Vợ Tôi Mỗi Ngày Đều Giả Nghèo - Chương 28: 28: Bàn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
232


Vợ Tôi Mỗi Ngày Đều Giả Nghèo


Chương 28: 28: Bàn


“Đến nào, để em dán cho các chị.” Vu Tư Linh, người thuận lợi xuất sư đã tự đề cử bản thân mình, cầm lấy điện thoại của hai người, dán cho vị Phú nhị đại này trước một miếng.
Lê Nguyệt Uẩn cúi đầu, an tĩnh nhìn động tác thuần thục của nàng, ngón tay thon dài tinh tế ở trên màn hình mà lau tới cán lui, sắc mặt chuyên chú, tựa như đang là một bảo vật rất quan trọng.

Người này có bao nhiêu chăm chỉ và sự yêu mến cuộc sống a, Lê Nguyệt Uẩn ở trong lòng cảm thán, ánh mắt nhìn nàng không ngăn được lại nhu hòa thêm vài phần.

Vu Tư Linh dán xong điện thoại Quả Lê của Tư Vũ Đồng, lại cầm điện thoại không nhãn hiệu của Lê Nguyệt Uẩn qua, động tác dừng một chút, theo bản năng nhìn thoáng qua Lê Nguyệt Uẩn, nở nụ cười ngọt ngào với cô, lấy thêm sự khích lệ.

Bạn gái đáng thương của nàng ngay cả cái điện thoại tốt cũng không dùng được, đứung ở bên cạnh phú nhị đại cũng không chút nào co rúm.

Tự lập tự cường, không kiêu ngạo, không tự ti, không hổ là chị yêu của nàng!
Nghĩ đến thế, động tác tay của Vu Tư Linh liền chậm hơn, cần phải làm thật chuẩn xác mọi khía cạnh ở màn hình, không thể để xuất hiện chút dấu vết cong cong vẹo vẹo nào được, càng không thể để có bọt khí!
Lau chùi không cẩn thận ấn sáng màn hình, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa.

Nàng chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình bảo vệ, đây là gương mặt chụp lén khi ngủ, ánh mặt trời bên ngoài chiếu rọi vào trong, kết cấu ánh sáng đến cách chụp hình đều vô cùng thích hợp.

Nếu để người ngoài nhìn thấy, còn tưởng rằng là ảnh trên mạng đấy.
Nàng ngẩng đầu lên, e thẹn xấu hổ mà chọt chọt vào lòng bàn tay của Lê Nguyệt Uẩn, Lê Nguyệt Uẩn lập tức khép lại lòng bàn tay lại, nắm chặt tay của nàng.

Sở Vũ Huân: “…”
Tư Vũ Đồng: “…”
Dán cái màn hình cũng sắp dán lên trên người của người ta rồi!
Sở Vũ Huân không muốn nhìn thêm nữa, quay đầu nhìn về phía một bạn bóng đèn khác, nhỏ giọng hỏi: “Xin hỏi, các cô là ở công trường nào a? Còn nhận người không? Thông báo tuyển dụng có yêu cầu giá trị nhan sắc cao không?”
“…” Tư Vũ Đồng chột dạ nói, “Tạm thời không tuyển dụng, cô vẫn còn là sinh viên sao?”
“Đúng vậy.” Sở Vũ Huân đẩy gọng kính, một đối mắt sáng ngời có thần, “Tôi đang học song song hai học vị, ngày thường bày hàng kiếm chút tiền.”
Tư Vũ Đồng kinh ngạc nhìn cô một cái, thầm nghĩ thật sự không thể trông mặt mà bắt hình dong, hỏi: “Học hai học vị nào?”
“Ngành học về máy xúc đất thuộc Lam Tường và ngành học về nấu nướng thuộc Tân Đông Phương.”
“…”
“Cho nên tôi cảm thấy công trường của các cô chắc là đang rất cần người tài giỏi như tôi,” Sở Vũ Huân bắt đầu tìm công việc làm cho bản thân sau khi tốt nghiệp, “Cô nhìn tôi xem có thể nói dùm một tiếng không? Tôi có lái máy xúc đất, còn có thể nấu cơm cho mọi người ăn, đương nhiên tiền lương khẳng định phải tăng gấp đội mới đươc.”
“Nhìn không ra tài ăn nói của cô lại lợi hại như vậy.” Tư Vũ Đồng khen.

“Quá khen quá khen, cuộc sống bức bách, tất nhiên phải biết một chút kỹ năng sinh tồn.” Sở Vũ Huân cười nói, “Cô nói đúng không, tiểu sư phụ?”
“Tiểu sư phụ?” Tư Vũ Đồng làm học trò lâu như vậy rồi, thườn xuyên bị quát mắng, bỗng nhiên nghe đứng cách xưng hô này vẫn có chút cao hứng, “Tại sao phải kêu tôi là tiểu sư phụ?”
Sở Vũ Huân: “Nhìn da thịt của cô non mịn thế này, da dầu lại nhiều thế này, e là không phải là Đường Tăng chuyển thế rồi?”
Tư Vũ Đồng: “…”

Lúc này một đôi vợ chồng trung niên đi ngang qua, nhìn nhìn xung quanh khắp nơi, hình như đang tìm gì đó.

Sở Vũ Huân nhìn thoáng qua các quầy hàng ở trong đường hầm, nhanh chóng nhận biết được bọn họ đang tìm cái gì, lập tức từ trong xe đẩy móc ra một cái loa, mở ra nút truyền thanh ——
“Thuốc diệt gián, thuốc diệt chuột, khắc tinh thúi chân đây….”
Mặt khác ba người còn lại hoảng sợ, mặt lộ ra vẻ khiếp sợ nhìn cô vài giây.

Một lát sau, đôi vợ chồng kia quả nhiên đã đi tới: “Tôi muốn ba gói thuốc diệt gián.”
Vu Tư Linh vô cùng sùng bái nhìn động tác của Sở Vũ Huân, càng thêm cảm thấy bản thân giống như tìm được cao nhân để bái sư rồi.

Sở Vũ Huân sau khi kiếm được tiền xong, nhìn thời gian nói: “Các cô về trước đi, cần hẹn hò thì đi hẹn hò, tự tôi thu dọn quán là được rồi.”
Vu Tư Linh cũng không muốn để Lê Nguyệt Uẩn ở bên cạnh chờ, sau khi từ biệt mọi người xong, thì dẫn theo cô bạn gái xoay người trở về nhà.

Tư Vũ Đồng đi về hướng khác, mới vừa đi được vài bước thì thiếu chút nữa là té ngã, Sở Vũ Huân nhanh tay lẹ mắt mà đỡ lấy cô: “Cô xem giày của cô đi, tuy rằng vừa đẹp vừa sang, nhưng mà size lại quá lớn rồi, không hợp a.”
Tư Vũ Đồng có thể có biện pháp nào chứ, sau khi đứng thẳng người thì lại cà nhắc cà nhắc đi thêm vài bước.
Sở Vũ Huân đột nhiên chạy tới, đưa cho cô đôi dép lê: “Mang đôi này đi.”
“Cô rốt cuộc bán bao nhiêu thứ đồ vậy?” Tư Vũ Đồng kinh ngạc nhìn cô.

“Không nhiều đến mức như trong tưởng tượng của cô đâu.”
Tư Vũ Đồng nhận lấy, sau khi thay xong thì thoải mái hơ nhiều.

Sở Vũ Huân lại quay trở về cầm cái túi nilon để đôi giày vào, đưa cho cô ấy: “Này, như vậy tiện hơn.”
“Cảm ơn.” Tư Vũ Đồng cười với cô.

“Đừng khách sáo.” Sở Vũ Huân mở Wechat ra, “Dép lê chín tệ chín, cô tốt xấu gì cũng mang danh phú nhị đại, sẽ không vì chút tiền lẻ này mà trả giá với tôi chứ.

Nào, trả tiền đi.”
Tư Vũ Đồng: “…”
——————
Sau khi Vu Tư Linh hai người về đến nhà, Lê Nguyệt Uẩn trước hết là thay đôi dép lê.

Vu Tư Linh mới vừa ngồi xuống, thấy phần da ở gót chân của cô bị tróc ra, hoảng sợ nói: “Sao chị không chịu nói sớm vậy.


“Không để ý.” Lê Nguyệt Uẩn xấu hổ mà gãi gãi đầu, lo là nàng tức giận, “Không sao mà.”
“Sao mà có thể không sao chứ.” Vu Tư Linh đẩy cô ngồi xuống mép giường, “Ngoan ngoãn ngồi yên, đừng nhúc nhích.”

Lê Nguyệt Uẩn nhìn nàng chạy Đông chạy Tây, lục tung đồ đac, cũng không thể tìm ra một miếng băng keo cá nhân, sau đó nàng lại vội vàng chạy xuống tiệm thuốc ở dưới lầu, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Đây là cảm giác được chăm sóc sao?
Thật tốt a (*^▽^*)
Vu Tư Linh chạy tới tiệm thuốc mua chút cồn và tăm bông, vội vàng chạy lên lầu, thiếu chút nữa là đụng vào một người.

Hai tay của đối phương đỡ lấy hai cánh tay của nàng, nhẹ giọng dịu dàng nói: “Chậm thôi, kẻo ngã đấy.”
“Chị sao lại xuống dưới đây.” Vu Tư Linh ngẩng đầu nhìn về phía Lê Nguyệt Uẩn, “Không phải kêu chị ngoan ngoãn ngồi, đừng nhúc nhích rồi sao.”
“Trầy có chút da thôi, lại không phải té ngã gãy chân.” Lê Nguyệt Uẩn nắm tay nàng lên lầu, “Hơn nữa cũng không cần băng keo cá nhân.”
“Em biết rồi, vừa nãy mới hỏi bác sĩ, phải để miệng vết thương thoáng khí.” Vu Tư Linh hơi ủ rũ: “Ai bảo em tà lanh quá, lại không biết cách chăm sóc chị.”
Lê Nguyệt Uẩn: “Không đâu a, Linh Linh của chúng ta là giỏi nhất.”
Vu Tư Linh cong cong khóe miệng: “Chị giống như mấy lão sư ở trong nhà trẻ đang khen thưởng con nít vậy.”
“Không phải nha.” Lê Nguyệt Uẩn cười cười, ý vị thâm trường nói, “Giáo viên mầm non sẽ không muốn ăn bạn nhỏ đâu.”
Sắc mặt của Vu Tư Linh đỏ lên, vặn chìa khóa, nói thầm: “Quả thật không giống, bạn nhỏ cũng không muốn ăn lão sư đâu.”
Bầu không khí đột nhiên trở nên ái muội.

Cũng không biết là ai bắt đầu trước, hai người chìm vào bóng tối ở trong phòng bếp mà hôn nhau.

Trận chiến bắt đầu trong tình thế chạm vào là nổ ngay !
Liền ngay lúc sắp bị Tấn Giang xét duyệt tặng ổ khóa, Vu Tư Linh tựa lưng dựa vào tường, chạm vào công tắc, cạch một tiếng, đèn mở ra.

Vu Tư Linh chậm rãi mở mắt ra, đẩy cô ra một chút: “Còn chưa sát khuẩn đâu đấy, cẩn thận nhiễm trùng.”
Lê Nguyệt Uẩn: “…”
——————–
Sau khi Vu Tư Linh tắm rửa xong, đang muốn gọi Lê Nguyệt Uẩn đi tắm, lại nghĩ tới bác sĩ dặn dò miệng vết thương tốt nhất đừng đụng tới nước ấm, lại đi tới lục ngăn tủ.

“Em tìm gì thế?” Lê Nguyệt Uẩn hỏi.

“Màng bọc thực phẩm, để bọc lại chân cho chị, có thể tránh được chút nước nào thì đỡ chút đó vậy.” Vu Tư Linh cũng không quay đầu lại mà nói.

Một lát sau, nàng rốt cuộc tìm được màng bọc thực phẩm, đi đến mép giường, mới vừa nâng chân của Lê Nguyệt Uẩn lên, đối phương liền rụt trở về.

Vu Tư Linh: “?”

Lê Nguyệt Uẩn khom lưng, tay chống lên đầu gối, tiến sát vào tai của Vu Tư Linh, nhẹ nhàng thổi một hơi: “Tại sao phải cần thứ này chứ, chẳng lẽ em không thể tắm giúp chị được sao?”
“!!!”
Vu Tư Linh trợn mắt há hốc mồm, hồn lìa khỏi xác, mọc cánh thành tiên, mơ hồ như thấy được Thượng Đế đang nói nhỏ ở bên tai của nàng, nhắc nhở nàng chân lý nhân sinh: “Tắm cho cô ấy! Tự mình! Động thủ đi!”
Vu Tư Linh lập tức chạy đi nấu nước ấm, vài phút sau, nàng bưng chậu nước ấm đi ra tới cửa, thì nhìn thấy Lê Nguyệt Uẩn đang ở mép giường, đã cởi áo ngoài ra, chỉ còn lại nội y và quần lót màu đen, thân thể tuyệt mỹ giống như tranh vẽ.

Vu Tư Linh đang biểu diễn ra dáng vẻ chó liếm xương là trông như thế nào, vẻ mặt kinh diễm, hai mắt kích động, ba hồn bảy phách đều vứt đi.

Bước nhanh đi tới trước mặt của cô, đôi tay ôm chậu nước bắt đầu run rẩy, suýt chút nữa là nước bắn ra hết.

Sau khi đem khăn lông đã nhúng ướt vắt khô xong, Vu Tư Linh rất cẩn thận mà đem khăn lông đặt lên phía sau lưng của cô, động tác rất nhẹ, giống như là sợ kinh động gì đấy, sự dịu dàng và trân trọng nói không nên lời.

Lê Nguyệt Uẩn đột nhiên xoay người lại, vị trí khăn lông đột nhiên không kịp đề phòng liền dán lên trên ngực của cô.

Vu Tư Linh nuốt nước bọt, khẩn trương nói: “Sức lực không đủ sao?”
“Quá nhẹ, có chút ngứa.” Lê Nguyệt Uẩn nói.

“Vâng vâng, em mạnh ta một chút là được mà.” Vu Tư Linh vội vàng nói theo, lại vô cùng cẩn thận mà chỉ vào nội y của cô, “Ăn mặc thế này không dễ lau nha?”
Lê Nguyệt Uẩn nhướng mày: “Chị không cởi được.”
Vu Tư Linh lập tức Mao Thủ Mao Cước(*): “Em có thể giúp chị!”
(*) 毛遂自荐 – Mao Thủ Mao Cước: Mao Toại tự đề cử mình (Tự tin vào khả năng đảm đýőng trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử).

Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở.

Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng.

Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn.。
Chuyện kế tiếp chính là thuận theo tự nhiên mà xảy ra, Vu Tư Linh nhặt được một bảo vật, trong sáng long lanh, không hề tạp chất, vẻ đẹp động lòng người, làm nàng yêu thích không nỡ buông tay a, yêu thích không nỡ buông tay, sau khi yêu thích không nỡ buông tay xong vẫn là yêu thích không nỡ buông tay.

Đương nhiên, đây là lần đầu tiên nàng có được một bảo vật đáng trân quý như vậy, tuy rằng nàng không có kinh nghiệm bàn(*) về bảo vật, nhưng nàng vô cùng vừa nghiêm túc vừa ra sức, đầu tiên là cầm bảo vật ở trong bàn tay, tỉ mỉ cẩn thận mà bàn bảo vật một trận.

(*)盘 – Bàn: Một thuật ngữ được sử dụng trên internet, ám chỉ việc xoay tròn một vật gì đó làm cho bề mặt trở nên láng mịn.

Từ ở đây dùng để ám chỉ việc giường chiếu.

Tự hiểu nhé quý vị.

Vạn vật đều có thể Bàn, đây là một chân lý tuyệt vời.

Mặc kệ là đôi gò núi của cô, hay là rừng cây Amazon của cô, nên bàn vẫn là phải bàn, bàn xong chuyện, dạy cho cô cách để sung sướng, thì nàng cũng sung sướng.

(ED: chưa từng thấy cảnh H nào thiên hướng không nghệ thuật không tạp âm thế này.)
Nào ngờ công việc bàn ngọc thạch bảo vật cũng yêu cầu kỹ thuật vào sức chịu dựng dẻo dai, Vu Tư Linh mới chỉ mới là nghé sơ sinh, dùng lực có một chút, đã không có khí lực nào tiếp tục phát triển chân lý được nữa, sau khi xong việc còn khóc thúc thít nói là tay hư mất rồi.

Lê Nguyệt Uẩn nói không sao, tay của cô không hư.

Vu Tư Linh: “?”
Vì thế là bảo vật thành tinh, bàn nàng từng trận từng trận từng trận một.

Vu Tư Linh, Game over.
——————–
Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên vài lần, Vu Tư Linh cũng chưa thể tỉnh dậy nổi, vẫn là đợi đến lúc ngửi thấy một trận hương thơm ngào ngạt, mới bỗng chốc mở mắt ra.

“Thức rồi?” Lê Nguyệt Uẩn đúng ở trong phòng bếp hỏi.

“Vâng, sao chị thức sớm quá vậy.” Vu Tư Linh xoa xoa đôi mắt buồn ngủ.

“Nấu cơm sáng.” Lê Nguyệt Uẩn đem cháo vừa hầm xong múc ra, đặt ở trên bàn ở bên mép giường, “Ăn sáng đi.”
Vu Tư Linh vươn tay, Lê Nguyệt Uẩn nắm lấy, kéo nàng từ trong ổ chăn ra.

Vu Tư Linh cầm quần áo ở bên mép giường, xấu hổ nói: “Chị có thể tránh một chút không vậy?”
“Em nói cái gì?” Lê Nguyệt Uẩn nheo mắt lại, hiển nhiên là nghe rõ, nhưng chỉ là không thuận theo mà thôi.

“Không, không có gì.” Gương mặt của Vu Tư Linh đều nóng sắp bốc hỏa rồi, rõ ràng đã thẳng thắn thành khẩn với nhau rồi, sao mà cứ luôn cảm thấy có chút xấu hổ thế này chứ.

Tay chân của nàng nhẹ nhàng cầm lấy quần áo lên, trốn vào trong ổ chăn, cúi đầu nhìn nhìn, ái chà chà, dấu hôn trí mạng các bạn à, hôm nay e là phải mặc dày một chút, còn phải đeo cái khăn lụa lên trên cổ nữa mới được.

Sau khi ăn cơm sáng xong, Vu Tư Linh nhìn đồng hồ, may là hôm nay sáng nay không có tiết học.

Nàng nhìn về phía Lê Nguyệt Uẩn đang rửa chén: “A Lê, sao chị còn chưa đi làm nữa?”
“Chị xin phép nghỉ rồi.”
Vu Tư Linh mặt đỏ ửng, chọt chọt tay: “Đều do em, lần sau em nhất định sẽ nhẹ nhàng một chút.”
Lê Nguyệt Uẩn cười cười, cũng không nói toạc ra.
“Vậy chúng ta chút nữa làm gì đây?” Vu Tư Linh ghé vào cửa bếp hỏi.

“Chi bằng tranh thủ thời gian….”
làm thêm một trận còn chưa kịp nói ra, Vu Tư Linh lại đột nhiên ngắt ngang lời cô, chỉ nhìn về phía mấy chai nước ở trong bao.

Vu Tư Linh: “Vừa hay đang rảnh, chúng ta tranh thủ thời gian đi bán ve chai đi!”
Lê Nguyệt Uẩn: “…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN