Vô Tận Trùng Sinh
Chương 19: Cơ Không
***
Thức ăn còn chưa lên hết, bên ngoài quán bước vào hai bóng người một nam một nữ. Nam thanh niên vẻ ngoài anh tuấn, khuôn mặt điển trai, da trắng, quần soóc đến đầu gối, áo cộc tay trắng cùng một đôi giày thể thao màu xám. Nam nữ này có lẽ là một cặp tình nhân khi mà vị thiếu nữ đi cùng hắn cũng mặc một bộ đồ tương tự nam thanh niên kia, cũng giày thể thao xám, áo cộc tay trắng cùng quần bò ngang gối. Khác biệt một chút bên hông còn đeo một chiếc túi nhỏ. Cả hai giống như một đột kim đồng ngọc nữ, bước vào khiến cho quán ăn sáng sủa hơn rất nhiều.
Nhìn thấy bàn ba người Lâm Thải Hân, vị thiếu nữ kia nở một nụ cười, dắt tay nam thanh niên tiến tới.
“Thải Hân…ta đến rồi.”
Thiếu nữ kia không ai khác chính là bằng hữu vị khuê mật của Lâm Thải Hân- Vũ Manh. Nghe được Lâm Thải Hân mời ăn sau đó ra ngoại thành chơi, liền không ngần ngại dẫn theo bạn trai tới.
“Vũ Manh, mau ngồi…đây là?” Lâm Thải Hân thấy Vũ Manh đến, khẽ đưa tay kéo khuê mật lại gần, mỉm cười nói, đoạn hướng về nam thanh niên kia có chút tò mò.
“Bạn trai ta, vẫn hay kể với ngươi, hắn tên Liễu Khiêm.” Vũ Manh không khách khí kéo lại hai chiếc ghế cho mình cùng bạn trai, nói đoạn liếc nhìn Khương Thần cùng Lâm Hinh Nhi.
“Ta là Liễu Khiêm, đã nghe Vũ Manh kể nhiều về ngươi.” Liễu Khiêm mỉm cười đưa tay ra bắt tay Lâm Thải Hân, mỉm cười phong độ nói. Tại Đế đô, Liễu gia cũng coi như phú hào, thân gia vài tỷ.
Lâm Thải Hân khẽ gật đầu, thoáng bắt tay hắn sau đó rụt lại, đồng thời giới thiệu Khương Thần cùng Lâm Hinh Nhi. Vũ Manh đối với Lâm Hinh Nhi cũng không có gì lạ, chủ yếu nàng đến nhà Lâm Thải Hân chơi mấy lần, cũng biết Lâm Thải Hân có một vị biểu muội tên Lâm Hinh Nhi. Chẳng qua, khi nghe đến danh tự Khương Thần, khuôn miệng há to đủ đút vừa một quả trứng gà. Nàng theo lời kể của Lâm Thải Hân, cũng có chút tò mò cùng mong muốn một lần được gặp Khương Thần. Hình ảnh hắn hiện tại khiến cho nàng cảm thấy ngoài ý muốn.
“Ngươi là Khương Thần.” Vũ Manh hai mắt trợn lớn nói, dường như có chút không tin tưởng lắm, một lát định thần lại, nàng mới cười thật tươi: “Ta là Vũ Manh, bằng hữu thân thiết nhất của Thải Hân, ngươi nếu muốn biết bí mật của nàng, cứ trực tiếp hỏi ta.”
Nói đoạn đưa tay vỗ vỗ ngực, bắt trước mấy tên hảo hán trên phim truyền hình. Lâm Thải Hân nghe nàng nói vậy, khuôn mặt đỏ lên, khẽ lườm một chút, sau đó thúc giục: “Mau mau ăn đi, lát nữa chúng ta sẽ ra ngoại thành chơi.”
Vũ Manh khẽ ậm ừ một tiếng, môi khẽ trề ra. Liễu Khiêm thấy vậy, chỉ khẽ mỉm cười, chợt hướng Khương Thần nói: “Khương huynh hiện đang làm gì? Công tác ở đâu, ta trông có chút lạ mắt.”
“Khương đại ca bằng tuổi Thải Hân tỷ, ngươi đoán xem hắn hiện đang làm gì.” Lâm Hinh Nhi nhanh nhảu đáp, trên tay vẫn còn cầm theo một chiếc đùi gà nhỏ, miệng quệt đầy dầu mỡ.
Liễu Khiên nghe vậy, có chút cười khổ, theo hắn thấy, khuôn mặt Khương Thần có chút già dặn từng trải, vì vậy mới dò hỏi xem, không ngờ Khương Thần còn nhỏ hơn hắn mấy tuổi.
“Mọi người mau mau ăn nhanh đi, lát nữa chúng ta còn đi chơi. Hôm nay Thải Hân tỷ sẽ bao tất.” Lâm Hinh Nhi thấy mọi người còn chưa động đũa, vội vàng hô hào, vẫn không quên gặp thức ăn.
“Ăn ăn ăn, ngươi lúc nào cũng chỉ có ăn, tại sao không béo chết ngươi đi.” Lâm Thải Hân có chút buồn cười nói. Vị biểu muội này của mình đúng là kì khôi.
“Tỷ ngươi xem, ta khả ái đáng yêu thế này, làm sao béo chết được, ngươi nói có đúng không Khương Thần đại ca.” Lâm Hinh Nhi dẩu môi cãi lại.
“Sớm có ngày béo chết ngươi.”
…
Năm người sau khi ăn trưa xong, liền thuê một chuyến xe bảy chỗ ra ngoại thành. Căn miếu cổ kia nằm trên lưng chừng một ngọn núi nhỏ, không khí nơi đầy vô cùng trong lành cùng phong cảnh rất đẹp, người đến đây tham quan, dã ngoại cùng cầu bình an cũng rất đông.
“Thải Hân tỷ, không ngờ còn có nơi đẹp thế này a, ta chưa đến đây bao giờ.”
“Đúng vậy nha, ta cũng có dịp tới đây một lần rồi, nghe nói ngôi miếu đó rất linh thiêng, thường thường trong nhà có người bệnh, người thân sẽ tới đây cầu bình an.” Vũ Manh hai tay bưng má, đôi mắt mở lớn nói. Khuôn mặt hiện lên vẻ chờ mong.
Mặc dù là chốn linh thiêng, nhưng dưới chân núi, vẫn có rất đông người mở các loại hình dịch vụ, phần lớn liền là xem bói toán, một số cửa hàng bán các loại tượng phật, vòng đeo tay, bùa bình an, ngư long hỗn tạp. Lâm Hinh Nhi tiểu bát quái này dường như rất thích nơi đông người, vừa mới mua vé vào cổng, liền chạy loạn lên, mỗi chỗ ngó nghiêng một chút, gặp thứ gì đẹp đẽ liền mua, nhét đầy túi mới thôi.
“Các vị tiểu thư, thiếu gia, mời xem bói, 500 Thiên tệ một lần nào, nhìn tương lai, đoán tài vận vô cùng chuẩn xác.”
Năm người Khương Thần đi qua một gian hàng bói toán, liền có thanh âm chủ hàng vang lên. Thầy bói này là một nam tử tuổi tầm 26 dáng người nhỏ con, khuôn mặt có đôi chút gian xảo, mỗi lần cười lên nhìn giống như một tên tiểu nhân đắc chí.
“Thải Hân tỷ, xem kìa, đoán được tương lai.” Lâm Hinh Nhi che miệng cười, nói đoạn liền ghé đầu vào gian hàng bói, gian hàng còn bày bán các loại vòng, bùa chú nguệch ngoạc: “Uy, thầy bói, nếu như ngươi đoán được tương lai, sao không đi mua vé số đi, tin chắc ngươi sẽ trúng độc đắc.”
Nam tử thầy bói kia khuôn mặt đổi sang trang nghiêm, không thể không nói, khi hắn đổi sang loại mặt này, khiến cho người ta co chút dễ tin tưởng. Chỉ thấy hắn ra vẻ đạo mạo nói: “Vị tiểu thư xinh đẹp này, ngươi không biết sao, làm nghề này tối kị liền là âm mưu lợi ích cho bản thân. Bần đạo chỉ là xem giúp người thay đổi vận hạn, hoàn toàn không có ý tứ làm dịch vụ.”
“Thế tại sao ngươi lại bán bùa chú, lại còn năm trăm Thiên tệ một lần xem”
“Thiên cơ bất khả lộ.”Thầy bói nọ mỉm cười đáp, trên trán không khỏi xuất hiện mồ hôi. Tiểu nữ tử xinh đẹp này không nghĩ tới lại hỏi ngược một câu ác như thế: “Các vị thiếu gia, tiểu thư, mời coi số mệnh, biết đại nạn mà né tránh.”
Lâm Thải Hân mỉm cười, có chút tò mò, đoạn nghiêng đầu nhìn Khương Thần, lúc này Khương Thần nhìn tên thầy bói kia có chút nhập thần. Hắn nhớ lúc trước tại Đại Thiên Nguyên Giới một thế giới gọi là Phần Viêm thế giới có một nơi gọi là Chiêm Tinh vực, nơi đây tụ tập rất nhiều chủng tộc thần kì như Chiêm Tinh tộc, Cơ Giáp tộc, Thiên Cơ tộc… Như Chiêm Tinh tộc, loại tộc này tụ tập đông đảo Chiêm Tinh sư, một loại người có thể đoán được tương lai, dòm thiên cơ, nhìn vận mệnh, tuy nhiên tộc nhân tộc này ra ngoài thường xuyên bị người đuổi đánh, bời phần đông đều là một chút người lừa đảo, chân chính dòm thiên cơ, xem vận mệnh, đoán tướng số, bọn chúng đều là không dám bởi lẽ điều này sẽ dẫn đến Thiên Phạt hoặc không sẽ ảnh hướng đến căn cơ, suy giảm thọ mệnh. Tuy nhiên, chủng tộc này đã biến mất một cách thần bí trong dòng sông thời gian, hiện tại có lẽ tự xưng là Chiêm Tinh nhất mạch tại Đại Thiên Nguyên Giới chủ yếu là một chút đạo sĩ rởm lông gà vỏ tỏi không đáng được nhắc đến.
“Khương Thần, ngươi thấy sao?” Lâm Thải Hân nghiêng mắt nói, dường như cũng khá hứng thú với xem bói toán.
“Xem một chút đi, nếu ngươi thích, chẳng qua không nên tin tưởng vào nó quá, sẽ làm tư tưởng ngươi sai lệch.” Khương Thần nhẹ nhàng nói. Lâm Thải Hân khẽ gật đầu, hai mắt híp lại, có vẻ rất phấn khích.
Khương Thần giống như đầu lĩnh nhóm người, sau khi nghe hắn nói vậy, ngoại trừ Liễu Khiêm, ba nữ liền ùa vào sạp hàng của nam tử bói toán kia. Nghe hắn giới thiệu, hắn tên Cơ Không, quê ở Vẫn Triết, mới chuyển tới đây để tiện hành nghề.
Lúc này thấy tam nữ có vẻ hứng thú, liền khẽ ho, ra vẻ đạo mạo, mặc dù con mắt có phần láo liên, hết liếc Vũ Manh lại đến Lâm Thải Hân, thỉnh thoảng lại khẽ chép miệng. Tuy nhiên, sâu trong ánh mắt lại không xuất hiện một chút ý nghĩ xấu nào, dường như thưởng thức vẻ đẹp của tam nữ như thưởng thức cảnh đẹp.
“Vị mỹ nữ nào sẽ xem trước đây.” Cơ Không xoa xoa tay, vẻ mặt có chút bỉ ổi nói.
“Ngươi dám giở trò coi chừng ta cho ngươi đi bằng xe lăn.” Liễu Khiêm từ nãy đến giờ theo như hắn quan sát, tên thầy bói này luôn dùng ánh mắt hèn mọn nhìn tam nữ, điều này khiến cho hắn không khỏi tức giận.
“Đại gia yên tâm, bần đạo đường đường là chính nhân quân tử, sao có thể giở trò được.” Cơ Không mỉm cười, nịnh nọt nói.
Vũ Manh bĩu bĩu môi, sau đó chìa tay ra, nói: “Ta trước, ngươi xem đi.”
Cơ Không mỉm cười, đẩy tay Vũ Manh về, tự tin nói: “Mỹ nữ, bần đạo không cần coi chỉ tay, chỉ nhìn thoáng qua đã biết ngươi có quý nhân phù trợ, trong nhà phú quý rồi, nếu bần đạo đoán không nhầm ngươi họ Vũ.”
“Sao ngươi biết ta họ Vũ.” Vũ Manh trừng lớn mắt, có chút ngạc nhiên cùng tin tưởng đáp.
“Thiên cơ bất khả lộ.” Cơ Không ra vẻ thần bí nói. Sau khi đoán già đoán non một vài chuyện chính xác, Vũ Manh dường như cực kì tin tưởng, sau đó nghe hắn nói, đến khi nàng hai mươi tuổi sẽ gặp một tai nạn, liền đề nghị nàng mua một chút vật hộ thân cùng bùa chú, Vũ Manh không ngần ngại móc tiền ra mua một lá bùa hộ thân cùng một ngọc bội nhỏ.
Đến khi xem cho Lâm Thải Hân, Lâm Hinh Nhi, hắn cũng không biết vì lí do gì, đoán chuẩn xác về quá khứ của nàng, đặc biệt hắn còn nói bóng gió rằng Lâm Thải Hân đã từng gặp nạn trên biển nhưng được quý nhân phù trợ nên tai qua nạn khỏi, khiến nàng nghĩ tới quý nhân là Khương Thần, gắn với tai nạn ba năm trước, Lâm Thải Hân cũng cười híp mắt mua giúp hắn một chút bùa chú cùng ngọc bội.
Cơ Không nhìn xấp tiền trên tay, cười híp mắt lại, liên tục khen tam nữ không dứt miệng.
“Đạo sĩ, có thể xem cho ta một quẻ không.” Khương Thần khẽ cười, hai mắt tận sâu trong đồng tử lóe lên quang mang không hiêu thấu, thanh âm mang một loại từ tính khiến cho không ai có thể chối từ.
“Tất nhiên là được, tất nhiên là được, không biết đại gia đây xem tình duyên vận mệnh hay số mệnh tương lai.” Cơ Không xoa xoa hai tay cười đon đả nói, không thể ngờ hôm nay hắn lại buôn bán đắt hàng đến thế.
Khương Thần chìa tay ra nói: “Xem số mệnh đi, ta khuyên ngươi tốt nhất nên nhìn tay một chút.”
“Không cần, đại gia, ta hành nghề đã nhiều năm, một chút người thường nhìn thoáng qua liền có thể coi chính xác, không như những tên đạo sĩ rởm, một chút lại phải xem chỉ tay, hoàn toàn là lừa đảo.” Cơ Không khuôn mặt tự tin, nói về bản thân, đầu không khỏi ngẩng cao lên, có chút tự đắc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!