Với em, anh mãi là bé con-[BTS-Fanfic] - 27. Có gì đó nơi tim anh!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Với em, anh mãi là bé con-[BTS-Fanfic]


27. Có gì đó nơi tim anh!


Những ngày sau đó Ansa nhanh chóng bắt tay vào công cuộc may vá của mình. Những thứ trước kia chỉ được phát họa trên giấy thì nay đã biến thành những bộ trang phục đẹp mắt. Tất nhiên chúng phải thỏa mãn các tiêu chí anh em nhà Bangtan đưa ra: Vừa phóng khoáng nhẹ nhàng lại vừa lịch lãm quyến rũ.

Ansa rất tự hào vì những thứ mình đang làm. Cảm giác như vừa đạt được thành tựu, thật sự có chút xúc động.

Trở lại diễn biến chính…

Mấy hôm các thành viên cứ có lịch sang thử đồ thì hiển nhiên Hyejin sẽ có mặt rất đúng giờ. Chị ta mọi khi chỉ sang ngồi cho có lệ, bấm điện thoại suốt chả giúp đỡ gì, nhưng cứ vào lúc ‘trọng điểm’ Ansa dường như sẽ được diện kiến con người khác của chị ta. Chăm chỉ, hiền lành và dịu dàng…

Hôm nay có vẻ cũng như thế.

-Ansa, chị làm vậy được chưa em?

-Ansa, cái này chị chưa hiểu lắm!

-Ansa, chị có ý này…

Trong lòng nó bỗng chốc dâng lên một nỗi sợ hãi. Tại sao Park Hyejin làm thế? Thật đáng sợ…

-Chị à thật ra chị không cần trực tiếp làm chúng đâu, tất cả đã có…

Chưa nói hết câu nó đã thấy cặp mắt diều hâu sát khí của tiền bối Park nên đành ngoan ngoãn cụp mắt.


-Ansa à hết giờ rồi, đi ăn trưa ha?

RM lên tiếng, Hobi và Jin cũng đứng dậy chuẩn bị xuống nhà ăn, không quên vẫy nó.

-Em cũng đói rồi, chúng ta đi!

Nói xong nó lại bàn lấy áo khoác, vui vẻ cùng mọi người đi ra cửa, nhưng giữa chừng lại đột ngột bị Hyejin kéo lại.

-Ansa..liệu chị có thể..đi chung với em được không?

Ansa đến đây tròn mắt.

-Hôm nay chị ăn có một mình thôi, sẽ cô đơn lắm!

Hyejin buồn bã cúi đầu, cái vẻ yếu ớt mỏng manh đó sẽ khiến vài tên đàn ông nhẹ dạ cả tin sụp hố mất, chứ nó thì đâu dễ…

-Dạ vậy cũng được, nếu chị không bận thì đi ăn chung với tụi em đi!

Đấy, vừa mới nói mà đã có ngay 1 tên nhẹ dạ đầu tàu rồi, là RM oppa.

Hyejin vui sướng vỗ tay cười tít mắt, cái điệu bộ đó…thề, Ansa không nuốt nổi, cũng không bao giờ có ý định.

Và ắt hẳn không phải nó là người duy nhất dị ứng kiểu người đa đoan như chị ta, ở căn tin, cả Rei và Jungkook lúc thấy Hyejin tới ánh mắt cũng có chút dè chừng.


-Ansa này!

Một chiều buồn chán nọ, Ansa đang ngồi đo vải ở phòng may mặc còn Hyejin thì bận sơn móng tay cạnh đó. Dạo này chị ta ăn trúng bùa bã gì mà cứ dính lấy nó như sam vậy chứ?

-Sao chị?

Ansa chả hứng thú mấy mà đáp.

-Cuối tuần này chị tính mời mọi người tới dự sinh nhật chị, em thấy thế nào? – Hyejin hỏi.

Vừa nghe được mời ăn tiệc, mặt Ansa thay vì vui vẻ thì lại nghệch ra. Hyejin mời nó ư? Thật là Park Hyejin ư?

-Em nghĩ là không được đâu, mọi người trong nhóm dạo này bận chuẩn bị cho comeback nên chắc không có thời gian…

-Nếu em mở lời nhất định họ sẽ đồng ý!

-Nhưng em…

-Uổng công chị giúp em bấy lâu nay, vậy mà có tí chuyện em cũng không chịu giúp nữa! – nhìn cái cách chị ta phụng phịu, hãy nhìn thật kĩ…

‘Hẳn là giúp!’ – Ansa bật cười trong lòng.

-Thôi được..để lát em hỏi chị Rei thử xem!

-Chìn chá? – Hyejin lại nhảy cẫng lên, thật là cái kiểu cách đó của chị ta…

-Chị cũng đừng kì vọng nhiều như vậy… – nó cúi mặt, nở nụ cười lạ.

.

Ngẫm lại, Ansa cho rằng đối với lời đề nghị của Park Hyejin thật sự nó không có lấy một phần trăm hứng thú, vì giữa nó với chị ta cũng chả gọi là thân thiết, đã thế còn…

Chỉ cần nhớ tới chuyện chính mình bị nhốt trong cái nhà kho bẩn thỉu đó, máu nóng nó thậm chí còn có thể đốt cháy một con nai, cơ mà..nói nó nhỏ mọn cũng được đi, chỉ riêng lần này, nó thực lòng muốn tới, để xem..chị ta còn tính giở trò gì…


-Hey, mình thật không hiểu… – chỉnh lại cravat màu xanh nhạt thật hợp tông với sơ mi trắng thanh lịch, Jimin đứng trước gương phòng khách sửa sang lại vẻ ngoài, cũng tiện thể nói với Taehyung, người đã vận đồ chỉnh tề đang ngồi sofa vọc điện thoại kia – Hyejin noona trước giờ có qua lại gì với tụi mình đâu mà nay lại nhã hứng mời sinh nhật? Nếu nói mời Rei noona với Ansa nghe còn có lý đi!

-Nghĩ nhiều làm gì, người ta mời thì mình đi thôi? – Taehyung phe phẩy tay nói với cậu bạn mình.

-Không biết ở đó có món gì ngon nhỉ?

Ở phía đối diện, Jin vò cằm ngẫm nghĩ, nhìn thái độ nghiêm túc đó chắc có người sẽ tưởng ông ấy đang lo chuyện quốc gia đại sự thay vì cái dạ dày tào lao của mình.

-Tốt nhất nên có cừu xiên!

Suga chán chường vuốt lại mái tóc. Cũng không phải chuyện gì quan trọng thì anh đã chẳng cần bỏ phí mấy tiếng ra để đi đến một nơi ngoài công việc, thay vì ở studio viết nhạc. Thế nên nếu thực sự không phải chuyện quan trọng thì vẫn nên có..cừu xiên ngon vỗ về.

-Em thì thích beefsteak! – RM chẹp miệng.

-Yup ý kiến đó hay á bạn hiền!

Hoseok giơ ngón cái.

-Mà khoan, có ai thấy hai đứa kia đâu không?

Từ dưới bếp đi ra, Rei cầm trên tay gói quà nhỏ cùng bó hoa ly đã chuẩn bị để tặng Hyejin. Lúc này mọi người mới để ý, cái con người thường ngày toàn sơ mi với quần jeans như Rei khi mặc váy cũng quá đỗi xinh đẹp rồi.

Đi đến đỡ lấy tất thảy đồ hộ chị, Jin chợt ngượng ngùng hơn bình thường, “Chắc hai đứa ấy vẫn đang chuẩn bị! Mà noona cũng nên..khoác thêm áo vào đi, sẽ lạnh đó!”

Nhìn chiếc đầm ren trắng chiết eo mỏng manh kia đi, chỗ cần che lại không đủ kín đáo, cốt là để phô những thứ cần phô thôi nhưng Jin không muốn để tâm, cả mái tóc nâu xõa dài ngang lưng được điểm xuyết cây kẹp đính hoa ly trắng thuần khiết, cả đôi cao gót màu ngọc trai tôn đôi chân thon thả…chi tiết ấy à, dẹp qua một bên, lúc này trong đầu Jin chỉ nhận định một điều là trên tổng thể chị đang..xinh đẹp và mang hương thơm ngọt ngào hơn mức cần thiết.

Khó hiểu nhìn Jin, Rei cố không để bản thân để ý mà sốt ruột nhìn đồng hồ. Chậc, sắp trễ rồi này.


Trên phòng, có người vẫn..chưa xong.

-Anh đứng yên một chút coi nào, cẩn thận em lại đâm chết anh!

Ansa cau mày nắm lấy cổ áo sơ mi Kook.

-Em dám không? – Kook mím môi.

Lời nói ám muội trong phòng kín này, thật là…

Nhưng mà sự thật cho việc chậm trễ này là gì?

.

Chỉ mấy phút trước.

Vì bị Jimin hối nên trong lúc mặc áo JK đã làm đứt mất hai cái nút, thế là hại nó phải trổ tài may vá ra cứu vớt tình thế.

Nếu hỏi tại sao Kookie có hàng tá áo lại không thay cái khác mà nhất quyết phải mặc cái đó thì…

-Cái anh này thật là…mặc có cái áo cũng vụng tới vậy nữa!

Ansa lại càu nhàu trong khi bản thân may lại áo cho Kook, chả biết phải lười hay không mà cậu không chịu cởi áo, nhất định bắt nó đứng may trực tiếp như vậy.

-Không phải tạo việc cho em sao?

-Anh tốt nhất im lặng cho em! Em đang bực đấy!

Ansa nhíu mi, lại chăm chú làm việc của mình.

Đột nhiên…

-Aaa!

Kook giật mình la lên.

-Chết, em đâm vào người anh hả?

Ansa hốt hoảng vạch sơ mi của Kook ra xem, tay chân cũng luống cuống mà miết lên ngực cậu kiểm tra, cơ mà..đâu có gì đâu?

Vừa ngước lên thì thấy tên nào đó đang cười toe toét, khi tay nó vô tình đặt trên ngực cậu..không cách lớp áo nào mà trực tiếp đặt thẳng lên da thịt nóng hổi của cậu. Làn da rắn rỏi, cả cơ bắp săn chắc,…đều thu gọn nơi tầm mắt Ansa như một thước phim quay chậm…

Thân thể Jungkook rất chuẩn nha, làn da mịn màng nhưng khỏe mạnh, cũng không quá sáng màu như Yoongi mà dừng ở mức rắn rỏi, trên người cơ nào ra cơ nấy, từng múi nhỏ hằn thành các đường kẻ trên bụng, chao ôi…

Ansa chợt nghe được tiếng tim mình loạn cào cào, bàn tay đặt trên vòm ngực ấy dần truyền lại cảm giác tê rần có khuynh hướng lan đi khắp cơ thể. Là vì ngượng sao?

-Ối! Em vô tình… – Ansa luống cuồng đứng dịch ra, lại nhận thấy vừa nãy cả mình biến thái vô cùng, mãi nhìn cơ thể người ta như thế, tâm cũng chẳng tịnh…chỉ thấy Kook cười, tự dưng thế..tay cậu dang ra đỡ lấy eo nó dù nó không định ngã, thế mà đã bị níu chặt vào giây nào đó, tâm trí chợt hoảng hốt, luống cuống kiểu gì còn bốn mắt nhìn nhau thế kia…

-Anh…có bị gì đâu…Kookie? – giọng nó nhỏ xíu, như muốn..tắt dần.

-Ồ!

Kook đáp gọn, vẫn nhìn nó như vậy, cậu mím môi lại mà cười.

-Vậy thì…buông em ra được rồi, mọi người đang đợi! – nó cố nhích ra rồi nha, nhưng mà cớ gì vẫn…

-Không biết sao nhưng…ở đây của anh vừa nãy lại nhói lên..em xem giúp anh là vì sao đi! – Kook kéo tay Ansa sờ vào ngực trái của mình – Có phải em làm không?

-Em… – Ansa ấp úng, không biết nên nói gì cho phải.

Khoảng cách này…

Gần đến mức nó có thể nghe được tiếng tim JK đang thổn thức đập đến nóng giãy. Gần đến mức nó có thể vô thức ngửi được mùi sữa tắm Lavender dìu dịu thơm, loại nó từng cùng cậu mua ở siêu thị, loại nó chọn vì nó thật sự rất thích oải hương, thế mà..không hiểu sao dạo này nó cứ luôn ngửi thấy mùi hương đó tỏa ra từ phòng tắm sau khi Kook tắm xong…

Và ở cái khoảng cách ám muội này Ansa càng nhận ra, ánh mắt nhu hiền khác hẳn mọi ngày của Kook..thật lạ là nó muốn thử chạm vào…

-Là từ sau khi cứu em từ nhà kho, nó bắt đầu trở nên như vậy… – Kook từ khi nào nắm tay nó, cậu nói..hơi nhiều – Cảm giác rất đau..nếu người đó là em..có phải anh đã…

[…] – Đột ngột, chuông điện thoại trong giỏ xách Ansa reo lên, phá hỏng cả không khí.

-Em xin lỗi, em nghe điện thoại chút!

Quay lưng, mặt nó đỏ ửng, bần thần đến độ bàn tay bắt điện thoại cũng run rẩy. Nhìn Ansa, Kookie đang cười tít cả mắt. Chẳng mấy khi có được cơ hội khiến Ansa “nằm kèo dưới” thế này vậy mà..tiếc thật đó.

Tuy không có ý này, nhưng chọc ghẹo Ansa vui đấy chứ? Có lẽ thôi, rằng cậu nên phát huy haha…

-Alo em nghe!

“Ansa em tới chưa?” – Là Park Hyejin.

-Dạ sắp…sắp rồi chị! – nó đáp gượng.

“Ừ nhanh lên, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi…

-Dạ em nhớ mà!

“Và còn chuyện này…ở đây có người muốn gặp em, thế nên tới nhanh đi!”

-Có người muốn gặp em?

Ansa hơi lớn tiếng, bất giác nó quay lại nhìn Kook, ánh mắt truyền đến một nỗi mông lung.

.
.

Lại ai đây?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN