Vợ Tôi Mỗi Ngày Đều Giả Nghèo - Chương 27: 27: Sư Nương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
239


Vợ Tôi Mỗi Ngày Đều Giả Nghèo


Chương 27: 27: Sư Nương


Hoàng hôn từ phía chân trời chầm chậm buông xuống, Sở Vũ Huân ngẩng đầu nhìn hoàng hôn, cảm khái nói: “Tịch dương vô hạn hảo, chỉ thị cận hoàng hôn*.

Đối tượng vô cùng giỏi, chỉ là não khuếch hôn(*).”
(*)夕阳无限好,只是近黄昏 – Tịch dương vô hạn hảo, chỉ thị cận hoàng hôn
Bản gốc: Hán Việt:
Hướng vãn ý bất thích,
Khu xa đăng cổ nguyên.
Tịch dương vô hạn hảo,
Chỉ thị cận hoàng hôn.
Dịch nghĩa:
Về lúc chiều hôm, trong lòng chằng được vui
Đi xe lên vùng đất cổ
Ánh nắng chiều tà đẹp vô cùng
Chính là lúc đã gần đến hoàng hôn
—–Trích từ bài thơ Lên đồi Lạc Du của Lý Thư
(*)阔昏 – Khuếch hôn: Mô tả sự bận rộn của một người hoặc người không hiểu rõ chuyện nào đó dù đã rõ ràng, điều này khiến mọi người trở nên nhàm chán.

“Ôi!” Vu Tư Linh thở dài một cách nặng nề.

Sở Vũ Huân nghe xong một mẫu chuyện xưa đầy vẻ thích thú, đứng lên phủi phủi mông của mình, ngạc nhiên nói: “Cho nên, bạn gái của cậu rất nghèo, nhưng lại không thích kẻ có tiền, cho nên cậu bị ép phải trở thành người nghèo?”
“Ừ.” Vu Tư Linh gật đầu.

“Cô ấy cũng không chê cậu?” Sở Vũ Huân ngập ngừng một chút, “Không phải không phải nha, cô ấy cũng chỉ là một người khuân gạch, không lý nào lại ghét bỏ cậu, cho nên hai người quả thật là trời sinh một đôi.”
“Đúng đó! Tôi cũng cảm thấy hai chúng tôi là trời sinh một đôi đấy!” Vu Tư Linh đắc ý mà lắc lắc đầu.

Sở Vũ Huân lại hỏi: “Vậy nếu như cậu bại lộ thì làm sao bây giờ?”
Nụ cười của Vu Tư Linh cứng đờ: “Tôi cũng đang sầu não đây, nếu như hiện tại nói với chị ấy, chị ấy có tức giận rồi thẳng thừng chia tay luôn không?”
“Vậy cậu có dự định gì không?”
“Chờ đến lúc tình cảm của chúng tôi càng sâu đậm thêm chút nữa, đến mức độ mà chị ấy muốn đánh chết tôi nhưng lại không nỡ rời bỏ tôi, thì tôi liền nói với chị ấy.” Vu Tư Linh chép chép miệng: “Cậu cảm thấy thế nào?”
“Tôi cũng chưa từng yêu đương lần nào a, không có đề nghị gì cho cậu cả.” Sở Vũ Huân đẩy gọng kính, “Nhưng mà thật ra tôi lại có đề nghị khác cho cậu.”
Vu Tư Linh: “Là gì?”
“Cậu không phải giả nghèo sao?” Sở Vũ Huân nói, “Tôi có thể dạy cậu một số kỹ năng sinh tồn của người nghèo.”

“Kỹ năng sinh tồn?” Vu Tư Linh tò mò mà nhìn cô.

“Đúng vậy.” Sở Vũ Huân từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp, “Nè, dịch vụ mà tôi cung cấp đều được ghi ở trên đó, không giới hạn thời gian, cậu xem thử có cảm thấy hứng thú với thứ gì không.”
Vu Tư Linh nhìn các hạng mục dịch vụ đang ghi ở trên danh thiếp: Giải bài tập chuyên nghiệp, đầu bếp chuyên nghiệp, dán màn hình điện thoại chuyên nghiệp, bán thuốc diệt gián chuyên nghiệp….
“…” Sau một lúc lâu, Vu Tư Linh tựa như thấy được một vị cứu tinh, kích động mà nắm lấy tay cô, “Đại ca, dẫn tôi theo với!”
“Không thành vấn đề, nhớ kỹ phải trả phí.” Sở Vũ Huân nói, “Tôi không làm không công, cần học cái gì thì cứ việc nói với tôi, giá cả có thể thương lượng.

Hiện tại cậu đang học nấu ăn, nếu muốn tìm hiểu sâu hơn nữa, tôi có thể dạy cậu làm sau để trồng rau cấy mạ tưới phân.”
Vu Tư Linh: “….Chắc cũng không cần phải tìm hiểu sâu như vậy đâu.”
“OK, vậy hai tuần sau cậu đến tìm tôi, tôi dẫn cậu đi học thêm một lớp nấu ăn.

À đúng rồi, ngày thường cậu dùng nước rửa mặt hay nước rửa chân thì nhớ kỹ mà giữ lại để dội bồn cầu, nhất định phải tiết kiệm điện nước, điểm này vô cùng quan trọng, có thể làm làm thay đổi cách sống của cậu.”
“Đã rõ!” Vu Tư Linh nhanh chóng nhớ kỹ, “Đúng rồi, cái dán màn hình điện thoại có thể mang tôi đi được không?”
“Có thể, vừa lúc tôi phải đi bày gian hàng, cậu muốn đi cùng không?” Sở Vũ Huân hỏi.

“Muốn!”
—————–
Văn phòng viện thiết kế Vô Giới, Tu Vũ Đồng rót một ly nước cho Lê Nguyệt Uẩn: “Đây ạ, nói lâu như vậy cũng khát nước rồi.”
Lê Nguyệt Uẩn nhận ly nước uống lên hai ngụm, nhíu nhíu mày, suy nghĩ nói: “Hình như đã lâu rồi không uống qua loại trà này.”
“Cũng không phải sao, chị bây giờ đều uống trà hoa rồi.” Tư Vũ Đồng thầm trợn trắng mắt, “Vừa thức đêm tăng ca, vừa làm đẹp dưỡng nhan với trà hoa.”
“Hết cách rồi, ai kêu tôi lớn tuổi rồi chứ.”
“Ồ, chị cũng biết bản thân mình lớn tuổi sao? Là ai trước kia tăng ca không muốn sống nữa nhỉ?”
“Đó là người lúc trước.” Lê Nguyệt Uẩn đắc ý mà nhướng mày.

“Hiện tại không giống nhau, tôi là người đã có gia thất, phải bảo trì cơ thể khỏe mạnh, bảo dưỡng dung nhan.”
“Hừ, uống trà thì uống trà đi, đừng để miệng của em đều chua lè thế này chứ.” Tư Vũ Đồng ngồi xuống ghế, hai tay chống lên bàn, lại giống như nhớ lại câu chuyện phiếm vừa nãy, hỏi thêm: “Cho nên bây giờ chị vẫn vì cô bạn gái nhỏ bần cùng của mình mà giả nghèo sao?”
“Ừ.”
“Cô ấy rốt cuộc là không thích kẻ có tiền đến mức độ nào a? Cô ấy có lừa chị hay không vậy?” Tư Vũ Đồng vẫn cứ cảm thấy khó có thể lý giải, “Em thật sự không tin, trên đời này sao lại có người không thích người có tiền chứ.”
“Cho nên Linh Linh chính là một người khác biệt trong ngàn tỷ người đó, em ấy chính miệng nói với tôi rồi, em ấy không thích phú bà.” Lê Nguyệt Uẩn vừa ngọt ngào lại vừa buồn rầu, “Em ấy ngay từ lúc quen biết tôi, thì cho rằng tôi là công nhân khuân gạch, không chỉ không chê tôi, còn ở bất cứ nơi đâu cũng đều quan tâm cổ vũ tôi, em ấy chính là mặt trời nhỏ a.”
Tư Vũ Đồng: “Nữa rồi, lại chua lè!”
“Được rồi, đi làm việc đi.” Lê Nguyệt Uẩn phất tay.

“Vâng.

À đúng rồi, ở phố Đông bên kia vừa khai trương một tiệm Lỗ Vị (Lou Wei)(*) ăn rất ngon, được khen ngợi rất nhiều, chị có muốn sau khi tan tầm đi mua chút không?” Tư Vũ Đồng hỏi.

(*)Lou Wei: Từ điển tiếng Hán Là một món ăn được nấu bằng nước muối hoặc nước tương trộn với gia vị và các loại gia vị khác.

Dùng một phương thức gọi là Om truyền thống để ướp cái món từ thịt, nội tạng.

Lê Nguyệt Uẩn chau mày, khó hiểu nói: “Em từ lúc nào cảm thấy tôi lại ăn đồ Lou Wei?”
“Lỡ như cô bạn gái nhỏ của chị thích ăn thì sao?” Tư Vũ Đồng nói, “Em thấy chỗ đó mỗi ngày đặc biệt có rất nhiều cô gái nhỏ tới, rất được người trẻ tuổi thích, nếu như không muốn thì thôi vậy.”
Tư Vũ Đồng đi ra cửa, nghe thấy Lê Nguyệt Uẩn ở phía sau đột nhiên nói: “Đợi chút, để tôi đi.”
Tư Vũ Đồng không hề kinh ngạc gì mà sắp cười tới nơi: “Tan tầm chờ em nha.”
—————
Chờ tới lúc sắc trời hoàn toàn trở về đêm, Lê Nguyệt Uẩn lại rót một ly nước ấm, lại pha một ly trà hoa mà cô thích, giơ ly lên nhìn cánh hoa trong ly nước ấm đang nở rộ ra mà cười.

Tư Vũ Đồng: “…”
Tư Vũ Đồng không thể chịu được nữa: “Sư phụ, chị có thể đừng ở trước mặt em mà lúc ẩn lúc hiện được không? Em lập tức đi là được rồi chứ gì, đừng hối mà.”
Lê Nguyệt Uẩn cười lạnh nói: “Năng lực thấp kém, mới có thể có hiệu suất thấp như vậy, tôi làm sao lại dẫn dắt một học trò ngu xuẩn như vậy thế này.”
“Lại mắng em, cẩn thận em không dẫn chị theo mua đồ Lou Wei đấy.” Tư Vũ Đồng gắt gao nhìn chằm chằm máy tính, cũng không ngẩng đầu lên mà nói.

Lê Nguyệt Uẩn lạnh mặt trở về văn phòng của bản thân.

——————
Nửa giờ sau, Tư Vũ Đồng đẩy cửa văn phòng của Lê Nguyệt Uẩn ra: “Em xong rồi, đi thôi.

Chị đang vẽ cái gì thế?”
“Không có gì.” Lê Nguyệt Uẩn nhìn nhân vật được phác họa ở trên giấy, cười cười, bỏ vào trong ngăn kéo, đứng lên cầm lấy túi của mình, “Đi thôi.”
Tư Vũ Đồng lái xe, dừng lại ở bãi đổ xe gần nhất, dẫn cô đi đến cửa tiệm, hỏi: “Cô bạn gái nhỏ của chị đâu rồi, không về nhà sao?”
“Không, em ấy nói có việc phải khuya mới về được.” Lê Nguyệt Uẩn nhìn tin nhắn điện thoại rồi nói.

“Đến rồi.”
Lê Nguyệt Uẩn ngẩng đầu vừa thấy, cửa tiệm mặt tiền ở trên đường lớn này làm ăn rất đắc khách, đã xếp hàng đến mức rồng rắn lên mây, bên cạnh còn phát hiện một số gian thương thừa cơ trục lợi, cầm lấy thức ăn Lou Wei bán với giá cao ở bên cạnh.

Tư Vũ Đồng mới vưa xếp hàng ở phía sau hàng ngũ, thì thấy Lê Nguyệt Uẩn đi thoáng qua, tức khắc đi đến trước mặt đám gian thương hiểm ác kia, mua vài hộp đồ ăn trở về.

Tư Vũ Đồng: “…” Hôm nay chính là ngày ăn chanh của mình mà.
Lê Nguyệt Uẩn cầm theo đồ ăn trở về, chia lại cho cô hai hộp, Tư Vũ Đồng kích động không ngừng, tuy rằng ghen ghét, nhưng sức mạnh của đồng tiền quả thật là đáng sợ!
Hai người đi trở về dọc theo lối đi cũ, sau khi đi qua đường hầm, Lê Nguyệt Uẩn thấy có một ông lão đi ôm hai rổ hoa tươi đi ngang qua mặt của các cô, đi vào trong đường hầm.

“Đợi đã, tôi muốn mua ít hoa.”
“Hoa gì a?”
“Hoa hướng dương.” Cô nhìn rổ hoa hướng dương vàng tươi kia, tâm tình bỗng chốc trở nên tốt hơn, nhấc chân liền đi xuống cầu thang.

Sau khi tìm thấy ông lão mua mấy cành hoa hướng dương xong, cô xoay người chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, tầm mắt vừa rồi hình như thấy Vu Tư Linh thì phải?
Cô quay đầu nhìn lại, thì thấy đường hầm kia bày ra một hàng quán nho nhỏ, một cô gái đang đứng rao hàng, mà người còn lại….
Người con gái đang cúi đầu nghiệm túc làm việc, còn không phải là Vu Tư Linh sao!
Cô bị hù đến nhảy dựng lên, vội vàng lùi thân thể về sau, ở một bên cởi áo khoác ra một bên ra chỉ thị với Tư Vũ Đồng: “Cởi áo ra.”
“?”
“Nhanh lên!”
Tư Vũ Đồng chỉ có thể làm theo, sau khi nhớ lại nguyên nhân lần trước Lê Nguyệt Uẩn kêu cô cởi áo ra, không khỏi cảm thấy kinh ngạc nói: “Không thể nào không thể nào, sư nương chắc không phải ở gần dây chứ?”
“Nói nhỏ chút đi.” Lê Nguyệt Uẩn nhanh chóng mặc áo khoác của cô vào, lại thảy cái túi hàng hiệu vào tay cô, “Giày, còn cả giày nữa!”
Hai người nhanh chóng đổi giày.

Ông lão ở một bên nhìn hành động của hai người bọn họ, ông lão ở đường hầm xem điện thoai.

jpg(*)
Tư Vũ Đồng mang giày cao gót của cô ấy, thân người còn chưa đứng vững, thì xoa xoa chân xoay người lại: “Sư nương ở đâu a? Sư nương nóng hổi vừa mới ra lò của em đâu rồi?”
Lê Nguyệt Uẩn mang đôi giày búp bê của cô ấy vào, xoay người đi hai ba bước, nhỏ giọng nói: “Giày của em sao lại nhỏ như vậy.”
“Đùa gì chứ, chị tốt xấu gì cũng cao hơn em nửa cái đầu, được chưa.” Sắc mặt của Tư Vũ Đồng chợt thống khổ, “Rộng quá a, nhưng nể mặt giá cả của nó, em nhịn.”
“Lát nãy lấy chút giấy vệ sinh lót vào.”
Hai người hục hặc mà đi đến trước hàng quán, Tư Vũ Đồng nhìn thấy đầu tiên là bảng hiệu được đặt ở bên cạnh —— Dán màn hình điện thoại chuyên nghiệp, mười tệ một lần.

“Muốn dán màn hình sao?” Cô gái đang đứng cười tủm tỉm hỏi các cô, “Nếu như hai vị đều dán, có thể giảm giá.”
Tư Vũ Đồng liếc mắt đánh giá cô gái một cái, đầu tóc bình thường, một giương mặt trắng trẻo, mang một cặp kính đen, trang điểm vô cùng đơn giản.

Trên mặt có treo nụ cười khiến cười khác không có cách nào cự tuyệt, đây là mặt trời nhỏ trong truyền thuyết sao?
“Xin chào sư nương.” Tư Vũ Đồng buột miệng thốt ra.

Sở Vũ Huân: “?”
Lê Nguyệt Uẩn: “???”

Gi ây tiếp theo, Tư Vũ Đồng liền thấy cô gái vẫn luôn vùi đầu dán màn hình ở bên cạnh đang tò mò mà ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt xinh đẹp vô cùng, đôi mắt to lại có thần, ngay khi âm thầm kinh ngạc, thì phát hiện cô gái đó cũng sửng sốt vài giây, chợt nở một nụ cười vô cùng mừng rỡ: “A Lê, chị sao lại tới đây!”
“Chị cùng đồng nghiệp tới đây mua chút đồ ăn” Lê Nguyệt Uẩn cầm túi đồ ăn cho nàng thấy, “Em sao lại ở đây thế? Lại còn biết dán màn hình nữa?”
“Em vừa mới học đó, cùng bạn học ra đây bày hàng quán để kiếm chút tiền.” Vu Tư Linh cười nói.

Tư Vũ Đồng trợn mắt há mồm, chỉ vào Vu Tư Linh, nhỏ giọng hỏi: “Cho nên vị này mới là…?”
“Ừ, bạn gái của tôi.” Lê Nguyệt Uẩn giới thiệu nói, “Linh Linh, đây là đồng nghiệp của chị, Tư Vũ Đồng.”
“Xin chào xin chào.” Vu Tư Linh lập tức đứng lên vươn tay ra, ý cười toe toét, “Có rảnh thì tới nhà ăn cơm nha.”
Tư Vũ Đồng ngơ ngác mà bắt tay với nàng, quay đầu lại nhìn xung quanh, thầm nói, “Chỗ này làm sao lại không có tinh thám(*) a?
(*) 星探 – Tinh thám: là những người khám phá ngôi sao “tân binh”, tìm kiếm những người có khả năng thành sao, ngoại hình ưa nhìn ở trên đường phố, trung tâm thương mại, trung tâm thành phố hay ở những nơi tập trung đông người,…
“Ha!” Vu Tư Linh không cẩn thận mà bật cười thành tiếng,
“Cần tinh thám gì chứ.” Lê Nguyệt Uẩn nói, “Tôi chỉ thích Linh Linh như bây giờ, em ấy thật sự bị tinh thám đào trúng rồi xuất đạo, tôi vẫn cảm thấy không ổn đâu.”
Nụ cười nơi khóe miệng của Vu Tư Linh chợt cứng đờ nhưng không dễ bị phát hiện: “Chị không thích em thành đại minh tinh sao?”
“Ừ, Sau này người thích em quá nhiều đi, chị sợ túm không được em.” Lê Nguyệt Uẩn nói, “Em của bây giờ đã rất giỏi rồi.”
Vu Tư Linh thật sự là vừa ngọt ngào lại vừa buồn rầu, nàng lặng lẽ nắm chặt tay, nói sang chuyện khác: “À đã quên giới thiệu, vị này là bạn học của em, Sở Vũ Huân.”
“Có chút ấn tượng, xin chào.” Lê Nguyệt Uẩn đưa nàng đi học, ở cổng trường luôn nhìn thấy người này.

Sở Vũ Huân vẫn luôn trong trạng thái ngây dại đã kịp lấy lại tinh thần, gật đầu theo phép: “Xin, xin chào.”
Cô sai rồi, cô thật sự sai rồi, ngay từ lúc bắt đầu cô đã sai rồi, lúc trước chỉ nhìn thấy bóng dáng cao gầy của Lê Nguyệt Uẩn, tại sao người con gái khuân gạch theo lời kể không phải là một cô gái dữ tợn cơ bắp đen thui chứ, sao lại là mỹ nữ da dẻ vừa trắng trẻo mịn màng lại trí thức không thể tin được như vậy a!
Là ở cái công trường nào mà nhặt được cô bạn gái như vậy? Cô cũng muốn nhặt được, phương diện giới tính chẳng cần quá để tâm đến!
“À đúng rồi, vừa nãy đồng nghiệp của chị kêu Vũ Huân là sư nương, là có ý gì?” Vu Tư Linh đột nhiên hỏi.

Sở Vũ Huân: “A đúng đó, tôi cũng muốn hỏi, sao tôi lại trở thành Sư nương rồi?”
“Ha, cô ấy là học trò của tôi, nhận sai người.” Lê Nguyệt Uẩn chủ đông giải thích, bồi thêm một câu, “Học trò ở công trường.”
Vu Tư Linh cùng Sở Vũ HUân đồng thời nhìn về phía Tư Vũ Đồng, trừng lớn mắt chó ra.(*) Mặc dù có Lê Nguyệt Uẩn đứng ở bên cạnh mà so sánh, nhưng khi đứng một mình, người này cũng rất là nổi bật.

Sao mà mấy công trường bây giờ đều đang thịnh hàng mỹ nữ khuân gạch sao?!
Vu Tư Linh lại nhạy cảm phát hiện điều không đúng: “Nhưng mà áo khoác này của cô, giày, cả túi cũng đều không rẻ nha.”
Lòng của Tư Vũ Đồng thầm nghĩ: Có thể rẻ sao? Đây chính là hàng của bạn gái phú bà của cô đấy!
“À em ấy là một phú nhị đai.” Lê Nguyệt Uẩn mặt không đổi sắc nói.

Tư Vũ Đồng: Sao em không biết chuyện này???
Vu Tư Linh và Sở Vũ Huân “Phú nhị đại? Tới khuân gạch?!”
“Ừ.” Lê Nguyệt Uẩn gật đầu, “Em ấy muốn trải nghiệm cuộc sống.”
Nghe vậy, Tư Vũ Đồng bị ép mở cửa kinh doanh, lưng thẳng tắp, một tay đặt ở trước bụng, một tay khác giơ lên trên, ưu nhã thực hiện Hoa Lan Chỉ style: “Đến đây nào, dán cho chúng ta hai cái màn hình.”
Cuối cùng, cô còn không quên kiêu ngạo mà nhắc nhở một câu: “Nhớ kỹ phải giảm giá.”
Ba người: “…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN