Vợ Thuê - Phần 24: Kết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
669


Vợ Thuê


Phần 24: Kết


Lúc tôi tỉnh dậy thì đã thấy mình đang nằm trong 1 căn phòng trắng toát, khắp người chằng chịt dây rợ, mũi và miệng tôi được chụp lên bởi máy thở oxy, cổ tôi lại được cố định bằng 1 nẹp đỡ và tôi cảm thấy hơi nhoi nhói phía đỉnh đầu, tôi cố gắng đưa tay cử động nhưng cứ cố mãi mà chẳng thể nào nhấc nổi tay mình lên, tôi bất lực mở to mắt nhìn xung quanh, nước mắt cứ ứa ra thành dòng tự lúc nào.

Tôi không thể nào hiểu được rốt cục là đã có chuyện gì xảy với mình, chỉ nhớ rằng lần cuối cùng tỉnh táo là lúc tôi bị một vật nặng táng vào phía sau đỉnh đầu và tôi ngất xỉu ngay lúc đó. Tôi không biết hiện tại tôi đang ở đâu, tôi bị thương có nghiêm trọng hay không, Huy của tôi nữa, anh đang ở đâu, anh có bị làm sao hay không? Trong đầu tôi vẽ ra hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi nhưng không thể nào giải đáp cho được, một lúc sau tôi nghe tiếng người nói vọng lại ngoài phía cửa, tôi cố gắng hết sức nhoài người cử động để gọi họ vào, nhưng càng cố gắng, cơ thể tôi càng mệt mỏi, đầu tôi lại càng đau nhiều hơn.

Rồi tiếng bước chân gần chỗ tôi hơn, tôi đưa mắt nhìn ra thì thấy bóng dáng quen thuộc, nhưng không phải là Huy, mà là Duy. Thấy tôi mở mắt nhìn anh chằm chằm, Duy hồ hởi chạy tới giường bệnh, gương mặt anh toát lên đầy vẻ lo lắng, xót xa :

– Em tỉnh rồi à ? Em nhớ anh là ai không ?

Tôi chớp mắt, nước mắt tràn khóe mi. Duy bắt được ánh nhìn đó của tôi và cũng nhận ra đầu óc tôi vẫn bình thường thì anh thở dài 1 hơi, tôi cảm tưởng như anh đã chờ đợi tôi tỉnh dậy từ rất lâu rồi. Anh mỉm cười hiền, đưa tay nắm lấy bàn tay đang được ghim bởi kim tiêm và dây rợ chằng chịt của tôi, rồi anh nhẹ giọng :

– Em nhớ anh là tốt rồi, em tỉnh rồi, không sao rồi.

Nói rồi anh quay ra gọi lớn :

– Bác sĩ, kêu bác sĩ, cô ấy tỉnh rồi, kêu bác sĩ vào thăm khám cho cô ấy.

Tôi nghe tiếng gọi ý ới ríu rít của đàn em anh bên ngoài, rồi tầm chừng 1 phút sau, 1 bác sĩ trung tuổi bước đến gần tôi, ông dùng tay mở nhẹ mắt tôi ra, dùng đèn pin rọi vào đó, rồi ông chậm rãi gỡ bình thở oxy trên mặt tôi xuống, nhẹ nhàng hỏi :

– Tôi gỡ ra cho cô nói chuyện nhé, cô tỉnh rồi nên không cần phải dùng cái này nữa.

Tôi chớp mắt gật đầu. Bác sĩ tiếp tục căn chỉnh các bình thuốc truyền vào người tôi, ông ghi ghi chép chép gì đó vào cuốn sổ trên tay rồi quay sang Duy chia sẻ :

– Tạm thời ổn định hơn rồi, tránh để bệnh nhân kích động.

– Vâng tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.

Bác sĩ gật đầu rồi quay bước ra khỏi phòng.

Duy lúc này mới kéo ghế ngồi sát giường bệnh của tôi, anh thủ thỉ :

– Em có đau lắm không ?

– Em không, hơi khó chịu 1 chút. Em nằm đây bao lâu rồi ?

– Gần 1 tháng rồi.

Tôi nghe xong thì trợn mắt nhìn anh, giọng run run :

– Em bị sao thế, anh nói em nghe đi, anh Huy đâu rồi ?

Duy tặc lưỡi, anh đưa tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của tôi, dịu giọng :

– Em bình tĩnh nghe anh nói, em mới trải qua 1 cuộc đại phẫu thuật, bác sĩ dặn là không được để cho em bị kích động mạnh, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tính mạng em đó, em biết chưa.

– Em biết rồi, em sẽ bình tĩnh mà. Duy, có chuyện gì đã xảy ra vậy, anh kể em nghe đi.

– Em bị người ta đánh vào đỉnh đầu rồi bất tỉnh, lúc đó não em bị tích tụ máu bầm nặng, anh phải đưa em vào bệnh viện phẫu thuật, sau ca phẫu thuật đấy xong thì em nằm ly bì từ đó tới giờ.

Hai viền mắt tôi nóng đỏ, ngay khóe mắt những dòng lệ thi nhau tràn ra, tôi hỏi Duy :

– Sao anh biết em bị thương mà đưa em đi cấp cứu, rồi Huy đâu, anh tìm anh ấy cho em đi.

Mặt Duy lúc này trắng toát, hai hàng mày anh chau lại như đang cố gắng kìm nén điều gì đó, anh không trả lời tôi mà chỉ lẳng lặng siết chặt tay tôi. Mãi 1 lúc sau anh mới cất tiếng trả lời :

– Anh cho đàn em anh theo em từ lúc em về Hà Nội cùng Huy, anh không an tâm trong lòng khi để em đi như vậy, thế nên khi em bị thương thì đàn em anh đã kịp thời đưa em vào viện luôn, còn Huy hiện tại thì anh không rõ.
1 chặp, anh lại nói tiếp :

– Linh này, điều quan trọng bây giờ là sức khỏe của em, em khỏe hơn thì anh sẽ dẫn em đi tìm Huy được chứ, nếu em cứ lo lắng suy nghĩ ảnh hưởng đến sức khỏe khiến bệnh tình em không hồi phục được, thì anh chịu, anh sẽ không giúp em nữa đâu.

Nghe Duy nói thế thì tôi ngoan ngoãn chớp mắt đồng tình, tôi hiểu được rằng có gì đó đang diễn ra nhưng với tình hình sức khỏe hiện tại của tôi, có muốn đi tìm Huy thì cũng sẽ rất khó, thế nên tôi sẽ cố gắng giữ gìn sức khỏe cho thật ổn định, mau chóng lành bệnh để về bên anh.

Duy đưa tay xoa nhẹ những ngón tay nhỏ bé của tôi, rồi anh nở nụ cười hiền queo nhưng trong ánh mắt thì phảng phất sự xúc động tột cùng :

– Anh cứ tưởng, em sẽ bỏ anh mà đi luôn chứ. Lạy chúa, Linh vẫn ở đây.

Tôi cố gắng nặn 1 nụ cười thật tươi, chăm chú quan sát biểu cảm gương mặt Duy lúc này, xem nào, 1 đại ca giang hồ chính hiệu, 1 nam nhân đầu đội trời chân đạp đất thế mà cũng có lúc yếu đuối đến như này đây, tôi nghĩ bụng đúng là tôi và Duy có duyên nhưng chẳng có nợ, một người tốt như anh rồi cuộc đời sẽ đem đến cho anh người xứng đáng hơn tôi. Duy vì tôi mà âm thầm làm rất nhiều điều, anh lặng lẽ bảo vệ phía sau lưng tôi, lặng lẽ ngồi im chờ đợi tôi tỉnh dậy, lặng lẽ xúc động khi tôi vẫn còn sống ở đây, tình yêu của anh đối với tôi sao mà trong lành, ấm áp đến vậy. Tôi cười buồn, nắm lấy bàn tay anh :

– Duy à, em xin lỗi đã khiến anh phải lo lắng.

Duy chợt khựng lại vài giây trước cái nắm tay bất ngờ của tôi, rồi anh nhanh chóng hồi đáp lại bằng 1 cái nắm tay siết chặt hơn :

– Anh mới là người phải xin lỗi, anh đã không bảo vệ em tốt.

– Anh không cần phải thế đâu Duy, em đâu có làm được gì cho anh.

– Linh à, tình yêu nó hay ở chỗ…nó vô điều kiện. Em chẳng cần phải làm gì cho anh cả, em chỉ cần ngồi yên ở đó, anh sẽ luôn ở phía sau, giang đôi tay to lớn của mình để ôm lấy em. Cũng như mọi lần mà anh đã nói, anh yêu em.

Tôi xúc động chẳng nói thành lời, tôi phụ bạc, phủi bỏ cái tình yêu rộng lớn bao la của người đàn ông trước mặt, thế mà anh vẫn một mực chờ tôi. Anh sao mà ngốc quá vậy.

Đang trong hoàn cảnh cả 2 cùng rưng rưng xúc động thì tiếng chuông điện thoại của Duy reo lên, anh ngượng ngùng buông tay tôi ra :

– Anh ra ngoài nghe điện thoại, em nằm nghỉ ngơi đi nhé.

Tôi gật đầu nghe lời rồi lại chìm vào giấc ngủ cho đến tận sáng hôm sau thì tôi bị đánh thức bởi tiếng gọi của bác sĩ :

– Cô Linh, thức dậy tôi kiểm tra sức khỏe nào.

Sau 1 hồi kiểm tra, bác sĩ cùng Duy trao đổi bệnh tình của tôi, ông ấy bảo sức khỏe tôi đã hồi phục hơn rất nhiều, bây giờ có thể rút ống truyền dinh dưỡng ra khỏi người và ăn được cháo loãng cũng như uống thêm sữa được rồi, Duy vui vẻ bắt tay bác sĩ, quay ra thông báo với tôi :

– Sức khỏe em đang tiến triển rất tốt, dự là 1 tuần nữa mình có thể về nhà rồi, em ráng ngoan ngoãn ăn uống nghe chưa.

Tôi mỉm cười chớp mắt, ngón tay giơ lên nút Like thể hiện sự đồng tình tuyệt đối.

Trong suốt 1 tuần đó ngày nào Duy cũng ở bên tôi chăm sóc tôi, ép tôi ăn, ép tôi uống, chỉ trừ mỗi lúc vệ sinh cá nhân là tôi được chị y tá hỗ trợ, còn tất cả các hoạt động còn lại anh đều ở bên giúp tôi, đời sống tẻ nhạt trên giường bệnh của tôi lúc đó cũng nhờ anh mà trở nên sống động hơn nhiều. Các chị y tá trong bệnh viện dần quen với điều đó, nên mỗi lần hỗ trợ khâu vệ sinh cá nhân cho tôi chị đều mở miệng trêu chọc :

– Em có bạn người yêu tuyệt vời thật đó, chăm sóc em tận tình từ A đến Z.

Tôi ngượng ngùng lắc đầu :

– Không phải đâu chị ơi, bạn em thôi, người yêu em hiện tại đang không có ở đây.

Chị y tá nhìn tôi đầy ngạc nhiên :

– Chị bất ngờ thật đấy, cứ tưởng Duy là bạn trai em từ bữa giờ, bạn bình thường mà chăm sóc mức độ đó là em phải hiểu người ta cũng thương em nhiều lắm đấy nhé. Thế bạn trai em đang ở đâu mà không đến thăm em ?

Tôi cúi đầu xúc động, chẳng lẽ lại bảo với chị ấy là em cũng không biết anh ấy đang ở đâu thì không được hay, nên tôi đánh trống lảng sang chuyện khác ngay :

– Anh ấy có việc bên nước ngoài chưa về được chị ạ. Mà chị đã có gia đình chưa ?

– Chị có 2 bé rồi em ạ. Thôi cố gắng ở đây thêm ngày mai nữa là được xuất viện về nhà rồi nhá.

– Hì hì, em cảm ơn chị nhiều nha, cảm ơn chị đã giúp đỡ em trong suốt giai đoạn vừa qua.

– Mày cứ lanh mồm thôi, nhìn mày xinh xắn đáng yêu, lại còn khéo ăn khéo nói nên chị thương lắm, giống như em gái chị ấy mà, sau này có dịp về lại Sài Gòn, nhớ ghé thăm chị nhé. Chị nghe Duy bảo 2 đứa em về lại Hà Nội ?

Tôi gật đầu.

Để nói mọi người nghe, sau khi tôi bị tai nạn, đàn em Duy đã đưa tôi vào bệnh viện BM ngoài Hà Nội để chữa trị, nhưng mà Duy nghe thông tin ở đâu bảo rằng bệnh viện CR tại Sài Gòn có ông bác sĩ X rất mát tay trong việc chữa trị bệnh về não bộ, nên anh đã đưa tôi bay vào Sài Gòn trong ngày hôm đó, và tôi cũng đã nằm ở đây gần 1 tháng rưỡi. Ngày ra viện cuối cùng, bác sĩ thăm khám cho tôi 1 lần nữa rồi hài lòng dặn dò :

– Đã bình phục hẳn rồi, giờ chỉ chờ tóc mọc dài hơn là xinh xắn lại ngay, sau này nhớ cẩn thận đừng để bị té ngã nhé, toa thuốc tôi đã kê ra rồi, cứ theo đó mà làm, được thì 6 tháng đi tái khám 1 lần cho an tâm.

– Cảm ơn bác sĩ đã giúp tôi trong thời gian qua, cảm ơn bác sĩ nhiều lắm.

Bác sĩ gật đầu mỉm cười với tôi :

– Cứu người là nhiệm vụ của chúng tôi mà.

Lên xe ô tô ra sân bay, Duy đưa cho tôi 1 hộp quà, anh bảo :

– Tặng em nhân ngày ra viện.

Tôi háo hức nhìn hộp quà, khóe miệng khẽ cong lên đầy thích thú :

– Qùa gì đây, em mở ra nhá.

Anh gật đầu, tôi mở hộp quà ra là 1 bộ tóc giả vàng óng như thật, tôi ngơ ngác nhìn Duy đáy mắt tỏ rõ sự biết ơn, anh với tay xoa đầu tôi rồi nhẹ giọng :

– Trong thời gian đợi tóc dài, em đội bộ tóc này vào cho xinh.

Tôi cười toe toét, Duy đúng thật là tinh tế.

Nhìn bộ tóc mà tôi rùng mình khi nhớ đến lúc tôi được tháo băng trên đầu, Đầu tôi khi phẫu thuật bị cạo trọc lóc nên đến khi tháo băng ra thì tóc tôi đã mọc lún phún, tôi nhìn mình trong gương mà cảm thấy đau lòng kinh khủng, bộ tóc dài đen mượt của tôi biến mất thay vào đó là quả đầu gần như trọc lóc, trên đỉnh đầu có vết sẹo dài còn nguyên đường chỉ nữa cơ, tôi không nghĩ sẽ có lúc tôi xấu xí đến mức như vậy. Èo ôi, người con gái mới chớm tuổi 23 đã trải qua 1 lần thập tử nhất sinh, nhan sắc phai tàn, cũng may sau tất cả, tuy cơ thể méo mó nhưng vẫn còn nguyên vẹn để được đứng đây mà ngắm nhìn nó 1 lần nữa.

Tôi nghĩ thầm trong đầu rằng không biết khi Huy nhìn thấy tôi trong bộ dạng này thì liệu rằng anh có còn thương tôi nữa hay không ? Mỗi ngày trôi qua kể từ lúc tỉnh tới giờ tôi không đêm nào là không nhớ về anh cả. Mọi thông tin về anh gần như là con số 0 tròn trĩnh đối với tôi, bởi vì Duy không cho tôi sử dụng điện thoại trong thời gian tôi đang dưỡng bệnh và cái điện thoại của tôi cũng không biết hiện tại đang nằm nơi nào mất rồi.

Tôi vừa lo lắng trong lòng, vừa tủi thân giữ dội, nằm mê man hơn cả tháng trời không biết gì rồi khi tỉnh dậy vẫn không gặp được người mà mình muốn gặp, anh đang ở đâu vậy Huy ? Anh có đang đi tìm em không thế ? Anh có giây phút nào cảm thấy nhói đau ở lồng ngực khi nhớ về em như em đang nhớ về anh hay không ? Sao anh lại bỏ mặc em khi em bệnh tật như thế này ? Được rồi, anh tính lơ em phải không, em khỏi bệnh rồi này, em sẽ đi tìm anh cho bằng được, anh chờ đó, chờ đó nha Huy.

Ngồi trên máy bay háo hức quay trở về lại Hà Nội, Duy mới chủ động mở lời với tôi :

– Đợt về Hà Nội lần này, nếu em không muốn sống ở Hà Nội nữa, em muốn đi đâu, anh đưa em đi đó.

Tôi ngạc nhiên nhìn Duy, đang cơ hồ không hiểu những gì anh vừa nói :

– Sao anh lại nói thế ?

– Được rồi, bây giờ em bình tĩnh nghe anh nói, nếu em không giữ được bình tĩnh, thì anh sẽ đưa em về Quảng Ngãi luôn, em Ok không ?

Tôi gật đầu. Duy tiếp lời :

– Thực ra thì, hiện tại Huy đã lấy vợ rồi em à.

– Huy lấy vợ, anh đùa em á ?

– Anh đang nói rất nghiêm túc với em, Linh, về bên anh thôi.

Tôi bức xúc gạt tay Duy ra :

– Anh đang lừa em đúng không ? Anh muốn lấy em nên anh lừa em như thế để em bỏ anh Huy đi chứ gì.

– Anh không lừa em.

Nói rồi, Duy rút điện thoại, đưa cho tôi xem tin tức mạng xã hội trong suốt thời gian qua. Dòng tin đầu tiên hiện ra với hình ảnh cưới của Huy và Hoa tràn ngập, tiêu đề : ‘‘ Đám cưới xa hoa của Chủ tịch HĐQT Công ty công nghệ – chứng khoáng ZENZ’’, tôi kéo xuống thì 1 loạt hình ảnh đám cưới xa hoa của anh hiện ra cách đây 2 tuần. Trong những bức hình đó, Hoa nở nụ cười tươi tắn đầy hạnh phúc còn Huy vẫn trong diện mạo cao ngạo, lạnh lùng và đầy uy quyền. Vẫn là gương mặt ấy, vẫn là ánh mắt ấy, vẫn còn lời hứa năm xưa, nhưng đã không còn là của tôi nữa rồi. Tôi xúc động nhất thời đánh rơi điện thoại xuống sàn, nước mắt lúc này dàn dụa khắp mặt, Duy đưa tay lau nước mắt cho tôi, anh kéo tôi vào lòng, ôm siết :

– Em đừng khóc nữa, còn có anh ở đây.

– Sao anh Huy lại làm thế với em ? Anh ấy hứa là sẽ cưới em cơ mà – Tôi nức nở.

– Linh, anh bảo rồi, nếu anh ta khiến em đau khổ, anh nhất định sẽ không để anh ta yên, anh nhất định sẽ không buông tay em nữa đâu. Loại người phụ bạc đó, nhất định em phải từ bỏ.

– Em, em không tin mọi chuyện diễn ra như vậy đâu, anh ơi, anh giúp em liên hệ với anh Huy đi, em phải gặp anh ấy nói chuyện cho rõ ràng.

– Linh này, em bình tĩnh lại.

Duy ôm tôi, vỗ vai tôi, tôi khóc ngất trên vai anh tự lúc nào, tôi kiệt sức thật sự. Kiệt sức ở đây không phải vì mỏi mệt trong vấn đề về sức khỏe, mà kiệt sức ở đây, là sự mỏi mệt đến từ trái tim. Tôi đã dành trọn trái tim mỏng manh yếu đuối của mình cho người đàn ông ấy, thế rồi, anh bỏ lại, nó anh đi.

Lúc tôi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong 1 căn phòng ở khách sạn, Duy ngồi sopha đối diện đang chăm chú làm việc gì đó qua điện thoại, thấy tôi cựa quậy thì anh chạy đến bên giường :

– Em tỉnh rồi, có đói không, anh lấy gì cho em ăn nhé ?

Tôi lắc đầu, miệng tôi lúc này nhạt thếch, chẳng muốn ăn gì nữa cả. Tôi bảo :

– Anh có biết ai là người đánh em ra nông nỗi này không ?

Duy gật đầu, anh bảo :

– Anh có cho người điều tra rồi.

– Ai thế anh ?

– Là Hoa, vợ mới cưới của Huy.

Tôi thừ người, con người này ác độc quá mức, cô ta bao lần tìm hết cách này đến cách khác hãm hại tôi, thậm chí đến bây giờ vẫn tìm cách để giết tôi cho bằng được. Nếu lúc đó, Duy không cử đàn em đi theo tôi, không cứu tôi, thì có lẽ bây giờ, tôi đã xanh cỏ từ lâu rồi. Tôi nghiến răng ken két :

– Thù này, nhất định em phải trả.

Duy nhìn tôi chăm chú :

– Được, anh sẽ giúp em. Tuy nhiên, hiện tại em vẫn chưa an toàn đâu Linh ạ.

– Ý anh là sao ?

– Hoa biết em vẫn còn sống, nên vẫn đang cho người lùng sục em khắp nơi đó.

Duy tiếp tục :

– Cô ta thuê người đánh em đến chết thì thôi, nhưng không ngờ mới đánh được 1 cái thì đàn em của anh đã lao tới xử bọn kia và mang em đi. Gần 1 tháng trời cô ta cho người lùng sục tìm em khắp nơi ở Hà Nội, rồi vào đến Quảng Ngãi để lục tìm em nữa, cũng may là anh đã đưa em vào SG chữa trị.

Tôi chợt nhớ ra 1 vài điều, vội vàng reo lên :

– Đúng rồi, lúc em đang ngồi ở nhà thì nhận được tin nhắn của Huy bảo em ra ngoài nhận đồ dùm anh, vừa ra tới nơi thì em bị đánh úp, vậy có khi Huy không biết chuyện này thì sao ? Hoa đã dùng điện thoại của Huy để làm điều đó.

Duy lắc đầu :

– Nếu anh ta không biết, thì anh ta phải đi tìm em rồi chứ, sao lại quyết định cưới Hoa.

Duy hỏi câu này khiến tôi cứng họng, phải rồi, nếu Huy thực sự lo lắng cho tôi, thì anh đã phải đi tìm tôi cho bằng được, nếu anh yêu tôi, thì nhất định anh sẽ không đồng ý cưới Hoa và để yên cho cô ta lộng hành như thế, vậy thì khả năng duy nhất, tôi đối với Huy thực chất chả là gì cả. Anh bảo tôi phải tin anh, phải chờ anh, phải đợi anh giải quyết mọi chuyện xong xuôi, nhưng rồi sau tất cả thì sao, anh chọn cách lãng quên tôi và kết đôi với người con gái khác. Tôi mỉm cười chua chát :

– Anh nói đúng, chắc có lẽ là do em sai rồi. Duy này, em muốn trả thù, anh có giúp em không ?

Duy gật đầu, đáy mắt anh toát lên sự yêu chiều không tưởng :

– Chỉ cần em muốn, cái gì anh cũng có thể làm cho em.

Tôi kiên định gật đầu, bảo anh :

– Em muốn đập cho con Hoa 1 trận thừa sống thiếu chết.

– Được rồi, vậy thì chúng ta cần phải thay đổi diện mạo 1 chút.

– Khi nào em sẽ đánh con đó được ?

– Ngay bây giờ.

Tôi há hốc miệng :

– Ngay bây giờ á ?

– Ừ, đánh nhanh, thắng nhanh em ạ. Tối nay, nó sẽ xuất hiện ở bar X trên đường Lê Duẩn. Em chuẩn bị tinh thần đi.

Nói rồi Duy nhấc máy gọi điện thoại cho ai đó, 1 lúc sau 1 chị gái xinh đẹp bước vào tay xách theo 2 túi đồ lớn, Duy nhìn tôi rồi cất giọng :

– Make up riêng cho em, trong thời gian này ở Hà Nội, để tránh bị tai mắt Hoa tìm ra trước, em chịu khó thay đổi phong cách 1 chút.

Tôi gật đầu, Duy ra hiệu cho chị kia vào make up cho tôi, 1 nhoắng sau đó, gương mặt tôi đã được họa xong, chị make up lấy tóc giả đội vào cho tôi rồi mỉm cười hài lòng :

– Em đẹp lắm cô bé.

Tôi đứng ngắm nghía mình trong gương, cảm thấy thực sự bất ngờ về hình ảnh của mình. Gương mặt mộc ngây thơ, hiền lành của tôi nay được họa lên trông vừa lạ lẫm, vừa cá tính, lại 1 chút gì đó khuyến rũ nữa. Mái tóc giả màu vàng óng ả lại càng tôn thêm vẻ ăn chơi, thu hút từ tôi. Tôi nhận bộ đồ chị vừa đưa cho , thay xong thì đúng thật không thể nhận ra đây là tôi nữa rồi. Đó là 1 chiếc váy phi bóng đen ôm sát lấy cơ thể nhỏ nhắn nhưng có thể tôn lên toàn bộ đường con trên cơ thể tôi, trông tôi lúc này chẳng khác nào 1 ả đào thứ thiệt, Đến Duy khi gặp tôi còn ngỡ ngàng đứng như trời trồng gần cả phút như thế thì huống chi là người khác. Duy khẽ nhếch miệng cười :

– Em cứ thế này, sao anh rời em được đây.

Tôi ngượng ngùng :

– Mấy giờ mình đi hả anh ?

– 9h tối nay, tầm hơn 1 tiếng nữa.

Đúng giờ, Duy sắp xếp đàn em đứng xung quanh bar phòng có trường hợp bất ngờ xảy tới, anh mặc 1 bộ đồ cũng chất chơi không kém với áo sơ mi đen buông thả vài chiếc cúc ở cổ để lộ ra khuôn ngực vạm vỡ, quần jean đen và 1 đôi giày tây bảnh tỏn khiến Duy lúc này trông đẹp và thu hút cực kì, anh lấy tay tôi đặt vào tay anh rồi thủ thỉ :

– Đêm nay, em cứ hết mình, mọi chuyện đã có anh lo.

Ngồi 1 lúc thì Hoa cũng xuất hiện, đi cạnh cô ta là Huy, nhìn thấy bóng dáng cao lớn ấy khiến trái tim tôi như chết lặng, hơn 1 tháng không gặp, gương mặt anh có phần già hơn, chững chạc hơn nhưng nét tuấn mỹ, lạnh lùng trên gương mặt thì vẫn còn đó, anh chắc có lẽ là không nhận ra tôi đâu nhỉ, thôi kệ, dù gì thì giờ chúng tôi cũng đã là người dưng với nhau luôn rồi, anh đã có gia đình riêng, có hạnh phúc riêng, đâu còn nhớ đến lời hứa với tôi tự thuở nào. Tôi đứng nhìn anh 1 lúc cho đến khi Huy rời đi đâu đó, thì Duy ra hiệu cho tôi đến gần Hoa và xử lý cô ta. Tôi chen chúc trong những khúc nhạc xập xình của sàn bar cho tới khi đứng sát sau lưng Hoa, tôi cầm ly rượu vang đỏ trên tay dội từ đỉnh đầu cô ta dội xuống, Hoa có lẽ vì bất ngờ nên không kịp phản ứng, cô ta vừa quay lại thì đã ăn 2 cái tát mạnh từ tôi, cô ta chếnh choáng ngã lăn xuống sàn. Mọi người trong quán bar đồng loạt quay sang tập trung vào chúng tôi, nhạc cũng được ra hiệu tắt ngúm, đồng loạt đèn chiếu được bật sáng cả lên, tiếng xì xầm ngày 1 to hơn, tôi lúc này chả cần để tâm đến những gì diễn ra xung quanh nữa, chỉ căng mắt tập trung vào con đĩ cái trước mặt, cô ta vừa lồm cồm bò dậy thì tôi đã dùng chân đạp ngay giữa ngực cô ta khiến cô ta chếnh choáng té xuống lần nữa. Hoa nheo mắt nhìn tôi, có lẽ là cô ta không thể nào nhận ra tôi trong hình dáng này, mãi 1 lúc tôi mới bật cười lên tiếng :

– Mày không nhớ tao à ? Con chó cái này ?

Hoa nghe giọng tôi thì trợn mắt, miệng lắp bắp :

– Mày, con Linh phải không ?

– Tao đây, tao đội mồ sống dậy để đập chết mẹ mày đây.

– Mày, mày…

Hoa quay qua quay lại nhìn mọi người xung quanh, ánh mắt van nài :

– Gọi bảo vệ giúp tôi, con này nó bị điên rồi.

Tôi nhếch miệng cười khẩy :

– Không ai ra giúp mày đâu, tao bao cả cái phòng này để đập mày rồi.

Nói rồi, tôi lao lại túm tóc nó, dùng giày cao gót nện liên hồi vào người, vào mặt Hoa, tôi cứ như con thú điên lao vào điên cuồng cắn xé, trả cho nó từng miếng 1 những gì nó đã gây ra với tôi, vừa đập tôi vừa gào lên :

– Chừa cái tật hại chết tao này, chừa cái tật đánh tao này, chừa cái tật láo chó này.

Mỗi tiếng hét tôi đều cho Hoa ăn vài cái tát, cho đến khi tôi thấy Hoa nằm xụi lơ trền sàn bar, máu me khắp mặt thì tôi ra hiệu Duy đưa cái kéo, cắt trụi tóc của nó, trông nó bây giờ chẳng khác gì tôi là bao, tôi cười nhếch miệng :

– Lần này, tao tha cho cái mạng chó của mày, mày còn đụng đến tao nữa, thì cái mạng chó của mày, coi chừng.

Tôi vừa phủi tay đứng dậy, Duy đã đến sát bên tôi, anh khoác áo lên người tôi, thì thầm động viên :

– Em đánh hay lắm. Về thôi.

Khi chúng tôi vừa bước ra được vài bước, Huy từ đâu xuất hiện thình lình trước mặt, anh nhìn tôi với ánh mắt sâu không thấy đáy :

– Linh, em giỏi lắm, em cứ thế mà đi sao ?

Tôi cười :

– Tôi không đi, chứ chẳng lẽ ở lại để con vợ anh lại tiếp tục đánh tôi sao.

– Em đứng lại đó cho tôi, chúng ta nói chuyện rõ ràng.

– Huy, tôi nghĩ là chúng ta chẳng có chuyện gì để nói cả. Nếu anh bắt tôi đứng lại để chịu trách nhiệm cho thương tật của con vợ anh, thì xin lỗi, anh đừng có mơ. Còn nếu, anh nghĩ giữa chúng ta còn chuyện để nói, thì tôi nghĩ anh nhầm to rồi. Anh đã lấy vợ, và tôi sắp sửa có chồng, đừng làm phiền nhau nữa.

Huy nhìn tôi ánh mắt toát lên sự đau khổ :

– Linh, tại sao em lại thay đổi?

– Tôi không thay đổi, người thay đổi, là anh mới đúng.

Nói rồi, tôi nắm lấy tay Duy, lướt qua Huy 1 cách lạnh lùng.

Ngồi yên trong xe mà tôi khóc như mưa, lẽ ra đánh xong con Hoa thì tôi phải cảm thấy sung sướng, hạnh phúc lắm chứ, sao tôi lại cảm thấy đau lòng thế này. Ánh mắt xót xa của Huy khiến tôi ảm ảnh mãi, hôm nay có lẽ là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau rồi. Duy vươn tay ôm lấy tôi, anh thầm thì :

– Không sao, anh ở đây rồi. Linh, về với anh thôi. Bỏ đi, bỏ tất cả đau khổ ở đây đi.

Rồi trời Hà Nội đổ 1 cơn mưa, cuộc đời tôi, lại tiếp tục hành trình mới ?

Mưa Hà Nội như xóa mờ kỉ niệm
Chuyện tình mình bỏ lỡ phải không anh ?
Lời hứa kia, anh đã nói thế nào ?
Giờ anh đứng đó, tim em thì quặn đau.
Em mong mỏi, thời giờ trôi thật mau
Để lau khô đi, từng dòng nước mắt.
Anh và em, giờ 2 người xa lạ
Rồi cũng sẽ, vĩnh viễn nói biệt ly.

Lời tác giả : Viết đến đây mà tác giả khóc như mưa, cảm thấy đau lòng cho mối tình đẹp đẽ này. Đoạn kết này có lẽ sẽ là 1 đoạn kết mở, để mỗi độc giả tự do suy ngẫm theo quan điểm cá nhân của mình. Em cảm ơn tất cả sự ủng hộ nhiệt tình của mọi người trong suốt thời gian qua để em có thể hoàn thành trọn vẹn bộ truyện này. 1 lần nữa, mong muốn gởi tới mọi người 1 thông điệp : Trong tình yêu, có những đoạn tình ngắn ngủi mang màu nước mắt, có những đoạn tình khác lại lắm thăng hoa, nhưng rồi rốt cuộc thì dù đau khổ hay hạnh phúc, đã là tình yêu, thì luôn đẹp theo cách riêng của nó. Nên mong rằng, tình yêu luôn tồn tại khắp nơi trong cuộc sống của chúng ta, hãy trân trọng, yêu hết mình, vui vẻ đón nhận mọi cung bậc tuyệt vời mà tình yêu đem lại, mọi người nhé ❤

Yêu thích: 2.3 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN