Vô Vị phiêu lưu ký - Chương 6. Lưu Hương Sơn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Vô Vị phiêu lưu ký


Chương 6. Lưu Hương Sơn


Sau chín ngày dài nhằm chán trên lưng Vô Tư có vẻ cũng đã đến nơi cần đến, phía trước chính là một dãy sơn mạch dài liên miên ẩn hiện trong sương sớm, chính giữa có một đại sơn cao lớn sừng sững mặc kệ tiết trời đang là mùa xuân hoa nở phơi phới thì ngọn đại sơn này vẫn mang cảnh sắc u buồn cuối thu, có vẻ mọi thực vật trên núi đều đang thay lá, một màu cam dịu nhẹ chiếu thẳng vào mắt Chu Vô Vị. Hắn quay sang định hỏi lão Vô Ưu hẳn là đã đến nơi nhưng nhìn vẻ mặt lão hắn lại im lặng.

Nhất Tiếu Vô Ưu lúc này không hề giống với cái tên của lão, với khuôn mặt đờ đẫn đầy nếp nhăn và ánh mắt vô hồn, Chu Vô Vị đoán hẳn lúc này lão đang buồn đi!

– Ài… Lưu Hương Sơn! Lần nào ra ngoài trở về ta đều không tránh khỏi có chút thất thần.

Nói rồi Vô Ưu cười cười tự giễu, còn con lừa tên Vô Tư thì phóng một cái rắm to tướng như thể chúc mừng lão tỉnh lại, Chu Vô Vị câm nín!

– Lưu Hương. Cái tên này rất hay ah! Tại sao lại là Lưu Hương vậy sư phụ ?

Phi thân lên cốc đầu Vô Tự một cái, lão quay đầu lại trả lời :

– Lát nữa đến gần con tự biết.

Trên mặt lão rất nhanh lại treo nụ cười khiến Chu Vô Vị không khỏi cảm thán “phục! đúng là cm n cực phẩm, đến trẻ con 1 tuổi đang khóc được cho bú sữa cũng không thay đổi cảm xúc nhanh được như lão!”.

Vài phút sau Vô Tư đã ở ngay phía trên đỉnh Lưu Hương, nhìn từ đây khiến Chu Vô Vị há hốc cái miệng rộng, rõ ràng thân núi đều là máu cam trên đỉnh lại là một màu xanh mát rượi mà trên này cũng quá rộng lớn đi ! ước chừng cũng phải 10km2. Đỉnh núi này hình lòng chảo ở giữa lõm, xung quanh là một viền núi,ở giữa có một con sông trong vắt xinh đẹp như cắt đôi đỉnh núi ra làm 2 nửa, con sông rộng chừng 1km, ai không biết bơi có thể đi từ bờ này qua bờ kia bằng cách bước trên những hòn đá nhỏ nhô lên thành hàng thẳng táp nối liền 2 bờ, còn nếu ai yếu đến nỗi đi bộ một chút cũng có thể mỏi chân mà chết thì ngồi nghỉ trong cái lầu nhỏ mọc lên chính giữa sông.

Trong lúc Vô Tư hạ thân mình khổng lồ từ trên cao xuống đỉnh núi, Chu Vô Vị cảm thấy có một mùi thơm dịu nhẹ càng ngày càng rõ ràng quanh quẩn trong không khí, hắn nhắm mắt lại rồi hưởng thụ.

– hítttttt … hà ….Hít tttttt….!!! Uhm thơm quá đi, dễ chịu quá đi.

– Hắc! giờ thì con biết tại sao lại là Lưu Hương sơn rồi chứ?

– Uhmm.. nhưng mùi hương này từ đâu mà có thế sư phụ?

– Có một loại cỏ gọi là Thiên Hương Thảo mọc rải rác từ chân núi tới đỉnh núi này, loại cỏ này chỉ duy nhất nơi đây mới có, cái mùi con đang ngửi lúc này chính là mùi từ Lưu Hương thảo.

Lão ưỡn ngực trả lời có chút kiêu ngạo về địa bàn của mình. Vô Tư cũng đã biến nhỏ lại cho Chu Vô Vị leo xuống, hắn đánh giá nơi mà mình sẽ phải ở tạm một thời gian trước khi mình kịp bỏ trốn, là một đình viện xinh đẹp ngay bờ sông với kiến trúc cổ xưa tinh xảo. Khiến Chu Vô Vị kinh ngạc là bờ bên kia cũng có một đình viện như này nhưng hắn cũng không vội hỏi, hắn nghĩ rồi thế nào Vô Ưu lão già kia cũng sẽ giới thiệu với mình.

Vô Ưu dẫn Chu Vô Vị vào một gian phòng được lão cho là đẹp đẽ nhất, trong phòng chỉ có một chiếc giường ngọc và một bộ bàn ghế gỗ nhìn qua cũng khá thuận mắt, trên bàn còn có bộ ấm chén ngọc tinh xảo dùng để uống trà thì hơi lãng phí chút.

– Từ giờ đây là phòng của con, cầm lấy cái lệnh bài này trên đó có khí tức của ta, sau này con đi lại trên núi gặp mấy con linh thú cường hãn cũng không phải sợ. À đúng rồi! Vi sư đã bỏ hết mấy cái cấm chế trong đình viện nên con cũng đừng lo, cứ làm gì tùy thích. Tòa lầu các cao nhất ở chính giữa là nơi ta ném hết mấy thứ điển tịch với bảo vật linh tinh, con thích đọc gì hay dùng gì cứ đến đó mà nghịch. Từ mai sư đồ ta bắt đầu tu luyện, còn bây giờ con tắm rửa nghỉ ngơi một chút đi, chiều nay sư phụ dẫn con gặp một người, hắc hắc.

Sau khi lão Vô Ưu nhét nhét cái cục tròn tròn méo méo mà lão gọi là lệnh bài vào tay Chu Vô Vị, lão tung tăng nhảy chân sáo đi về gian phòng của mình, hai tay thì chắp sau lưng trông rất là “hợp” với bộ dáng già nua của lão.

Đợi lão Vô Ưu bỏ đi, Chu Vô Vị cũng chẳng thèm tắm rửa, hắn giơ tay lên cao ghé mũi xuống khẽ hít hít nách mình“ ừm, vẫn chưa hôi. Hắc! ca đúng là trời sinh thơm tho sạch sẽ, mấy ngày nay trên lưng Vô Tư ca rõ ràng cũng chỉ dừng lại vài lần ăn uống, cũng chưa có tắm qua lần nào a! thôi, để dành mấy ngày nữa hôi hôi chút rồi ca tắm, giờ phải ngủ một giấc trên lưng con lừa chết tiệt đó rõ ràng là ngủ không ngon” âm thầm ủ mưu xong đến cửa cũng không thèm đóng hắn vội vã trèo lên giường, đến cái rắm cũng chưa kịp phóng đã lăn quay ra ngủ.

Rất nhanh đã đến chiều, chân trời phía tây lúc này đã mang trên mình vẻ đẹp rực rỡ của hoàng hôn, một màu đỏ huyền ảo phản chiếu dưới mặt hồ.

– Anh biết là ngay là em chỉ đùa anh mà.

Vẫn giấc mơ cũ kĩ và nụ cười ghê tởm treo trên mặt Chu Vô Vị, hắn không hề biết có một lão già đang ngủ gật trên bàn vì đợi hắn dậy. Nhất Tiếu Vô Ưu đã đến đây được 3 giờ đồng hồ rồi nhưng nhìn đồ đệ của mình “mệt mỏi” đến mức chưa kịp tắm đã lăn ra ngủ khiến lão thực sự không nỡ đánh thức rồi chính lão cũng ngủ lúc nào không hay, giờ nghe Chu Vô Vị nói chuyện lão giật mình tỉnh giấc, quơ quơ tay khiến một cái chén trên bàn rơi xuống đất kêu leng keng.

– Haiz! Mẹ nó, lần nào cũng thế. Đến đoạn đẹp cái là thế nào cũng có chuyện làm ta tỉnh giấc.

Vừa ngồi dậy ngáp ngáp, Chu Vô Vị vừa há miệng rộng phàn nàn.

Thấy ánh mắt u oán, hụt hẫng đang nhìn mình trách móc, Vô Ưu lão áy náy cười cười :

– Hì hì, đồ nhi ngoan, cho sư phụ xin lỗi a. Bây giờ cũng đã muộn rồi, con mau mau tắm rửa rồi thay một bộ quần áo, cái trữ vật giới chỉ này xem như sư phụ bồi thường con, chỉ cần nhỏ 1 giọt máu vào nhận chủ sau đó dùng ý thức của con lấy ra đồ vật con muốn, sư phụ đã cho hết mấy vật dụng cá nhân con mua trên đường vào bên trong rồi.

– À! Trước đây con sống trong hạp cốc nên chắc không quen tắm trong phòng, phía sau hậu viện có một cái thác nhỏ, nước dưới đó đều là nước nóng đó, ở đây cũng không có nữ nhân nên con cứ ra đó mà tắm.

Nghe xong dặn dò, Chu Vô Vị càu nhàu vài tiếng rồi nhận lấy nhẫn trữ vật đi tắm “ ái chà! Suối nước nóng a! ta còn chưa có tắm suối nước nóng bao giờ, vội chết ta”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN