Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Chương 103
_”con gái chúng ta khuôn mặt đều giống em nhưng đôi mắt thì lại giống anh. Alida kén ăn như anh, con ko ăn dưa leo, cà chua, măng tây.”
Ngọc Nhi nhìn Thiên Hạo nói:
_”lúc trước anh đâu kén ăn mấy món đó?”
_”đấy là anh muốn em vui và cũng muốn ăn những món ăn do em làm”
_”hóa ra là vậy”
_”Ngọc Nhi em đỡ anh vào toilet được ko?”
_”được” Ngọc Nhi đỡ Thiên Hạo dậy, cô quàng tay anh qua vai mình rồi rìu anh vào toilet. Vào trong cô nhìn anh nói:
_”được rồi, anh làm đi em đi ra ngoài bao giờ xong thì gọi em vào” Ngọc Nhi vừa định đi ra lại nghe Thiên Hạo nói:
_”em định bỏ mặc anh sao, chân thì ko đứng vững, tay thì ko thể cử động em bảo anh phải làm sao?”
_”vậy em phải làm gì?”
Thiên Hạo mỉm cười nói:
_”em kéo quần xuống giúp anh” vì mặc quần áo bệnh nhân lên tất cả đều bằng chun. Ngọc Nhi nghe anh nói vậy thì đỏ mặt, cô nói:
_”tay anh chỉ ko cầm được vật nặng thôi chứ có phải ko làm được tất cả đâu”
_”em ko thấy anh đau đớn thế này à, ôi đau quá” Thiên Hạo được đà giả bộ đau anh nhíu chặt mày lại. Ngọc Nhi ko lỡ nhìn anh như vậy, cô nhắm chặt 2mắt và cúi xuống kéo quần cho anh. Thiên Hạo thấy cô đỏ mặt nhắm mắt anh buồn cười mà ko dám cười cố gắng giải quyết xong anh cười nhìn cô nói:
_”xong rồi, em kéo lên hộ anh” Ngọc Nhi kéo quần cho anh rồi đỡ anh ra ngoài để anh nằm lên giường xong cô mới lấy điện thoại gọi cho Allen. Đầu dây bên kia rất nhanh bắt máy, Ngọc Nhi hỏi:
_”anh và Alida ăn cơm chưa”
Allen đang ngồi chơi với con gái thì cô gọi điện hỏi, anh nhìn con gái rồi mỉm cười nói với cô trong điện thoại:
_”rồi, 2ba con anh ăn rồi. Alida đang chơi, giám đốc Sở thế nào rồi”
_”anh ấy bị thương ở đầu, chân và tay. Chắc có lẽ đêm nay em ko thể về được, anh cho Alida ngủ giúp em nhé”
Bên này Allen cầm điện thoại 1lúc ko nói gì, đến khi nghe Ngọc Nhi gọi anh mới giật mình nói:
_”được, em cứ ở đó chăm giám đốc Sở đi Alida đã có anh lo rồi em yên tâm” trái tim anh đau nhói, cô đã quyết định rời xa anh thật rồi.
Thấy Ngọc Nhi cúp điện thoại, Sở Thiên Hạo nhìn cô nói:
_”em gặp Tổng giám đốc thời trang QL khi nào”
Ngọc Nhi nhìn anh nói:
_”từ ngày em rời khỏi công ty anh, ngày hôm ấy em bay sang london lúc 2h chiều. Trên máy bay em ngồi cạnh anh ấy, em đã khóc rất nhiều vì nghĩ đến những lời anh tổn thương em. Anh ấy khuyên em ko lên khóc vì khóc sẽ ko giải quyết được việc gì. Khi xuống sân bay em ko biết mình đi về đâu lúc đó anh ấy hỏi em ước mơ là gì, em nói em muốn làm nhà thiết kế mà trùng hợp anh ấy lại là giám đốc công ty thời trang. Anh ấy tuyển em vào làm và giúp đỡ em rất nhiều, khi em mang thai Alida cũng là 1tay anh ấy chăm sóc, lo lắng cho mẹ con em. Ngày em vào phòng sanh anh ấy lo lắng cho em mà đứng ngoài phòng phẫu thuật đợi em 5tiếng đồng hồ mà trong khi đó em lại chỉ nghĩ đến mình anh, mong anh nghĩ đến mẹ con em. Nhiều khi tính gọi hỏi anh nói cho anh biết anh đã có 1đứa con gái, cầm máy lên em lại để xuống vì em nhớ đến câu nói của anh là ko muốn em xuất hiện nữa” Ngọc Nhi kể lại cho Thiên Hạo nghe, Sở Thiên Hạo đau lòng ôm cô thật chặt nói:
_”anh xin lỗi vì ko bên em lúc em cần anh nhất. Cho anh 1cơ hội để sửa sai, được bù đắp lại những tổn thương mà anh gây ra cho em được ko?”
Ngọc Nhi vừa khóc vừa nói:
_”em đã tự nói với bản thân phải quên anh đi và bắt đầu lại 1cuộc sống mới. Allen là người tốt, anh ấy dịu dàng mà lại ko hề mặc cảm hay ko thích Alida mặc dù con bé ko phải là con ruột anh ấy, chỉ cần con bé muốn gì hay đi đâu anh ấy có thể nghỉ làm hay hủy cuộc họp quan trọng để dẫn con bé đi chơi. Em đã nghĩ chỉ cần em chấp nhận anh ấy em sẽ quên được anh. Thời gian 5năm em sống chung với anh ấy, em cũng đã cố gắng tiếp nhận nhưng mỗi lần anh ấy gần em, em lại nhớ đến anh. Em ko biết mình phải trả ơn cho anh ấy thế nào”
Sở Thiên Hạo nhìn cô thật lòng nói:
_”nếu như anh ấy yêu em, anh ấy sẽ ủng hộ mọi thứ em chọn. Anh ấy ko cần em trả ơn mà chỉ cần em hạnh phúc. Cho anh 1cơ hội được chăm lo cho em được ko, anh biết giám đốc Allen là một người đàn ông tốt nhưng tình yêu phải xuất phát từ 2bên. Người em yêu là anh mà, em đã nói ko quên được anh. Vậy chúng ta làm lại từ đầu được ko em?”
Ngọc Nhi nhìn anh nước mắt rơi, cô gật đầu. Sở Thiên Hạo được cô chấp nhận anh sướng như điên, anh cúi xuống hôn cô. Nụ hôn dịu dàng chứa đầy sự nhớ nhung. Ngọc Nhi cũng đáp lại nụ hôn của anh, 2người hôn nhau sau bao ngày xa cách. Nụ hôn càng sâu mà ko thấy dừng lại, đến khi Ngọc Nhi khó thở cô vỗ vào lưng anh,anh mới buông cô ra. Ngọc Nhi được anh buông ra cô hít ngụm ko khí, cô đỏ mặt nhìn anh nói:
_”ngủ đi, em ra ghế ngủ. Đêm dậy làm gì thì gọi em”
_” nằm ghế sofa sao ngủ được. Em nằm đây cùng anh đi” đây là phòng vip lên có thể nói như một ngôi nhà nhỏ, có chiếc giường lớn, bàn ghế,bếp ko thiếu gì. Ngọc Nhi lắc đầu nói:
_”ko cần, em nằm đây là được. Nằm trên đó chẳng may em lại va vào chân anh”
_” ko sao, giường rộng mà. Em nằm bên phải anh như vậy em có va thì cũng ko phải bên bị thương, với lại em nằm gần đêm anh có gọi em còn nghe thấy” nghe anh nói vậy cô đành nằm vào bên trong nhắm mắt ngủ. Thiên Hạo thấy cô chịu nằm cùng mình anh cười tươi rồi ôm cô vào lòng, cả 2chìm vào giấc ngủ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!