đờ ~)
Tần Lộ nhìn ánh mắt của Triển Lê, chỉ cảm thấy có gì đó run nhẹ ở hoa huy*t của mình. Cô khép hờ hai mắt, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh Triển Lê đang xâm nhập vào cơ thể mình, lối vào bắt đầu run rẩy, co rút không ngừng, tựa như muốn tự dùng sự ma sát của bản thân để nhớ lại mấy lần trước, lúc anh xâm nhập vào, lặp lại tình hình khi đó…
Dưới ánh mắt nóng rực của Triển Lê, hai gò má của Tần Lộ ửng hồng cả lên. Cô thở hổn hển, nhưng anh cũng thật là bình tĩnh, ngồi vào phía trước bản vẽ, ngoại trừ hơi thở ồ ồ và ánh mắt nóng bỏng thì không còn gì khác.
MD, mỗi lần đều là như thế này, dùng lửa dục đốt người để tra tấn, còn mình thì làm ra vẻ của chính nhân quân tử. Tần Lộ nhìn khuôn mặt không có tí cảm xúc nào của Triển Lê, rốt cuộc thì cô cũng đứng dậy, đi tới trước mắt anh.
“Còn chưa được sao? Hay là Lê thiếu lại gần để quan sát cho kỹ hơn?”
Tần Lộ nhìn thoáng qua bản vẽ trước mặt. Mặc dù vẫn chưa xong, nhưng trên đó đã có khuôn mặt xinh đẹp, lười nhác và dáng hình mê người, dần dần hình thành dưới ngòi bút của anh.
Cô nắm lấy cánh tay của anh đang cầm bút, đưa lưng về phía anh, dạng chân đến đùi anh, chỉ vào một chỗ trên bản vẽ rồi nói, “Lê thiếu, chỗ này hình như không có chính xác.”
“À?” Anh phối hợp, để cô ngồi trên chân mình, nhưng cũng chẳng làm thêm một động tác nào.
Cứ không phản ứng như vậy, quả thực không bằng cầm thú!
Tần Lộ thầm mắng một câu. Một tay cô kéo tay phải đang cầm bút của Triển Lê, chỉ vào ngực mình trên bản vẽ, tay còn lại nắm chặt lấy tay trái của anh, để tay anh nâng ngực mình lên, nghiêng người ngửa ra sau, khiến cho cả bộ ngực nằm trong tầm mắt anh. Cô nghiêng đầu, nói ra một hơi, “Chỗ này của tôi còn no đủ hơn ở trong tranh… Lê thiếu, anh sờ… sờ thử xem…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!