Với em, anh mãi là bé con-[BTS-Fanfic] - 23. Trò vui chỉ vừa mới bắt đầu.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
169


Với em, anh mãi là bé con-[BTS-Fanfic]


23. Trò vui chỉ vừa mới bắt đầu.


Những ngày sau đó của Ansa luôn gắn liền với căn phòng thiết kế có mấy bà chị hắc ám đó. Nói thật nha, làm như họ có điều gì không vừa ý với nó ấy, suốt ngày cứ luôn dồn mọi công việc lớn nhỏ lên đầu nó. Nó không hiểu rốt cuộc mình đã làm gì đắc tội với họ nữa.

Như hôm nay, sau khi đến cty từ sáng sớm, Ansa liền bị Hyejin quẳng cho một mớ giấy tờ từ thời Napoleon nào đó không biết, bảo là tài liệu rất quan trọng mà lính mới như nó cần nghiên cứu kĩ, sau đó còn phải làm báo cáo đúc kết những gì nắm bắt được. Chưa hết, trên bàn còn một mớ giấy tờ khác chất cao như núi đang chờ nó nữa kìa.

Ansa không hiểu, thật sự không hiểu…

Chẳng phải nó đến đây là để học thiết kế sao? Chính là sáng tạo ra bản vẽ và áp dụng vào may trang phục ấy, nhưng tại sao ngày nào nó cũng phải làm công việc nhàm chán này? Đã ba ngày rồi còn gì…Mà cũng nào có phải công việc của mỗi nó đâu, nó để ý mớ hợp đồng ấy đều cần dấu mộc của Hyejin-ssi, có vài cái là của mấy bà chị chung nhóm với chị ta.

Vậy nghĩa là việc của họ nó cũng phải giải quyết hộ luôn sao?

Ansa này đến đây có phải để làm nhân viên văn phòng đâu cơ chứ?

Từ sáng đến tối ngồi bàn đọc giấy tờ đến ê cả mông, có ai thông cảm cho nó không, hay chí ít nó phải kể lể với ai đây?

Chèn ép, là chèn ép chứ gì nữa? Ai nhìn cảnh đó đều hiểu Ansa đã gặp phải loại chuyện gì, nhưng Ansa lại ngây thơ quá mức chăng, nó chỉ đơn giản nghĩ, bản thân đã dễ dàng bước chân vào đây hơn người khác thì học hỏi là thứ bắt buộc phải trải qua. Bọn họ dù đôi khi có hơi lộng quyền một chút, buồn miệng sẽ nhờ nó đi mua đồ ăn vặt, rỗi sẽ nhờ nó sơn móng cho, nghĩ kĩ lại cũng chẳng phải loại chuyện gì quá đáng nên Ansa đành lắc đầu cười cho qua.

Và hôm nay lại tiếp tục rồi.

Hyejin tự dưng thèm cafe Ansa pha nên bảo nó bỏ tài liệu đó đi pha cho chị ta một cốc. Ansa là người ưa nghe những lời dễ thương, đặc biệt đến từ những cô gái xinh đẹp nên tất nhiên là hăng hái đi liền rồi.

-Pha cafe nào!

Ansa đúng là ngây ngô, đến pha cafe còn có thể yêu đời hát ngâm nga như thế. Không nói ra chắc người ngoài đã nghĩ pha cafe là công việc chuyên môn của nó khi vào cty luôn ấy chứ.

Đang một mình trong phòng trà thì từ ngoài có người đẩy cửa bước vào. Ansa biết cô gái này, là đồng nghiệp làm cùng phòng thiết kế với nó, cũng có thể xem như tiền bối rồi.

Chậm rãi nhấn nút bình nước sôi và để mặc nó chảy tràn vào hòa đi cốc bột cà phê sẫm màu, hơi nước cũng từ đó bốc lên, mang theo hương thơm đậm đặc làm lòng người bất giác dễ chịu.

“Họ còn sai cô đi pha cả cafe nữa à? Thật qúa đáng!”

Cô gái nói bâng quơ, miệng khẽ cười nhạt.

-Vâng, có gì sao?

Ansa ngạc nhiên hỏi, cô ấy hình như rất rõ chuyện về nhóm người của Hyejin-ssi.

“Cô đừng cố thân thiết với chị ta…Nếu không muốn gặp nguy hiểm sau này!”

Cô gái đó nhìn nó bằng ánh mắt kì lạ.

-Cô đang nói gì vậy chứ?

Ansa không thấy khó chịu với giọng nói nhỏ nhẹ như gió thoảng ấy, chỉ là điều cô gái này nói khiến Ansa thoắt cái cau mày. Như một kiểu nhắc khéo đầy mê tín vậy đó.

Im bặt, cô ta tự dưng nở một nụ cười mờ ám. Ansa cảm thấy người trước mặt quái dị thế nào ấy, cô ta với mái đầu ngắn ngang vai xoăn nhẹ cùng cặp kính to bản rất hợp với khuôn mặt, dáng người nhỏ nhắn vừa vặn với chiếc hoodie xám giả đầm, chân xỏ đôi Timber da nâu. Tổng thể đến là xinh, nhưng đôi mắt to tròn kia lại thâm quầng, cả thân thể vô hình chung toát ra mùi xạ hương man mác khiến người đối diện vừa yêu thích vừa dè chừng. Cô gái này xem ra không đơn giản.

“Tôi chỉ nhắc cho cô hay, chị ta không ưa gì cô đâu…Bọn người bên cạnh chị ta cũng thế!” – bằng một cách không kiêng nể, cô ta đã nói ra thứ Ansa nghi hoặc bấy lâu nay, như thể…cô ta đọc được tâm can nó vậy.

-Gì cơ?

Ansa xém chút chửi thề. Thật sự nó chẳng muốn tin những lời này đâu vì chúng đều vô căn cứ, dù nó với Hyejin không có nhiều thiện cảm lắm nhưng thật ra chưa từng đối đầu ra mặt, thế mà nghe cái cách con nhỏ đó nói kìa, đáng sợ thật…

“Không tin chứ gì?”, cô ta lại cười cợt kiểu rờn rợn đó, “Rồi cô sẽ thấy ngay thôi. Vì một chàng trai, cũng có thể là một nhóm người…Cô sẽ bị quấy rầy cho tới khi bật khóc…Hahahaha…”

Nói xong, cô gái bỏ đi mất, để lại nó với một mớ ngơ ngác lộn xộn.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Cô gái đó là ai?

Chuyện cô ta nói là thế nào?

*Brừ brừ…*, điện thoại trong túi nó chợt rung lên.

-Alo em nghe đây ạ!

Nó bắt máy, đầu dây bên kia nhanh chóng vọng lại giọng của cô gái nào đó, và có vẻ cô ta đang rất khó chịu.

“Ansa, em lại đi đâu rồi, chị bảo em pha có một li cafe mà 15p rồi vẫn chưa thấy đâu là sao?”

-Cho em xin lỗi, em về ngay đây!

“Nhanh nhanh lên giùm, hết cả hứng uống luôn rồi!”

.

Giờ nghỉ trưa.

Nó có hẹn cùng Rei ghé quán mì tương mới mở cạnh cty để ăn trưa. Bụng sắp đói meo rồi, Ansa mới xách giỏ ra cửa đã nghe ai đó gọi lại, “Ansa ơi chị nhờ cái!”

Nói thật, sao lần nào nhờ vả Hyejin-ssi cũng đều ngọt ngào như vậy trong khi xong việc là lại cau có với nó?

“Em tới kho xác nhận số vải phòng thiết kế sắp dùng cho tuần tới nhé, nhớ phải kiểm kê kĩ số lượng, không đươc có một chút sai sót đâu!”

Thế là nó lại lầm lũi đi xuống nhà kho làm nhiệm vụ.

Ai bảo Hyejin là tiền bối của nó, ai bảo chị ấy đẹp…Nó là đứa luôn biết kính trên nhường dưới, lại còn ưu ái cho mĩ nhân, người già và trẻ con nữa chứ.

Với lại kiểm kê thôi mà, có gì khó? Nó làm loáng cái là xong, lúc đó đi ăn trưa cũng chưa muộn.

Nhưng mà mọi thứ nào đơn giản thế?


Cái phòng này, chẳng phải chỉ là kho thôi sao, có cần phải to thế không?

Đã vậy còn tối tăm bụi bặm nữa chứ, làm ơn đi, nó ghét nhất là mấy nơi thế này đó.

Ansa cố gắng kiềm chế cái tôi chuột nhắt của mình, bắt đầu đi xem xét tình hình.

Nơi này ngoài vải ra còn có cả tỉ thứ khác, có tượng người làm mẫu, còn có hai ba cái rương cũ đựng dụng cụ studio không biết sao cũng ở đây. Mọi thứ ngổn ngang không có chút trật tự, giống như nơi này, đã bị…bỏ không lâu rồi ấy.

Khoan đã…bỏ không sao?

Nó vừa nghĩ đến đây thì *Sầm!*, cánh cửa duy nhất đột nhiên đóng sầm lại khiến mọi thứ bên trong tối om ngay lập tức.

-Cái…cái quái gì?

Ansa hốt hoảng. Chẳng phải vừa nãy nó để cửa mở hờ rồi mới bước vào sao, sao tự dưng…Nó chạy đến cố xoay nắm đấm cửa, nhưng chẳng ăn thua, cửa bị kẹt cứng rồi, lại còn có tiếng sét gỉ bên trong chốt khóa nữa. Thôi xong, đừng nói là cửa bị hư đúng hôm nó tới nha?

Thầm chửi rủa vị đại nhân nào đó, cty làm ăn đến là phát đạt như thế lại không chịu bỏ tiền tu bổ cái nhà kho nát này, để thân con gái mỏng manh yếu đuối như nó bị nhốt ở đây vậy mà coi được.

Thôi ngưng than thở vậy, việc cần làm bây giờ là tìm cách thoát khỏi đây, nhăn nhó chỉ tổ tốn thêm calo. Nói là làm, nó dùng hết sức đập cửa đồng thời la lớn kêu cứu. Bên ngoài rõ ràng có tiếng giày cao gót lộp cộp gõ từng hồi xuống sàn, nó vừa nghe cơ mà, nên chắc chắn có người đang ở bên ngoài.

“Cứu với, bên trong có người!!!”

Nhưng có lẽ nó đã sai, chẳng có ai đáp lại cả.


Ansa khẽ nuốt nước bọt nhìn mấy thứ bày biện bên trong căn phòng. Tại sao ban nãy nó không để ý mấy cái hình nhân đó lại đáng sợ thế, mấy chiếc rương cũ kĩ lại to thế, trông cứ như sẽ có ai đó nằm bên trong rồi nhảy bổ ra…

Nhưng nó không nhát gan mà sợ hãi đâu, bằng tất cả tò mò bản thân có được, Ansa bắt đầu đi một vòng xem xét. Nơi này có vẻ đúng là đã bị cty quên lãng rồi, từ những hình nhân đóng bụi dày nghìn lớp tới những bản vẽ cẩn thận đề ngày tháng bên dưới, đã năm năm trước…trấn tỉnh bản thân khỏi những mường tự vô thực ấy, Ansa đã sớm có thể hoàn hồn lại mà linh hoạt xem xét tình hinh. Phải, chỉ bấy nhiêu đã là gì với Min Ansa này, nhưng giả sử nếu là Hobi hoặc Jin oppa thì có khi đã chẳng chịu nổi mà … ra quần luồn rồi, nghĩ tới đó Ansa buồn cười không nhịn nổi mà quên mất tình trạng hiện tại của bản thân.

Đúng, nó không sợ đâu aa, dù có là loài ma quỷ nào đi nữa thì nó cũng chẳng sợ đâu.

“Tụi bây đừng nghĩ hù được chị nhé! Mơ đi!”

Chỉ có điều…Ansa không phải thánh, cũng sẽ có đối tượng đặc thù nào đó khiến nó hãi hùng, ví dụ như…

*Chít chít…*

Vừa mới nhắc thôi, sao linh vậy? (miệng thúi like :vv)

Lắm lét mhìn về phía vừa phát ra tiếng động ấy, mặt mày Ansa đột nhiên biến sắc. Hm, nếu xét theo góc độ toán học, vật lí học, sinh lí học…thì đó là tiếng của mấy con chuột, kẻ không đội trời chung với nó, thành phần vừa dơ vừa hôi đáng diệt trừ nhất cái xã hội này.

Ansa trong tư thế phòng thủ kiên cường nhất bước từng bước lùi lại, bảo vệ tính mạng vẫn là thượng sách.

Nó ghét chuột.

Nó ghét chuột.

Nó ghét chuột.

Điều quan trọng phải nhắc lại ba lần.

-Đừng lại gần tao, nhắc rồi đó!

*Chít chít…*

*Lục cục lục cục…*

Trong đống đồ được bọc lại bằng vải trắng ở góc phòng đột nhiên phát ra thứ âm thanh kì lạ, như thể có gì đó biết bò và đang bò ngổn ngang bên trong vậy.

*Chít chít chít…*, tiếng kêu lúc nhúc vang lên báo hiệu khả năng phòng thủ của Ansa tạm thời tới đây mất tác dụng.

-Tiêu rồi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN