Vô Vị phiêu lưu ký
Chương 5. Ngũ Linh Giới
Thấy mặt Chu Vô Vị tái đi, Vô Ưu ấm áp quan tâm:
– Đồ nhi ngoan, con làm sao vậy? Có cần sư phụ ngăn khí lưu cho dễ chịu không?
– Ta.. con đương nhiên là cần rồi sư phụ. Người không thấy con sắp đại tiện ra cả đây rồi à
Chu Vô Vị đáp lại đầy lưu manh, hắn thực sự chưa quen làm bé ngoan cho lắm. Trước đây mặc dù hắn tài giỏi nhưng cũng không phải hạng người ngoan ngoãn lễ phép gì. Nhớ có lần hắn vì nghe thấy mấy bà hàng xóm xì xào to nhỏ nói xấu người cha nuôi của mình, hắn đã lớn tiếng lôi cả dòng họ tổ tông mấy bà đó giày xéo suốt 1 tiếng đồng hồ.
Vô Ưu lão khẽ phất tay, một tấm chắn mỏng màu lam nhạt bằng không khí xuất hiện bao bọc lấy Chu Vô Vị khiến hắn sung sướng không nói nên lời, chỉ có thể 2 bàn tay nhè nhẹ xoa vào nhau cho bớt dễ chịu.
– Uhm được rồi, ta còn chưa hỏi tên con. Con tên là gì ? từ đâu tới? tại sao sở hữu tư chất tu luyện nghịch thiên như vậy mà không có môn phải nào thu nhận con làm đồ đệ ?
Sau khi thấy vẻ mặt Chu Vô Vị đã hồng hào trở lại, sự hiếu kỳ mới quay lại làm phiền Vô Ưu lão khiến lão phải hỏi một tràng dài.
Chu Vô Vị lúng túng gãi tai hắn đang nghĩ không biết có nên nói thật là mình cũng chẳng hiểu mô tê gì mà bị đưa tới từ một hành tinh khác hay không. Sau khi gãi từ tai đến lòng bàn chân cho hết lúng túng Vô Vị “ đã nhanh trí” nghĩ ra câu trả lời mà hắn lấy ý tưởng từ một nhân vật truyền hình là Tarzan :
– Sư phụ… con tên là Chu Vô Vị, từ nhỏ đến lớn chỉ sống ở một hạp cốc trong núi cùng với gia gia, con cũng không biết nơi đó là nơi nào. 3 tháng trước gia gia con mất, con rời hạp cốc rồi cứ thế lang thang ngày này qua ngày khác. Hồi nãy gặp sư phụ là vừa bị người ta đuổi đánh vì con đã “mượn” của họ 1 bộ quần áo.
– Aiz! đứa nhỏ đáng thương, gia gia mới mất chắc con cảm thấy cô độc lắm, từ giờ theo sư phụ tu luyện, ta sẽ coi con như tử tôn của ta.
Nhìn hốc mắt Vô Ưu lão đã đỏ lên vì câu chuyện do mình bịa đặt, Chu Vô Vị không khỏi có chút xấu hổ cúi gằm mặt không dám ngẩng đầu lên đối diện ánh mắt lão, nhưng có một số việc hắn vẫn cần phải biết, hắn hỏi :
– Sư phụ người chắc hẳn cũng 60 tuổi rồi, chắc biết rất nhiều ?
– Ah!! Uhm con cứ coi ta 60 tuổi cũng được. Con muốn biết chuyện gì nào ?
– Tất cả!
– Cái gì tất cả… ah! Hay là! À.. ừ thì sư phụ thích uống rượu, hồi xưa cũng từng yêu … ừ ừm, cũng từng nhiệt huyết xung thiên đi khắp thiên hạ đánh mọi đối thủ,.v.v.v.
Vô Ưu lão kể một tràng dài làm Chu Vô Vị há hốc mồm, lão kể toàn sở thích và thói quen của lão, một vài việc lão đã trải qua trong nhân sinh, toàn là những thứ Chu Vô Vị không tình nguyện nghe…
– Ngừng ngừng!!! sư phụ ah, ngài nên bình tình chút… cũng nên chờ con hỏi đã. Con muốn biết là về thế giới này, con thực sự rất xa lạ với mọi thứ, từ nhỏ đến giờ con chỉ biết có ông nội và vài con khỉ già ở hạp cốc…!
– Khụ… tiểu tử thối! lần sau con nên nói rõ một chút, sư phụ cũng cả tá tuổi rồi, không nên để lần nào ta cũng phải đỏ mặt già ah. Còn về thế giới này thì ưm… chắc con cũng biết tên nó chứ ..v.v.
Ngồi trên lưng Vô Tư (tên của con lừa) nghe lão Vô Ưu giới thiệu suốt bảy ngảy bảy đêm, Chu Vô Vị cũng đã biết đại khái về thế giới này. Nơi đây gọi là Ngũ Linh Giới, tương truyền nơi này trước kia chỉ là một hành tinh khô héo không có sức sống, cũng gần giống như sao Hỏa mà Vô Vị biết, một hôm xuất hiện 5 vị thánh mỗi người trong số họ dùng một loại thuộc tính Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ phối hợp tạo một trận pháp khổng lồ gọi là Thiên Đạo Trận khiến hành tinh này dồi dào sinh cơ và linh lực. Linh lực chính là thứ mà ở Trái Đất không có, Chu Vô Vị thầm cảm khái không biết có phải Trái Đất cũng do ai đó mang đến sự sống hay không, tại sao không mang luôn linh lực cho người trên Địa Cầu chứ… ài!
Sau đó thiên đạo vận hành, vạn vật sinh sôi nảy nở loài người và các tộc đàn linh thú xuất hiện, loài người được chia làm 3 chủng tộc bao gồm: Nhân Tộc, Nhân Ngư Tộc, Nhân Thú Tộc. Nhân Tộc có hình dáng như người ở địa cầu, là tộc đông nhất cũng chiếm lĩnh nhiều vùng đất nhất, 9 lục địa lớn và bán đảo đều là nơi Nhân Tộc quần cư. Nhân Ngư Tộc đông thứ 2 vẻ ngoài chính là người cá xuất hiện trong truyện cổ tích ở Trái Đất ta, Nhân Thú tộc có nhiều hình dáng, họ sống quần cư trên những hòn đảo lớn thần bí ngoài 9 đại lục chính. Giữa các tộc của loài người thỉnh thoảng cũng xuất hiện xích mích, xung đột lợi ích nhưng chung quy vẫn giao hảo với nhau.
Tại thế giới này đa số người đều lấy tu luyện làm mục tiêu nhân sinh, lão vô ưu cũng đã rất ngạc nhiên khi biết hai ông cháu Vô Vị không hề biết gì về chuyện này, lão thầm nghĩ có lẽ gia gia của Chu Vô Vị không hề kể với hắn chứ không thể nào lão già kia đã không biết.
Tu luyện có 8 đại cảnh giới Linh Đồ, Linh Sư, Linh Chủ, Linh Tướng, Linh Vương, Linh Đế, Linh Thánh, mỗi đại cảnh giới lại có 9 cảnh giới nhỏ, mỗi cảnh giới nhỏ có 3 giai đoạn là sơ kì, trung kì và hậu kì.
Nhân tộc có 9 đại tông môn nhất phẩm ứng với 9 đại lục lớn, mỗi tông cai quản một đại lục. Dưới 9 tông có hàng trăm tông môn nhị phẩm phụ thuộc, dưới nhị phẩm lại có hàng nghìn tông tam phẩm cứ thế cho đến bát phẩm tông môn. Nhỏ hơn cả bát đại tông môn thì có các thế lực gia tộc lìu tìu trong tiểu thành tiểu trấn, nghe lão già Vô Ưu nói xong Chu Vô Vị hoang mang đến mức 2 ngày cuối cùng trên lưng Vô Tư hắn đều im lặng không nói một lời, hắn cảm thấy thế giới này thật thú vị nhưng cũng quá rộng lớn đi, diện tích chắc phải bằng mặt trời mất, hắn trầm mặc không biết phải tìm đâu cách quay về với cô tình đầu bé nhỏ của mình.
Vô Ưu lão thấy hắn trầm mặc cũng cho rằng hắn đang nhớ gia gia nên không lên tiếng an ủi, thỉnh thoảng lão lại lôi một bầu rượu trong giới chỉ ra vừa tu vừa hát bằng cái giọng ca mà Chu Vô Vị cho rằng lão chắc chắn sẽ nổi tiếng nếu như đoạn này được quay lại và cho lên youtube với tựa đề “ Vịt đực hát tiếng người”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!