Với em, anh mãi là bé con-[BTS-Fanfic] - 22. Tiền bối mới thật đáng sợ.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Với em, anh mãi là bé con-[BTS-Fanfic]


22. Tiền bối mới thật đáng sợ.


Dạo này khi Ansa trở thành nhân viên chính thức thì công việc từ đâu cứ đổ xô vào nó không thương tiếc. Hằng ngày ngoài việc ra vào phòng makeup của Bangtan, Ansa còn phải tới phòng thiết kế để học hỏi, cũng gọi là thu thập kinh nghiệm từ các bậc tiền bối.

Phòng makeup trước ít người đã đành, trừ Rei và các thành viên Bangtan thì cũng chỉ vỏn vẹn ba bốn người nữa thôi. Nhưng nay nó lại được dời sang phòng thiết kế, từ trước đến nay nơi này nổi tiếng được ưu tiên nhất nhì cty với không gian phòng vừa rộng vừa đẹp, view bốn mặt đều ngập tràn ánh nắng, mùi thức uống Americano trong không khí hòa cùng một chút mùi máy lạnh ngai ngái nơi đầu mũi rất khoan khoái aa. Đồng nghiệp ở đây có hẳn hơn chục người luôn bận rộn tay chân không ngơi nghỉ, tiếng bàn bạc công việc vang lên mọi ngóc ngách, cả tiếng lạch cạch của bàn phím, tiếng kêu ròng rọc cũ kĩ của máy in…Thật sự đây đúng là nơi ai ai cũng đều ao ước một lần được đặt chân đến, nhưng sao nó lại có dự cảm không tốt mấy.

Là thế này…

Sau giờ nghỉ trưa Ansa liền tranh thủ ghé phòng thiết kế chào hỏi mọi người với thái độ hết sức niềm nở, thế mà ai nấy đều im lặng quay lại, dùng cặp mắt thần sầu quét từ trên xuống dưới Ansa, ánh mắt kì lạ của họ cứ như thể đang nhìn một kẻ từ hành tinh nào đó vừa rớt xuống vậy.

-Chào mọi người em tên Min Ansa, từ bây giờ mong mọi người chỉ giáo ạ!-nói rồi nó liền cúi gập người cung kính, nhưng đáp lại chỉ là sự hờ hững của bọn họ. Ansa bật cười trong lòng, có cần chán ghét ra mặt ‘ma mới’ thế không chứ?

-Em là người mới từ chỗ chị Rei đúng chứ?

Từ đằng xa, một cô gái ăn mặc rất có gu với sơ mi trắng cổ trụ cùng quần caro đỏ cạp cao ôm sát body đi tới, mái tóc xoăn màu nâu khói ngang vai thời thượng cùng lối trang điểm sắc xảo khiến người ta vào lần gặp đầu tiên đã thấy vô cùng ấn tượng. Chị gái này thật sự rất xinh đẹp, tuy không phải kiểu đẹp đường nét mà là đẹp vì phấn son nhưng Ansa mặc kệ, gái đẹp là để ngắm cơ mà, nên đối với nó chị vô cùng thiện cảm nha. Và cũng vì chị gái này là người đầu tiên bắt chuyện cùng nó nữa, cũng không để tâm nó là ma mới nên nó rất ưng cái bụng với chị.

Mà khoan, sao nó cứ thấy khuôn mặt này quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải.

-Chào em, rất vui được gặp mặt, chị tên Park Hyejin, là nhân viên phòng thiết kế này hơn năm năm rồi nên cũng được xem là lão làng hahaha!

Nói xong cô gái ấy che miệng cười thành tiếng, mép môi với nốt ruồi đen đen to to duyên dáng khẽ chuyển động lên xuống mới điệu đàng làm sao. Như bị thôi miên, Ansa cứ thế gật gật như con dở vì những câu nói của Hyejin, xung quanh, mấy bà chị thân thiết với vị “lão làng” đây cũng vì thích hùa nên liền đến bắt chuyện với Ansa, có người còn thảo mai khen chiếc túi nó đeo hôm nay thật đẹp làm nó phổng mũi đôi lần.

Nó chợt nghĩ, những gì Rei nói chưa chắc đúng, người của phòng thiết kế xem chừng lạnh lùng ít nói nhưng tính cách cũng không hẳn xấu xa, lại còn rất xởi lởi buôn chuyện ấy chứ. Nghĩ thế rồi, lòng Ansa chợt nhẹ nhõm hẳn, nhưng chưa tới một phút, mọi thứ…

-Park Hyejin sao? Chị có phải là người giành giải Á Quân trong cuộc thi thiết kế trang phục cho Bangtan không ạ?

*Sầmmm*, một tiếng sấm nổ giữa trời quang.

Trong phòng, bầu không khí đang vui vẻ tự dưng lại trở nên im bặt đáng sợ, mấy bà cô trước mặt ban nãy còn hiền lành thì nay đều đồng loạt hướng ánh mắt hình viên đạn về phía nó. Còn Hyejin, chị ta rõ ràng không phải đang nhìn nó bình thường, mà là muốn ăn tươi nuốt sống luôn mới đúng. Sự thay đổi chớp nhoáng của họ khiến Ansa trộm nghĩ, liệu nó có nói sai gì không?

-Ở nơi này, nghiêm cấm nhắc đến hai từ Á Quân hay những thứ liên quan đến cuộc thi đó. Em nhớ chưa, A N S A?

Hyejin rõ ràng đang muốn quát nó lắm, chỉ là đang cố tỏ ra bản thân thanh lịch mà gằn giọng xuống một chút thôi.

-Dạ vâng! – Ansa dù chưa hiểu bản thân đã làm gì nên tội nhưng cũng đành cúi đầu xin lỗi đám người đó.


Sau khi được giao một vài việc vặt và xếp vị trí ngồi, Ansa xem ra rất vui vẻ, còn có tâm trạng lấy điện thoại ra chụp choẹt vài pô check-in nữa cơ.

Ở phía trái góc phòng là chỗ ngồi của hội chị em lúc nãy, mấy cặp mắt diều hâu đó cứ lặng lẽ đảo dọc liếc ngang dò xét nó, rồi lại khéo làm sao, bọn họ đều quay sang nhếch môi nhìn nhau cười đầy dụng ý.

“Haizz, lại một con cừu non sắp lên dĩa rồi, chia buồn!”

Một giọng nói trong trẻo nhưng yếu ớt vang lên nơi góc phòng rồi cứ thế nhanh chóng tan ra ngay như bọt nước mà biến mất. Mặt khác, câu nói kia dù chẳng ai nghe rõ, nhưng ý nghĩa mang lại thật đáng suy ngẫm nha.

Một sáng đối với Ansa như vậy đã đủ bội thực chưa?


“Ngày đầu đã chiêu gọi âm binh thiên tướng rồi, số cô sau này sẽ không có ngày yên ổn đâu Ansa!”, AN said.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN