Vong Ám - Phần 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
925


Vong Ám


Phần 19


Tầm hơn bảy giờ sáng, chúng tôi cả đêm không ngủ nghỉ, cả hai mặt phờ phạc trông mệt mỏi ra hẳn, tôi đi rửa mặt, lúc vào nhà vệ sinh tôi nhìn xuống chân, chỗ bác bó bây giờ nó ngứa quá, tôi giơ tay ra gãi xung quanh chỗ đó cho đỡ ngứa, vì không dám tháo ra, bác dặn ba ngày mới tháo ra, mà nhẩm lại vừa đúng hôm nay là ngày thứ ba, tôi thấy nó ngứa vô cùng, tôi định bụng là ra kiếm cái chỗ nào đó ngồi rồi tháo, chắc nhiễm trùng hay gì mà ngứa quá, nhưng tự nhiên lại thấy đau bụng quá, tôi đi vào ngồi vào bồn cầu, tôi sẵn đang ngồi cúi xuống tháo ra luôn, gãi nhẹ nhẹ cho thoải mái rồi mới bắt đầu gở lớp vải đầu tiên

Lần trước bác bó cho tôi, do không nhìn rõ nên không thấy, bây giờ tháo ra mới thấy, bác bó khá nhều lớp, vậy mà cứ ngỡ bó có một lớp cho dính vào thôi, tháo ra thấy càng lúc vải càng dài ra, mà bên trong cái cục đất nó dần dần tan biến đâu mất, chỉ cảm nhận được sự chuyển động nhẹ của cái gì trong lớp vải, nghĩ tới cảnh giỏi bò lúc nhúc từ bên trong mà tự nhiên tôi thấy buồn nôn kinh khủng, dừng lại một chút, định thần lại rồi mới hít sâu, lấy lại bình tĩnh, tôi giơ tay ra tháo cái lớp vải cuối cùng, vừa mới tháo ra đã thấy một nùi giun đất rớt ra, tôi bịt miệng rồi nôn ọe, tôi nôn ra toàn nước, mặt lạnh tanh, mắt hoa cả đi vì chảy nước mắt, tôi chống tay lên tường mới đứng dậy nổi, kéo quần lên và xả nước, tôi nôn không phải vì sợ giun đất, từ nhỏ tôi hay lấy giun đất câu cá, chả có gì mà sợ, chỉ là do cái mùi của nó, hôi và tanh, thân nó lại màu đỏ như máu, miệng nó cứ há ra đớp vào, trông ghê ghê, tôi đi ra ngoài mở vòi nước hứng hất mạnh vào mặt mình cho tỉnh, tôi quay lại nhìn đám giun dưới sàn, chúng quấn lấy nhau, ăn thịt lẫn nhau, tôi quay lại gương nhìn mặt mình trong đó, mới có hơn một tuần mà tôi gầy đi trông rõ, hóp vào và xanh xao, tình hình này mà kéo dài chắc là tôi chết vì suy kiệt sức khỏe mất, tôi nhớ lại lời bác nói với tôi lúc trước, bác bảo là giun đất thích ăn đất, bây giờ mới nghiệm ra, thì ra là bác lấy đất bó vào là để dụ giun đất chui ra ăn, bây giờ hiểu vì sao tháo ra thì cục đất nó biến mất, tôi nhìn xuống chân, chân tôi trước đây có hai cái lỗ to, bác nói là bị cắn, bây giờ nó lành rồi, cũng hết sưng tấy, chỉ là có chút ngứa, và hai cái sẹo, tôi đi rửa chân, còn dính một ít nhớt của giun, tôi quay lại phòng của bác gái, bác đã tỉnh rồi, bác sĩ nói do bác tuột huyết áp nên mới ngất, bác vẫn còn lo chuyện của Hà nên bác tỉnh dậy là bác lại khóc, tôi nhìn bác mà tôi xót, tôi cũng không dám nói gì, chỉ lặng lẽ dặn thằng An canh bác, tôi ra ngoài rút ít tiền, lát mua đồ ăn và trả tiền viện phí, tôi rút ra hơn năm triệu, sợ rút nhiều ba mẹ lại để ý, tôi sắm hai bộ đồ mới thay ra, một bộ đem về cho thằng An, tôi về phòng dọn dẹp đồ đạc mà hai đứa thay ra, tôi đốt hết, cảm giác đốt xong nhẹ nhõm cả người, tôi quay lại, bắt taxi và đưa bác về, suốt quảng đường dài, tôi lặng im không nói gì, tôi có gọi cho bác, bác nói bác về quê mấy hôm thì lên, vậy mà ba hôm nay rồi bác chưa lên, gọi điện thì không liên lạc được, tôi chờ bác lên, không hiểu sao nhưng tôi có cảm giác bất an kể từ khi bác quay về, tôi quay qua ngoắc thằng An, nó lim dim vì buồn ngủ

“Ê… Lát đi với tao!”

Nó gật đầu rồi quẹo cổ qua một bên ngủ, đưa bác gái về rồi chúng tôi phụ dọn dẹp nhà cho bác, tôi có thắp hương trên bàn thờ bác trai, quỳ xuống và cảm tạ bác vì hôm qua đã cứu chúng tôi thoát nguy hiểm, tôi quỳ xuống khá lâu, lát thằng An ra, nó khều tôi rồi hai chúng tôi đi, tôi bắt một chiếc taxi rồi chúng tôi tới nhà bác, kêu bác thế thôi vì tôi không biết tên bác là gì, tôi cũng không nhớ nhà bác ở đâu, cái ấn tượng duy nhất là cái nghĩa trang cạnh nhà bác, tôi nói cho anh tài xế tên của nghĩa trang đó, anh chở chúng tôi đến, chỉ cần đến đó là tôi biết nhà bác ở đâu ngay, tôi trả tiền cho anh, thêm một ít coi như cảm ơn anh, lúc chúng tôi đến cũng hơn chín giờ sáng, nắng đã bắt đầu lên, tôi xem đồng hồ xong thì tôi mới quay qua thằng An, nó nhận ra đây là nhà bác, nó nhìn tôi rồi hỏi

“Đến đây làm gì? ”

“Mày nên biết, chỉ có bác là giúp được chúng ta!”

Nó suy nghĩ một hồi rồi nó gật đầu

“Tao biết rồi! ”

Chúng tôi đi vào, cũng như lần trước, chúng tôi leo mấy tầng lầu, tôi đến ngay cửa nhà bác, tôi gõ gõ, mặc dù tôi biết bác không ở nhà, tôi đứng chờ rất lâu, lát có chị đối diện nhà ra nhìn chúng tôi, chị ấy nhướng mắt lên rồi hỏi

“Mấy em tìm ai vậy? Bác đó đi về quê rồi! ”

“Em là Duy ạ! Đây là bạn em, em đến tìm bác…”

“À, bác này ấy à? Bác về quê rồi, mà em là Duy à? Đợi chị chút!”

Chị đi vào nhà, lát chị ra đưa cho tụi tôi cái chìa khóa, chị nói

“Bác đi có gửi chị cái chìa khóa nhà, bảo có ai tên Duy lại tìm thì đưa cho, em cầm đi này!”

“Dạ em cảm ơn chị!”

Chúng tôi gật đầu chào chị rồi mở cửa đi vào nhà, nhà bác vắng bác mấy hôm thì trông có bụi, tôi ngó vào, cảnh vật vẫn như cũ, vốn dĩ tôi đến đây không phải tìm bác, tôi biết nếu bác có lên thì bác đã gọi điện cho tôi rồi, tôi đến đây chủ yếu muốn hỏi thăm nhà bác dưới quê, tôi về tìm bác, tôi đi xung quanh xem có giấy tờ gì không, mở tủ này tủ nọ ra, chỉ là giấy tờ bình thường, không có gì đặc biệt, tôi ngồi lên giường, lục lọi lâu như vậy mà cả một manh mối cũng không có, mệt quá tôi nằm xuống, đầu tôi chạm gối nghe cái cộp, tôi ôm đầu vì đau, dưới cái gối có cái hộp bằng gỗ nên làm u cái đầu, tôi xoa xoa đầu rồi mới lật cái gối lên, thấy cái hộp tôi kêu thằng An, nó đang lúi húi tìm tìm, nó nghe thì chạy lại, hai chúng tôi từ từ mở cái hộp đó ra xem, mở ra là một quyển sách cũ, và rất nhiều lá thư, mới có, cũ có, rách có, nguyên cũng có, nhưng tất cả địa chỉ người gửi đều giống nhau, tên cũng là một người, có lẽ là một người thân của bác dưới quê gửi lên, tôi giở ra xem, lá thư mới nhất mà bác nhận được, nội dung mang máng là kêu bác về, lấy cốt vợ của bác, vì đất chuẩn bị bán cho người ta, về lấy cốt lên để trả đất cho người ta, tôi ngó qua tên người nhận

“Lê Văn Nài!”

Thì ra bác tên à Lê Văn Nài!”

Tôi nhẩm trong miệng, tôi bỏ lá thư lại rồi đóng cái hộp, tôi ôm đi, tôi bảo thằng An khóa cửa, chúng tôi quay về, bây giờ biết bác tên gì, nhà ở đâu, việc còn lại là về tìm bác thôi, địa chỉ này ở tỉnh trên vùng cao, nên đi xe chắc cũng phải lâu lắm, tôi bàn bạc với thằng An, chúng tôi sẽ đi tìm bác, không biết bác có bị làm sao không mà đã ba ngày rồi bác chưa lên, gọi điện cũng không được

Chúng tôi bắt xe khách đi luôn trong ngày, tôi bảo thằng An lên xe rồi ngủ luôn, chứ bây giờ học hành ngủ nghỉ gì nữa, giữ được mạng thì cái khác từ từ tính, còn người là còn của, tôi có nhắn cho ba mẹ, bảo tôi đi đâu, nhưng không nói là làm gì, sợ ba mẹ lo, nó cũng nhắn với ba mẹ nó như thế, chúng tôi lên xe đánh một giấc ngon lành

Tay tôi ôm cái hộp, không buông ra, thằng An nằm giường ở sau, tôi ở trước, tôi đang lim dim ngủ, nhưng vẫn cảm thấy bên ngoài trời mưa, tôi thấy lạnh, kéo chăn đắp rồi ngủ, lát xe dừng, tôi giật mình rồi thiếp đi tiếp, đoán chắc là dừng đón khách, đang lim dim thì thấy có hai vợ chồng lên xe, người vợ đang mang thai bụng khá là to, tôi nghe hai vợ chồng nói chuyện với nhau, tuy ngủ nhưng lại ngủ không sâu, do xe chạy hơi dằn khúc có ổ gà, nên hay giật mình, vẫn nghe hai vợ chồng nói với nhau, thì ra là công nhân trên thành phố về, chuẩn bị đẻ em bé nên về quê, nghe họ bảo phong phanh như vậy, tôi ngủ tiếp, xe lại dừng, mắt tôi mở ra mờ mờ, tôi thấy có cô gái tóc dài đi lên xe, mặc cái váy trắng tinh, tự nhiên tôi giật mình, nhưng mắt tôi không mở ra được, tôi thấy mặt cô ta mờ mờ, trông quen quen, nhưng bây giờ đầu óc mê mụi không nhận ra là ai, đi sau cô ta là một cô gái khác, tóc cũng dài, cũng mặc váy, nhưng váy bị cháy xém, mặt mũi đen thui, giống bị thiêu hay sao mà thịt da rời rạt, trông thấy là khiến người ta hú hồn

Tôi ngủ mà như không ngủ, tôi lầm bầm trong miệng, kêu thằng An để nó gọi tôi dậy

“An, An, An ơi! ”

Nhưng nó không nghe, lát cô ta lại gần, tôi thấy đi trước là Thi, cô gái gặp tôi hai lần, tôi liếc nhẹ qua nhìn, nhưng cô ta không thấy tôi, cô ta đi ra sau luôn, đi sau là nó, nó liếc lên nhìn tôi, gương mặt nó bị cháy, chắc là cháy ở nhà con Hà, tôi thấy váy nó bị cháy đen một bên, cháy vậy mà nó lại không bị làm sao, vẫn còn đi theo chúng tôi được cơ đấy!

Nó đi ra sau, tôi biết nó ra sau tìm thằng An, vì thằng An nó nằm ở phía sau, tôi cô động đậy ngón tay, nhưng bây giờ chỉ có đầu tôi là hoạt động được, tất cả thứ khác trên cơ thể đều cứng đơ, lát tôi nhớ ra, tôi niệm phật trong đầu

“Nam mô a di đà phật! ”

Tôi niệm thành tâm lắm, thật sự bây giờ tôi chỉ mong nương vào Đức Phật từ bi, tôi mong người sẽ che chở tôi lúc này, niệm một lúc lâu tôi cảm thấy nóng lên, rồi tay chân hết tê liệt, tôi mở mắt ra được, tôi nhìn xung quanh, tay chân cử động được, tôi quay lại thằng An, tôi thấy nó nằm cứng đơ, miệng méo mó thì tôi sợ lắm, tôi bước xuống chạy lại, tôi kéo chăn ra xem, tay nó co quắp, trông như bị động kinh vậy, lát nó sùi mép ra, mắt nó trợn lên, tôi hốt hoảng thật sự tôi gào lên kêu

“Có ai không cứu bạn cháu với!”

Anh lái xe quay lại nhìn rồi anh ấy chạy xe chậm lại, anh ấy bảo

“Mọi người coi ai biết sơ cứu thì giúp nó đi, tôi chỉ biết lái xe thôi, gần đây không có nhà dân hay trạm y tế nào đâu!”

Tôi nghe thì tôi cũng sợ thật, lỡ nó chết thì sao, nó oằn oại hừ hừ trong miệng, tôi nắm tay nó rồi tôi lại niệm phật, tôi niệm cầu cho nó thoát cái nạn này, tôi thấy mọi người ngó nhìn rất nhiều, nhưng mọi người không ai rành chuyện sơ cứu nên họ nhìn thương cảm, giống như kiểu bất lực, lát sau nó gồng lên kịch liệt hơn, giống như tôi càng niệm phật nó lại càng đau đớn hơn vậy, nó gồng lên, bây giờ miệng nó không chảy bọt mép nữa mà nó chảy máu rồi, lát sau nó nắm tay tôi, nó cấu mạnh như cầu xin tôi cứu nó, mà tôi làm sao cứu nó đây, tôi nhìn quanh, tôi thấy cô Thi đi lại, cô ta lấy cây bút bi ra, kêu tôi nại miệng nó ra, cho nó cắn vào cây bút, nó nghiến ngấu cây bút, cũng may là nó không cắn đứt lưỡi, cô ta liếc nó cái rồi quay lại chỗ cũ, còn phun ra một chữ

“Nghiệp!”

Tôi biết ý cô ta là gì, cô ta nói vậy cũng có nghĩa cô ta biết chuyện này, là do thằng An tự làm tự chịu mà thôi, tôi nhìn nó rồi lấy điện thoại ra mở kinh cho nó nghe, nó không còn giật nữa, tôi đi lại chỗ cô ta nằm, cô ta vờ ngủ, tôi khều khều

“Cảm ơn nhá!”

“Nể tình anh giúp tôi chạy lần trước thôi, bây giờ không ai nợ ai, đi ra chỗ khác, mắc công lại lây xui!”

Tôi khẽ cười rồi trở về, cô ta giơ chân ra kéo tôi lại, cô ta mở mắt ra, tôi đi lại ngồi xuống nghe

“Lát xuống xe đi, nó đang theo hai người lên xe, nếu thương những người trên xe thì hai người dụ nó xuống đi!”

Tôi nghe cũng hơi lo mà cũng hơi ngại thật, tôi quay lại nhìn hai vợ chồng lúc nãy, chồng dẫn vợ về quê sinh con, bây giờ vì chúng tôi mà vạ lây thì tội quá, nên tôi gật đầu đồng ý, tôi nói

“Được, nhưng dù sao cũng cảm ơn cô!”

Cô ấy nhắm mắt rồi lấy chăn che mặt lại, tôi ngó ra bên ngoài, bây giờ tối thui như mực thế này, lại đang đi trên đèo, thì dừng ở đâu đây? Tôi khá là não nề, lòng buồn kinh khủng, tôi lại nói cho anh lái xe là tôi muốn xuống, bảo anh coi có quán ăn hay nhà nghỉ nào thì dừng, anh suy nghĩ hồi thì bảo

“Phía trước có cái chùa nhỏ đó em! Em xuống thì anh dừng chứ trên đèo này khó tìm nhà nghỉ với quán ăn lắm, phải xuống dưới chân đèo mới có!”

Tôi ừ đại với anh, thôi thì chỗ linh thiêng thờ phụng phật pháp cũng tốt hơn mấy chỗ khác nhiều, tôi ngồi chờ rồi lát anh dừng xe, tôi quay lại đỡ thằng An, anh lái xe cũng đỡ giúp, nó còn chưa tỉnh, tôi đỡ không nổi, lúc vừa vào tới cửa tự nhiên cái bác hương trước cổng cháy lên cái phừng, nổ chác chác, có sư thầy chạy ra chấp tay rồi ngạc nhiên lắm, tôi và anh lái xe nhìn nhau mà hết hồn, sư nhìn thằng An rồi sư lắc đầu, sư bảo tôi

“Bạn của thí chủ ạ?”

“Dạ vâng! ”

“Vậy thí chủ đỡ bạn vào trong! ”

Tôi đỡ nó vào, sư cho chúng tôi nghỉ một phòng, tôi ngại lắm nhưng làm sao được, bây giờ ráng mà nhờ thôi, lát tôi nghe cái đùng rất to, tôi và anh chạy ra, bánh xe sau của xe nổ rồi cháy không rõ lí do, anh lên xe ôm bình chữa cháy xịt vào, anh trợn mắt lên hốt hoảng, anh lau mồ hôi rồi anh lên xe đưa mọi người xuống hết, có mấy đứa trẻ giật mình khóc inh ỏi, mấy chị con gái cũng sợ, tính đâu là chết rồi, cô Thi nói với tôi

“Anh đưa bạn anh vô, nó không vô được nên nó tức!”

Tôi nghe mà nổi óc cục, tôi nhìn cái bát hương, sư đi ra ôm bó nhanh rồi sư đốt hết, anh lái xe nói

“Mọi người ơi, thật xin lỗi quá, mọi người chịu khó vào chùa trú tạm được không? Em ra thay cái bánh xe khác rồi em chở mọi người đi tiếp ạ!”

Mặt anh ái ngại lắm, mà tôi còn ngại hơn, tôi quay qua Thi, tôi bảo

“Cô biết à?”

Cô ta gật gật

“Chỗ này ma quỷ dơ bẩn không vào được, ma tốt ma hiền vào nghe kinh nghe phật tu tâm thì được, cái thứ dơ bẩn tạp nham như nó vào là bị đánh đuổi ra ngay!”

“Mà công nhận đi với anh xui phải biết, bây giờ thì hay rồi đó!”

Cô ta liếc tôi, tôi xin lỗi cô ta, tôi quay lại phòng, thấy có sư đem vô chén cháo, sư đút cho thằng An ăn, nó tỉnh rồi, nó nhìn tôi rồi nó khóc, sư thấy tôi vào, sư giơ chén cháo ra cho tôi, bảo tôi chăm nó, sư còn có việc

Tôi ngồi cạnh đút nó ăn, nó mếu máo bảo

“Duy ơi, nãy nó tới bóp cổ tao, nó tức vì lần trước nó bị đốt, nó tức vì tao không ngăn lại, nó nói muốn tao chết, nó thò tay móc họng tao, Duy ơi nó sắp giết tao rồi Duy, nó định cắt lưỡi tao nữa! ”

“An… Mày nghe tao này, mày sợ… Tao biết, tao hiểu, nhưng An này, mày càng sợ nó càng dễ dàng giết mày, mày phải mạnh dạn, xin lỗi nó vì mày là người có lỗi, chuyện này tao không xía vào được!”

“Tao sai rồi! Tao sai rồi! ”

“Nó nói con nó phải có ba, nó không tha cho tao đâu!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN