Với em, anh mãi là bé con-[BTS-Fanfic] - 16. Love yourself more, Ansa!!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Với em, anh mãi là bé con-[BTS-Fanfic]


16. Love yourself more, Ansa!!


*Cộc…cộc cộc!*

Tiếng gõ cửa chậm rãi vang lên phá tan sự yên tĩnh vốn có trong căn phòng. Ansa đang một mình ngồi ở bàn đọc sách dọn lại mớ giấy để lộn xộn ban nãy.

-Mời vào!-nó nói-Ủa, là oppa ạ?
Nó ngạc nhiên khi thấy Jin bước vào. Anh hiếm khi vào phòng này lắm, chí ít là từ khi nó chuyển tới.

-Ừm, anh mang sữa lên cho em!-Jin khẽ nói, ánh mắt dịu dàng của anh khiến nó thấy ấm áp lắm-Anh xin lỗi vì ban này đã lớn tiếng với em nha, tất cả cũng là do anh…

-Oppa, anh không cần nói thêm gì nữa hết. Em hiểu mà!-Ansa có chút ái ngại nhìn Jin-Em đã làm mọi người lo lắng rồi!

-…-Jin chợt im lặng.

-À Oppa, anh không phải có gì muốn đưa cho em sao?-nó khẽ cười, nghịch ngợm liếc nhìn cái dĩa nhỏ mà Jin vẫn cầm trên tay từ nãy đến giờ.

-Hở? À à!-Jin liền nhớ ra-Đây là sữa anh pha cho em, nhớ uống đó! Việc gì thì việc, cũng phải nhớ chăm lo cho sức khỏe của mình một chút!-nói tới đó, anh nhẹ nhàng vuốt tóc nó.

-Dạ!

Đợi Jin ra khỏi phòng thì Ansa mới nhìn lại cái dĩa anh đem tới. Ngoài li sữa trắng ra thì còn có một thứ khác, là 1 chiếc li thủy tinh trong suốt, bên trong có vài mảnh giấy note vàng được cuốn lại cẩn thận và đặt 1 cách tử tế. Ansa ngồi xuống giở thử 1 tấm ra xem. Bên trong là dòng chữ be bé xinh xinh của Jimin.

“Ngốc à, tụi anh thương em lắm nên cố giữ gìn sức khỏe nha!”

“Sau này có chuyện gì thì phải nói ra cho tụi anh biết, giữ 1 mình coi chừng sinh bệnh ớ!”-đây là của Suga.

“Dạo này ít thấy em cười nữa, bớt lo nghĩ lại nha cô bé!”-của Hope.

“Anh thích Ansa lắm nên đừng tự hành hạ mình nữa có biết không?”-Bwi cũng thật đáng yêu mà.

“Nhân danh leader của BTS, anh ra lệnh cho em hãy trở về làm Ansa của 1 tháng trước, hoạt bát hơn, nhanh nhẹn hơn. Anh lúc đó từng bị em thu hút đó, nhóc à!”-RM cũng thật là, đang khuyên hay lên mặt làm sếp với nó vậy chứ?

Còn một người nữa thôi, Ansa thầm nghĩ. Chính là cậu, Jeon JungKook.

“Đồ ngốc, đã ốm nhom rồi còn không lo chăm sóc mình!”

=_=, Nó bực mình rồi nha, cái con người này mỗi lần mở miệng ra là cứ thích chọc ngoáy nó thế đấy. Nó…ốm NHOM hồi nào??? Đấy gọi là giữ dáng đấy nhé!

Ơ, nhưng còn 1 dòng nữa này, để đọc cái đã…

“Phải thi đậu đó, biết chưa?”
A, cái này…Cậu là đang nhắc đến cuộc thi của nó ư?

Ansa chả hiểu sao tự dưng lại cười khúc khích lên như con dở, còn lôi tờ note đó ra đọc lại thêm vài lần nữa chứ@@.

BTS, họ không chỉ đối xử tốt với nhau, với ARMY mà ngay cả thể loại người dưng nước lã như nó cũng rất quan tâm nữa. Ansa không nhớ tối đó mình đã bật khóc mấy lần, rồi lại tự cười như con dở. BTS bọn họ luôn xem nó như người thân, như một đứa em gái trong nhà, vậy mà…

Từ ngày còn bé, vì ba mẹ cứ phải ra nước ngoài công tác thường xuyên dần dà đã tập cho Ansa tính tự lập. Việc gì nó cũng muốn làm một mình, nó không yên tâm khi có người khác cùng chia sẻ công việc với mình. Lên trung học cũng vậy, bài tập nhóm cũng toàn do nó tự làm, còn bọn bạn trong tổ thì rảnh rang đi chơi mà vẫn được điểm cao. Chắc vì cái tính hay ôm đồm mọi việc như thế nên mới khiến tính cách của nó khép kín như bây giờ. Ansa không tin ai đó có thể yêu thương mình thật lòng, chắc chắn là như vậy. Ngay cả với người chị ruột là Jisoo nó cũng có cảm giác tương tự.

Nhưng BTS bọn họ đã đem tới cho nó sự ấm áp rất kì lạ. Ansa bây giờ mới cảm giác bản thân mình cũng đáng được nhận sự yêu thương từ người khác.

Nói cách khác, BTS đã vô tình thay đổi một phần con người của Ansa rồi.

“Cảm ơn các anh. Em thấy mình thật may mắn khi gặp được các anh!”-Ansa khẽ cười.

Bầu trời đêm ở nơi này cũng không quá tệ nhỉ. Đã bao lâu rồi nó mới lại thong dong ngắm khung cảnh bên ngoài ô cửa sổ thế này. Các anh ấy nói đúng, nó đã tự hành hạ bản thân mình quá mức rồi. Đã đến lúc phải tin tưởng và chia sẻ nhiều hơn, Ansa à!

Sáng hôm sau.

-Oáp, ngủ đã quá điiii!-JHope vừa mới ngủ dậy mở cửa phòng đi ra ngoài (còn vươn vai bẻ khớp này nọ nữa-.-). Anh hơi ngạc nhiên vì hôm nay Jin hyung dậy trễ hơn mọi khi, còn anh thì…ngược lại@@.

Đang ngây ra vì không biết làm gì tiếp theo thì Hobi liền phát hiện trên bàn ăn ở phòng bếp có thứ gì đó, lại gần thì ra là 1 tờ giấy tập. Thế là anh tò mò và mau mắn cầm lên đọc thử.

“Jin hyung, em biết anh là người dậy sớm nhất nên mới viết mấy dòng này gửi cho anh…”

-Chậc, em sai quá sai rồi Ansa, người dậy sớm nhất nhà hôm nay chính là anh, Jung đội trưởng đấy nhé!-mới đọc tới đâu mà JHope nhá ta đã hất mặt lên trời rồi còn cười nhoét môi đến thế kia? Mà nghĩ lại thì ổng nói…cũng đúng@@.

“…Nhờ anh gửi lời tới mọi người là em rất xin lỗi vì chuyện hôm qua nha. Thật sự thì em không cố ý giấu diếm gì đâu, chỉ là thời gian lưu diễn cũng sắp tới rồi nên em sợ vì em mà các anh phải nghĩ ngợi lung tung. Với cả em cũng không chắc mình có qua nổi cuộc thi này không nên tính là khi nào chắc chắn kết quả rồi em mới dám báo!…”

-Thiệt tình con bé này!-JHope tặc lưỡi, rồi lại đọc tiếp.

-Nói tóm lại là vậy đó!-Hobi thở phào sau khi giải thích 1 tràng dài về lá thư mà Ansa để lại cho cả nhóm. Ai cũng ngơ ngẩn gật đầu như đã hiểu chuyện (chắc chưa?-.-)

-Ansa đã phải lo nghĩ nhiều vậy cơ mà!-Jimin ngẫm nghĩ.

-Vậy mà chúng ta cứ nghĩ xấu cho em ấy!-RapMon thở dài.
-Ơ hay, có mỗi hyung như vậy thôi, em trước giờ vẫn rất tin tưởng Ansa mà!-V dõng dạc phản đối.

-Em cũng vậy!-JK giơ dấu like. Dù cậu hay rầy nó chuyện ăn uống rồi sức khỏe này kia nhưng về công việc chuyên môn thì đúng là Ansa không có chỗ nào chê được. Bằng chứng là các anh chị ở bộ phận staff và makeup của BTS chưa từng có ai phàn nàn nó về chuyện công việc cả.

-Vậy hay thế này đi…-Jin nghiêm túc nói với cả nhóm một chuyện hết sức cơ mật, có vẻ thú vị nhưng bạn au không thể xâm nhập vào đó để lấy thông tin được. Haizz, tiếc thật!@@

Cty.

-Chỗ này…chỗ này, em rõ chưa Ansa?-Rei chỉ vào tập hồ sơ và hỏi lại nó thêm lần nữa. Ansa gật gật, vẻ mặt không được hào hứng cho lắm.

Chả là chuyến lưu diễn cũng sắp tới rồi nên Rei bắt buộc phải nhanh chóng giải quyết các giấy tờ liên quan, rồi còn phải liên lạc với staff sân khấu tại nước ngoài, rồi tỉ tỉ những thứ nhức đầu khác nữa. Còn nó, nhân tố bí ẩn được đích thân bố Bang lựa chọn cũng phải vào văn phòng ngồi cả buổi để nghe Rei giảng giải kha khá vấn đề.

Vì mới sáng nên tâm trạng Ansa không được phấn khởi cho lắm, cộng với chuyện ngại phải gặp mặt các oppa ở nhà nữa. Haizz, đời sao lắm thứ bất công với nó vậy chứ?

-Ansa!-Rei ngưng làm việc một chút, chị khẽ nhích tới nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang đặt trên bàn của nó, vẻ mặt cũng có chút ái ngại-Cho chị xin lỗi chuyện hôm qua nha! Chị không cố ý khiến em khó xử đâu!

-Không sao ạ!-Ansa mỉm cười-Cũng nhờ có chị mà từ giờ em không còn phải giấu diếm mọi người bất cứ điều gì nữa. Như vậy chẳng phải rất tốt sao?

-Phù, vậy thì may quá, chị cứ sợ em sẽ giận chị!-Rei thở phào nhẹ nhõm, biểu cảm lúc này của chị ấy thật khiến Ansa cảm thấy buồn cười mà. Đáp lại câu nói của Rei là cái lắc đầu khẽ của nó-Bọn nhóc có vẻ rất quý em đó, trước tới giờ chị chưa từng thấy chúng đối xử tốt với ai như vậy đâu. Nên em đừng vì bị Jin la mà buồn nha!

-…, em biết rồi!-nó nhẹ giọng.

-Lát chị em mình tạt qua đâu đó ăn tối rồi về ha Ansa?-Rei chỉnh lại cái giỏ xách của mình trên vai rồi ung dung nói. Thật là, trước giờ chị chưa có cơ hội nào để đãi nó ăn một bữa đàng hoàng cả. Coi như hôm nay làm luôn vậy.

Ansa bần thần nhìn đồng hồ, mới đó đã 7h tối rồi ư? Mỗi lần tới cty là y như rằng thời gian cứ thế trôi vèo vèo luôn ấy, loáng cái trời đã sa sẫm tối thế này rồi (còn lúc làm việc thì thời gian trôi lâu vl^^). Sờ cái bụng lép xẹp của mình, Ansa thở ra một hơi rồi cũng gật gù mà khoác tay Rei đi ra ngoài.

Thế nhưng trớ trêu thay, vừa đẩy cánh cửa kính của cty ra thì hình ảnh những chàng trai đó cứ như vậy mà đập vào mắt hai cô gái xinh đẹp. Ansa há hốc mồm như không hiểu chuyện gì xảy ra, chẳng phải chị Rei bảo sáng cả nhóm không có lịch trình gì sao?

Ansa cứ thế quay sang nhìn Rei, bắt gặp cái nhướn vai của chị thì nó cũng chỉ biết ngơ ngốc ra mà nhìn ngược lại họ.

Sáu chàng hoàng tử nhà BangTan đang dàn hàng ngang bên cạnh chiếc xế hộp đen thui quen thuộc, bên trong anh Sejin đang ngồi đợi ở ghế lái cũng từ ô cửa sổ nhìn ra chỗ nó và Rei.

-Bọn em chờ hai người cả tiếng rồi đó!-JungKook đi tới chỗ hai chị em nó. Dù lời nói thì đang giành cho noona nhưng ánh mắt cậu thì cứ dán chặt lên khuôn mặt nó. Ansa vờ không để tâm, hết ngắm cây rồi lại nhìn trời. Chà, hôm nay sao quá trời luôn kìa!@@

-Ai bảo các anh tới làm gì?-nó lầm bầm bằng âm lượng ở mức muỗi kêu. Thế mà ai đó vẫn nghe được à nha.

-Còn không phải do em à?-JK lườm Ansa một tẹo rồi cứ thế vô cùng tự nhiên mà nắm tay nó kéo tới chỗ các hyung đang đứng chờ. Rei cũng toan đi theo.
Và sau đó cả đám tí tửng leo lên xe trở về ktx. Trên đường về không nhớ đã hát hò bao nhiêu bài nữa, nhưng nói chung không khí lúc đó rất náo nhiệt.

-Sao em không thấy anh Jin đâu hết vậy?-Ansa hỏi.

-Anh ấy bận ở nhà nấu bữa tối rồi!-Suga vòng tay trước ngực nói.

-@@, sao các anh không ở nhà giúp anh ấy?

-Giúp hả? Hyung còn muốn đuổi tụi anh đi cho khỏi vướng tay vướng chân ấy chứ!-RapMon thanh minh cho sự “vô tâm” của mình.

-Giờ này chắc hyung đã nấu xong bữa tối rồi đó!-V nhìn đồng hồ xong tâm trạng có chút phấn chấn. Nói gì thì nói, đứng ngoài trời lạnh nãy giờ cũng đủ tiêu sạch calo từ mớ bimbim mà anh với JK nhăm nhi hồi chiều rồi.

Như kế hoạch đã bàn, tối hôm đó Jin đã cất công tự tay làm cho Ansa và mọi người một bữa ăn thật hoành tráng và không kém phần ấm cúng nha.

Khỏi nói Ansa đã ngạc nhiên thế nào, nó xúc động tới mức bật khóc mà ôm chầm lấy Jin, cả nhóm thấy vậy liền ùa đến ôm hai người. Rei nhìn thấy cảnh đó cũng khóc mà xoa đầu nó.

“Mọi người thật tốt với mình!”, Ansa nghĩ.

-Coi như đây là tiệc chúc mừng bọn anh tổ chức sớm cho em vậy!-Jin cười. Thật ra anh cũng chẳng định đặt cho nó một cái ý nghĩa gì cụ thể cả. Chỉ là muốn có một bữa ăn thật ấm cúng cùng mọi người thôi.

-Hơ…em còn chưa nộp bài dự thi mà anh nói tự tin vậy cơ à?-nó bất lực nhìn Jin.

-Là Ansa nên sẽ được thôi. Tự tin lên!-RapMon giơ dấu like cho nó.

-Nhập tiệc thôi!!!-V hồ hởi.
Và mọi người đã ăn rất vui vẻ ngay sau đó.

-Em thật sự chưa có ý tưởng gì hay ho cả, làm sao đây? Chỉ còn mấy ngày nữa thôi!

Ăn uống hò hét chưa đã, tối đắp mền ngủ rồi mà mấy con người này còn rảnh rỗi vào nhóm chat huyên thuyên nữa. Và người mở đầu câu chuyện là nó.

-Ngủ đi rồi em sẽ mơ thấy nó^^!-JHope.

-Anh im đi Hobi!-Jimin.

-Anh thích Vintage lắm, em nghĩ sao?-V.

-Vintage?-Ansa.

-Ừm. Comeback lần này cũng theo phong cách đơn giản và nhẹ nhàng. Anh thấy Vintage được ớ!-Suga ngoi lên nhắn một câu cho đỡ mang tiếng ‘tách biệt cộng đồng’.

-Anh thích phong cách thanh lịch như kiểu Mr Right ấy!-Jin.

-Ý anh giống Jin hyung^^!-RapMon.

-Em sao cũng được!-JK.

-Không, Vintage đi!!!-V.

-Mr Right!!!-Jin.

-Vintage!!!-V.

-Mr Right!!!-Jin.

-Vintage!!!-V.

-@@! Em đi ngủ đây, mai tính tiếp!-Ansa.

-Ơ!!!

‘Đã xem@@.’

Và nghe nói sau đó Ansa đã có vài ý tưởng khá thú vị cho cuộc thi sắp tới rồi nha~~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN