Vô Tận Trùng Sinh - Chương 20: Trò truyện cùng Cơ Không
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
187


Vô Tận Trùng Sinh


Chương 20: Trò truyện cùng Cơ Không


***

Lại nói, Khương Thần vẫn treo trên mặt nụ cười thần bí. Hắn từ nãy đến giờ quan sát, Cơ Không này không phải là không có bản sự, chẳng qua bói toán cho tam nữ chỉ là chút lông gà vỏ tỏi, có những chuyện cố ý lấp liếm qua đi dường như không muốn nói nhiều. Lúc trước hắn cũng có ngẫu nhiên đụng độ một chút mấy tên thầy bói, chẳng qua đám người kia liền toàn một lũ không có bản sự, đối đáp bằng nước đôi nhằm khiến cho người xem bói tin tưởng. Chỉ là tên Cơ Không này lại khiến cho hắn nổi lên một chút hứng thú, cảm thấy tò mò.

“Thế nào, đạo sĩ, ngươi đã xem được gì chưa.” Khương Thần lạnh nhạt nói, tam nữ đứng sau cũng trố mắt nhìn, có cảm giác mong đợi xem tên thầy bói sẽ phán đoán vận mệnh Khương Thần như thế nào.

Chỉ thấy Cơ Không sau khi quan sát nét mặt Khương Thần, hai mắt không khỏi có chút trợn lớn, mồ hôi không tự chủ vã ra, lát sau gượng cười nói.

“Bần đạo vẫn là nên xem tay thôi, đại gia vận mệnh có nhiều biến số.”

Khương Thần gật đầu, từ lúc chìa tay ra vẫn chưa rút lại. Bốn người đứng đằng sau cũng xúm vào, xem ra sự tình có chút thú vị, tên thầy bói này khuôn mặt không còn tự tin như ban đầu, thay vào đó có chút co quắp sợ hãi.

Ánh mắt nhìn vào bàn tay Khương Thần, chỉ thấy khuôn mặt hắn tái đi, mồ hôi càng là đổ ra như tắm. Lát sau Cơ Không ngẩng đầu nhìn Khương Thần, ra sức vái lạy nói: “Đại gia, tiểu không thể đoán được vận mệnh của ngài, xin ngài bỏ qua cho tiểu.” Cơ Không dường như bị dọa sợ, xưng hô cũng trở nên lộn xộn.

Nói đoạn liền lập tức gói ghém hành lí chuẩn bị rời đi.

Đám người ngoại trừ Khương Thần đều trố mắt nhìn, tên thầy bói này sau khi nhìn vận mệnh cho Khương Thần xong dường như bị dọa sợ tè ra quần, hiện tại đang muốn bỏ chạy.

“Uy, chẳng lẽ ngươi là thầy bói rởm.” Lâm Hinh Nhi không nhìn được, hỏi.

“Tiểu thư, bần đạo tình nguyện làm thầy bói rởm, cũng mong ngày hôm nay chưa nhìn thấy gì.” Cơ Không chỉ mất một loáng liền thu dọn hành lí xong xuôi, khẽ đưa mắt nhìn Khương Thần, dường như sợ hắn nhìn mình, lập tức cúi đầu bỏ chạy.

“Xem ra vận mệnh Khương lão đệ ngươi rất là đặc sắc nha, khiến cho hắn sợ chạy mất mạng.” Liễu Khiêm có chút tò mò, cùng tấm tắc nói.

“ Hắc hắc, xem ra Khương đại ca sau này ắt làm quan lớn, khiến cho hắn sợ chạy.” Lâm Hinh Nhi lắc lư đầu nhỏ, nói.

Khương Thần khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn theo Cơ Không, khóe miệng vểnh lên, sâu trong đôi mắt, một vệt sáng không hiểu thấu khẽ lóe lên rồi biến mất.

“Có gì kì lạ sao.” Lâm Thải Hân duy nhất là người phát hiện ra dị trạng trên khuôn mặt Khương Thần, bình thường, hắn luôn đeo một bộ lạnh nhạt hờ hững, từ lúc nãy đến giờ ngược lại dường như rất hứng thú với Cơ Không. Khiến cho nàng không khỏi có chút tò mò. Rốt cục tên Cơ Không kia có gì đặc biệt lại gây nên Khương Thần hứng thú.

“Không có gì, chẳng qua nhìn bộ dáng hắn có chút buồn cười mà thôi.” Khương Thần khẽ đáp: “Chúng ta đi thôi, quên mất các ngươi đến đây để cầu bình an sao?”

Bốn người chỉ một thoáng cảm thấy kì lạ, cũng không để ý nhiều, lại tiếp tục đi lên núi, chuyện vừa rồi cũng chỉ coi như gió thoảng trong hành trình ngày hôm nay.

Mất nửa giờ leo thang bộ, năm người mới tới được ngôi miếu cổ. So với nhìn từ bên dưới, ngôi miếu này ngược lại to lớn hơn rất nhiều, bên ngoài chỉ là một bộ miếu cũ nhỏ, nhưng được khoét sâu vào trong núi, tạo nên một hang động, hương khói nghi ngút. Người người đi lại có vẻ rất đông đúc, không thiếu nam thanh nữ tú đứng bên bờ đá chụp ảnh.

“Mọi người mau nhìn, từ đây có thể nhìn tới trung tâm thành phố.” Lâm Hinh Nhi vẫy vẫy tay ở một góc sân miếu, tay còn lại chỉ về hướng Đế đô. Quả nhiên giống như nàng nói, từ lưng chừng ngọn núi này, có thể nhìn thấy lấp ló bóng những toàn nhà cao tầng từ trung tâm thành phố chiếu tới.

“Chúng ta trước vào cầu nguyện a.” Lâm Thải Hân vội vàng thúc giục, đoàn người đến cầu bình an có vẻ rất đông, nàng không muốn chen chúc đến tối vẫn chưa được dâng hương.

Khương Thần vẫn một bộ suy tư, ánh mắt không tự chủ nhìn theo hướng Cơ Không lúc nãy bỏ chạy.

“Khương Thần, ngươi sao vậy.” Lâm Thải Hân thấy hắn từ lúc xem bói tới giờ, thỉnh thoảng lại ngẩn người, không nhịn được, khẽ hỏi.

“Ta không sao, các ngươi cứ làm chuyện của mình đi, ta sẽ đợi ở ngoài.” Khương Thần khẽ nói.

“Tới đây rồi chẳng lẽ không vào nhìn một chút.” Lâm Thải Hân phùng mà, có chút vùng vằng.

Khương Thần mỉm cười lắc đầu, không lẽ hắn lại nói chân chính Phật môn lão tổ, mấy tên La Hán còn từng bái tạ qua hắn đâu, huống gì mấy bức tượng trong kia. Tại Đại Thiên Nguyên Giới, có lần hắn từng dạo qua Thiền Môn, một môn phái tu Phật đạo, không chỉ vậy còn khiêu chiến Phật đạo với thiên tài tông môn này, đã từng đàm đạo cùng với Thiền Môn lão tổ, lúc đó cả hai cùng ngồi ngang hàng trên bồ đoàn, bên dưới không thiếu các tăng ni phật tử bái lạy.

“Ta sẽ đợi các ngươi ngoài này.”

Có vẻ như không thuyết phục được Khương Thần, Lâm Thải Hân khuôn mặt méo xệch đi, miệng tru lên, một bộ ta đang rất tức giận.

“Mặc kệ hắn đi, chúng ta không cầu cho hắn nữa.” Vũ Manh ôm lấy eo Lâm Thải Hân, cả hai khẽ lắc lư, vừa dỗ dành, Vũ Manh vừa thổi vào tai Lâm Thải Hân, khiến nàng không khỏi đỏ mặt.

“Được rồi, vậy ngươi đợi ở bên ngoài, không cho đi lung tung.”

Khương Thần khẽ gật đầu, bốn người Lâm Thải Hân xếp hàng theo đoàn người đi vào trong miếu cổ.

Cùng lúc đó, tại một gian phòng nhỏ đơn sơ, gian phòng có phần bừa bộn, đều là một chút giấy vàng vẽ nguệch ngoạc những nét bút chu sa đỏ.

Cửa phòng mở ra, một nam tử mặc đạo bào thở dốc bước vào, trên lưng còn đeo một bọc đồ lớn. Hắn chẳng phải Cơ Không thì còn ai.

“Bà nội gấu, không ngờ truyền thuyết là có thật, tổ tiên a.” Cơ Không quẳng vội bọc đồ trên lưng xuống đất, chạy vào góc phòng lục trong một chiếc hòm sắt ra một cuốn sách dày, cuốn sách bìa cứng bọc da dê, nhìn vào có phần cổ xưa, cuốn sách này các trang giấy đều đã ố vàng, một số trang đầu còn bị mối mọt ăn mất góc.

Chỉ thấy Cơ Không lật xem cuốn sách một lúc, càng xem mồ hôi càng đổ ra như tắm, lát sau gấp sách lại, hai mắt đã trở nên vô thần, miệng không ngừng lẩm bẩm.

“Nhiều năm trước Chiêm Tinh nhất mạch biến mất khỏi Đại Thiên Nguyên Giới, không nghĩ tới lại thất lạc đến một giới này a.”

Cửa phòng để ngỏ, lúc này vang lên một thanh âm có phần lạnh lẽo, loại thanh âm này nếu như ngươi ở một mình, khi nghe vào sẽ có cảm giác rợn tóc gáy, đặc biệt là tại căn phòng dán đầy bùa chú như căn phòng của Cơ Không. Chỉ thấy hắn giật mình, ném vội cuốn sách vào trong rương, sau đó ngoảnh mặt lại, khuôn mặt càng trở nên trắng bệch.

Hắn trông thấy gì?

Ngoài cửa không ai khác chính là vị thanh niên ngày hôm nay xem bói khiến cho hắn thấy sợ hãi, chưa bao giờ hắn nhìn tới vận mệnh của một người lại có thể xuất hiện nhiều biến số tới vậy. Không chỉ thế lúc xem bói cho Khương Thần, hắn còn nhìn thấy sau lưng Khương Thần xuất hiện một đạo môn hộ, thông qua đạo môn hộ đó, hắn nhìn thấy một thế giới rộng lớn vô ngần, dị thú bay đầy trời, nhân loại bên ngoài cánh cổng đó một cái phất tay liền trời long đất lở. Giữa đám người đó, hắn nhìn ra một thân ảnh có chút quen mắt. Sau khi định thần lại, hóa ra thân ảnh đó chính là vị thanh niên hắn đang xem tướng số. Cũng chính là Khương Thần.

“Đại gia, ngươi…ngươi…”Cơ Không có chút lắp bắp nói.

Sau khi đám người Lâm Thải Hân tiến vào cổ miếu, Khương Thần đã lần theo dấu vết Cơ Không để lại, đuổi tới tận đây. Đồng thời, thần thức đã nhìn trọn nội dung cuốn sách da dê kia.

“Cơ gia nhất mạch nha, tại Chiêm Tinh tộc chính là một mạch thần bí cùng mạnh mẽ nhất, không nghĩ tới sau một đêm lại biến mất, càng không nghĩ tới lại đi đến một thế giới này.”Khương Thần khóe miệng nhếch lên, không tự chủ được lại khẽ tủm tỉm cười. Lúc nghe tới cái tên Cơ Không này, hắn đã thấy rất lạ, họ Cơ này tại Lam Hải tinh nói riêng, cũng như Đại Thiên Nguyên Giới không thường gặp, ngoại trừ Cơ gia nhất mạch chưởng khống Chiêm Tinh tộc kia.

“Đại gia, ngươi nói gì bần đạo không …không hiểu.”

Khương Thần khẽ hừ lạnh nói: “Không cần giả vờ không hiểu, ngươi chẳng lẽ không muốn nghe một chút đáp án sao? Không muốn biết những gì tổ tiên ghi lại có phải thật hay giả sao?”

Cơ Không nghe vậy, trong đầu giống như có sét đánh qua, hai gối không tự chủ được khuỵu xuống, khuôn mặt cảm xúc mới kéo lại được một chút, hiện tại càng trở nên vô thần, lát sau, hắn có chút rụt rè thận trọng nói:

“Đại gia, ngươi…ý ngươi là…những gì ta nhìn thấy đều là thật?”

“Ta không rõ ngươi đã nhìn thấy gì, thế nhưng, ta có thể khẳng định, những gì tổ tiên ngươi ghi chép đều là thật.” Khương Thần cười nhạt đáp.

“Bên ngoài thế giới này chẳng lẽ vẫn còn có thế giới khác? Nơi…nơi đó…con người có thể dời sông lấp bể, bay lượn như thần tiên sao?”Cơ Không run run đáp, mặc dù hắn đã biết chắc câu trả lời, chẳng qua muốn chính xác một cái đáp án từ Khương Thần mà thôi.

“Không sai, không những một mà có rất nhiều thế giới rộng lớn hơn Lam Hải tinh này rất nhiều lần, đồng dạng không chỉ có con người, mà còn rất nhiều loại tộc đàn khác, giống như ngươi, mặc dù thuộc về nhân tộc nhưng tộc ngươi lại lấy tên Chiêm Tinh tộc…” Khương Thần, ánh mắt hiện lên sắc bén, khẽ bước vào trong căn phòng nhỏ, tìm một chỗ ngồi thoải mái, tự nhiên ngồi xuống.

“Chiêm Tinh tộc…Chiêm Tinh tộc…” Cơ Không vịn vào ghế ngồi, run run đứng dậy, miệng khẽ lẩm bẩm: “Như vậy những gì tiên tổ ghi lại hoàn toàn chính xác sao?”

Khương Thần khẽ nhếch mép cười, chờ đợi hắn bình ổn cảm xúc, hắn mục đích tìm tới Cơ Không không phải chỉ là báo cho hắn biết những tin tức này, lí do hắn đến đây còn là muốn biết Chiêm Tinh tộc năm đó xảy ra chuyện gì, làm sao lại luân lạc tới Lam Hải tinh này.

Mặc dù ban đầu có chút không nắm chắc, nhưng hiện tại, khi đã nắm chắc vị Cơ Không này là tộc nhân Chiêm Tinh tộc năm đó, trong lòng không khỏi có chút vui mừng, ít nhất tại Lam Hải tinh này, hắn không phải dị loại, ít nhất còn có Cơ Không, hắn cũng là một mạch từ thế giới khác hàng lâm nơi đây.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Cơ Không lúc này mới bình ổn tâm trạng lại, hắn ngồi xuống ghế. Mặc dù vậy đối mặt với Khương Thần, hắn vẫn cảm thấy có một luồng áp lực vô hình không hiểu thấu khiến cho bản thân cảm thấy khó thở.

“Đại gia…ta…”

“Không cần vội, ngươi có thắc mắc gì có thể hỏi.”Khương Thần khoát tay, chặn họng Cơ Không, hiếm khi hắn mới trở nên dễ tính chủ động nói chuyện với người khác.

“Đại gia, ngươi có thể nói rõ lại cho tiểu nhân nghe một chút, thật sự bên ngoài Lam Hải tinh vẫn còn thế giới khác?”Cơ Không nuốt nước bọt một cách khó khăn, nói.

“Rất nhiều.”Khương Thần tủm tỉm đáp, nhìn khuôn mặt có phần ngơ ngác cùng hoảng hốt của Cơ Không, hắn lại nhớ tới một thế trùng sinh đầu tiên của hắn, cũng ngơ ngác không biết một chút gì về thế giới này, toàn bộ những gì văn minh tiên tiến nhất trong mắt hắn chính là vô cùng lạ lẫm.

Cơ Không lại một lần lâm vào hoảng hốt cùng trầm mặc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN