Vong Ám
Phần 28
“Hà! Mi đã về, vậy còn Hà?”
Tôi lấp bấp, thẫn thờ lên xe, tôi sẽ qua nhà Mi tối nay, lo gia đình chuyện hậu sự
Tôi ngồi xuống ghế, đầu chợt nghĩ đến cái chết của Mi, tính ra cũng hơn mười ngày nó mất tích, vậy từ khi nào và tại sao nó lại mắc vào bồn nước, trong khi bồn nước ấy kín hoàn toàn, không có chìa khóa không thể nào vào được, vả lại nếu nó nằm trong đó mấy ngày liền tại sao cả trường không ai hay biết, nước có mùi hôi, vòi nước nghẹt, tại sao không một ai phát hiện ra, họ không cảm thấy kì lạ sao, tôi suy nghĩ, cái chết đó, có liên quan đến vong cô gái kia không, cô ta và Mi, và Hà, không có bất kì ân oán nào, vậy có khả năng là do người ta làm, không phải vong làm thì sao, bây giờ dù sao nó cũng chết rồi, nhà trường và cảnh sát đều bảo mật thông tin kĩ càng, một chút thông tin cũng không để hở ra, tôi cảm thấy có ẩn khuất đâu đây, nếu như suy đoán ban đầu, tôi đã nghĩ bị vong cô gái kia chôn sống, nhưng bây giờ ý kiến đó bị bát bỏ, Mi chết do nước, nhưng… Bao nhiêu cái ẩn khuất chưa câu trả lời, tôi không thể để Mi nó chết mà không lí do, không lời giải thích được, tôi quyết định tối nay qua hỏi chuyện mẹ của Mi, tôi nghĩ dù gì cũng là mẹ, bác ấy ít nhiều biết chuyện
Tối tôi ra khỏi nhà, tôi dặn dò Thi ở nhà, cô ấy muốn đi theo, tôi thấy không tiện nên tôi không cho theo, tôi xách cái ba lô lên và chạy đi ngay, không quên để lại đồ ăn cho cô ấy, mong nhanh nhanh để về, để cô ấy ở nhà lại không an tâm
“Tôi sẽ về sớm!”
“Tôi chờ, anh nhớ về sớm, ba mẹ anh không ở nhà, tôi sợ lắm!”
“Ở nhà nhé, đừng đi đâu! Nhớ chưa?”
“Nhớ!”
Tôi ra khỏi nhà mà vẫn ngoái lại coi, xem xem đã khóa cửa cẩn thận chưa, mặc dù là do tự tay tôi khóa, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng, lên xe là tôi đi ngay, tôi lái nhanh qua nhà Mi, nói chung do xác Mi nó đã phân hủy nhiều ngày rồi, nên việc tổ chức gấp gáp nó là chuyện đương nhiên, tôi vừa vào đã nghe thấy âm thanh tụng kinh vang khắp nhà, vào sâu bên trong, tôi nghe thấy mẹ Mi, bà ngồi khóc vật vã, tôi nhìn qua ba nó, ông im lặng và trầm ngâm, tôi quỳ xuống bái rồi đốt nhang, tôi ngồi đó khá lâu, nhìn tổng thể một lượt, tôi lại nhìn vào ảnh nó, tấm ảnh mặc áo sơ mi trắng, được in ra từ tấm ảnh thẻ của nó, gương mặt sáng sủa tròn trịa, với mái tóc ngắn cúp vào mặt, tôi vẫn còn bỡ ngỡ, nhưng bây giờ sự bỡ ngỡ ấy nó thay bằng sự hụt hẫng, thiếu sót, trống vắng
“Mi, tao xin lỗi mày! Tao xin lỗi! ”
Tôi quỳ cạnh cái quan tài, hồi đó nó còn sống, nó là đứa điệu đà, kĩ lưỡng, tôi nhớ nó mà lòng tôi buồn, dẫu biết rằng chuyện này sẽ tới, tôi đi ra nhà, quỳ lâu chân tê cứng, đứng lên đi qua đi lại, xem mọi người xung quanh có cần giúp gì thì phụ, tôi ngó xung quanh rồi tự nhiên tôi giật mình, mắt tôi hướng vào ngay cái quan tài để giữa nhà, trên nóc quan tài có cái gì đó vừa nhiễu xuống, tôi nhìn lên trần nhà, đâu có cái gì, nhưng tôi thấy có cái gì rơi xuống cái tạch, dội ngược lại rồi tóe ra, tôi đi lại gần, gần hơn để có thể nhìn rõ, tôi giơ tay ra quẹt vào nắp quan tài, một cảm giác ướt, tôi giơ tay lên nhìn, là một giọt nước bình thường, rồi tự nhiên đâu trong quan tài phát ra âm thanh cái cạch
Tôi giật mình lùi lại, chân giẫm phải cái thau đựng giấy vàng bạc đang đốt, mọi người đều nhìn tôi, tôi cuống quá nên tôi xin lỗi, tôi quay ra ngoài cho khuây khỏa, lát coi tâm lý mẹ của Mi ổn, tôi sẽ vào hỏi ít chuyện, tôi kéo lại áo cho thẳng thớn rồi đi vào, tôi bước được một bước thì tôi nghe tiếng chó sủa, tôi quay ngoắt ra nhìn, nhà con Mi không nuôi chó nên tôi đoán chó nhà hàng xóm, tôi ngó ra, thấy có một con chó đứng ngoài đường, tôi nhìn nó cái, nhưng tôi không rời mắt được khỏi ánh mắt đó, tôi nhìn mà như bị hút hồn, nhìn như mắt của nó ta ấy, nó có hồn, nó có cảm xúc trong đó, và cái cách nó chớp mắt, cách nó liếc mắt, tôi nổi cả gai óc, tôi đi ra ngoài, tôi nhìn nó thật kĩ, nó vẫn đứng yên ngoài đó nhìn tôi, miệng nó gầm gừ, tôi ngồi xuống cạnh nó, cách nhau một cánh cổng, tôi bảo
“Tối rồi sao mày không về nhà? Về đi!”
Tôi xua xua tay đuổi nó, tôi xua thì tự nhiên tôi nghe
“Thằng nói dối!”
Tôi chợt giật mình sững sờ vài giây, tôi nhìn xung quanh, ai vừa nói vậy, tôi quay qua con chó, ở đây chỉ có tôi và nó, tôi nhìn vào mắt nó, tôi hỏi một câu hết sức ngớ ngẩn
“Mày vừa nói à?”
Tôi thấy nó chạy, tôi mở cửa rồi chạy theo nó, chưa kịp báo cho ba mẹ của Mi biết, tôi chạy theo mà không biết rốt cuộc chạy theo để làm gì, tôi leo lên xe, cố rượt theo nó, lạ kì ở chỗ, xe hơi mà rượt không kịp một con chó, tôi lái như bay, trời đã tối, tôi lái theo nó, rồi một lúc sau nó mới dừng, tôi đạp thắng dừng ngay sau đó, nó chạy lại phía tôi, nó tru lên rồi chạy vào bên trong, tôi mở cửa xe chạy ra, tôi như bị lôi kéo, chả hiểu chạy theo làm gì, mà vẫn chạy theo, tôi chạy ra tới cái công viên, tôi chợt nhớ ra, những lời tôi đã hứa hôm qua, tôi quên mất, tại sao lại quên, trong khi đó, tôi đập tay vào đầu mình, chạy ngược lại ra xe, lái một mạch về nhà, mở cửa ra đã thấy có vết máu nhỏ giọt từ cửa vào nhà, tôi lấp bấp mà sợ hãi
“Thi, Thi… Thi ơi!”
Tôi gọi mặc dù không biết ba mẹ có về chưa, tôi chạy lên phòng, tôi không thấy cô ấy đâu, chỉ thấy một con dao nằm trên sàn nhà, là con dao hôm ở công viên, cái vong trẻ con kia đưa cho, bảo đào cốt nó mà, tôi hớt hải chạy về cũng là muốn lấy dao đi, bây giờ thấy máu, chân đi không nổi, tôi biết tôi quên lời hứa, Thi chắc đã gặp chuyện rồi, tôi chộp lấy con dao, chạy nhanh ra cửa, lái xe quay lại công viên, đèn xe chiếu vào trong, chiếu thẳng vào cái xích đu, Thi mặc một bộ váy đỏ, tóc xỏa ra, hai tay nắm hay xích đu, đưa qua đưa lại, miệng mỉm cười ngây ngốc, tôi xuống xe, tiến lại gần một cách từ từ, tôi lại gần, dưới chân cô ấy có một khoảng đất bị bới lên, hổng một lỗ hổng to, tôi thấy tay cô ấy lấm lem bùn, và cả máu, móng tay cô ấy bật máu, mặt mũi bơ phờ, tự nhiên tôi thấy xót, tôi giơ tay ra sờ vào mặt cô ấy
“Thi, anh đây! Em nhớ anh không? Thi? ”
“Anh Duy! Anh Duy!”
“Đúng rồi! Anh đây!”
Rồi cô ấy bật khóc nức nở, bảo là tay đau, có một con chó, nó biết nói chuyện, nó bảo cô ấy đào đất, đào tới khi nào tôi tới đây, và hậu quả là tay bật cả máu lên thế kia, tôi sợ cô ấy khóc, giơ tay ra lau nước mắt, bảo là tôi tới đón cô ấy về, cô ấy bớt sợ đi và bình tĩnh hơn một chút
“Em vào xe chờ anh! Anh sẽ chở về nhà, nhá, đợi anh một tý!”
Tôi dỗ ngọt cô ấy, mong sẽ giữ cho tinh thần cô ấy đỡ hoảng, một con chó biết nói à, tôi tin cô ấy nói thật, tôi ra phía cái xích đu, quỳ xuống
“Tôi xin lỗi, xin lỗi vì đã quên, làm ơn đừng làm gì cô ấy, cô ấy không có tội, tôi mới là người có tội, tôi xin lỗi! ”
Rồi tôi cầm con dao, vừa cắm xuống đã nghe cái doanh, âm thanh như đâm vô cái vật cứng, tôi khều khều xem dưới lớp đất là gì, một tấm sắt, đã gỉ, tôi lấy con dao đâm mũi nhọn vào một cái rảnh, bật lên cái đã thấy mở ra, nắm kéo lên, bên dưới đen tối, một cái khung bằng sắt, lộn xộn cát và xi măng, tôi dùng tay bới lên, một cây sắt, chắn ngang, tôi nắm cây sắt lên, phát hiện ra cây sắt dâm ngang một miếng vải, mà miếng vải đó là một bộ đồ, tôi nắm cái cây sắt, kéo cái mạnh ra khỏi bộ đồ,m rách nát đó, một bộ xương, chưa phải là trắng hếu, nó vừa ẩm vừa đen, thì ra là do cây sắt này đâm ngang, chết do cây sắt này à, nghe nói hồi đó có khu công nghiệp cháy, tưởng là chết cháy, ai ngờ tai nạn lao động, chả hiểu nhưng ráng chịu mùi tanh hôi, tôi vẫn gói gém trong miếng vải mà mang đi, khi nhặt con dao lên cái nó gãy làm đôi, tôi nhặt cái cán với dao rồi quay lại xe, lấy cái áo sạch có trong ba lô gói lại thêm lớp nữa, bỏ phía sau xe cho đỡ hôi, sau thì lái về nhà, khấn vái đủ kiểu, bảo ngày mai đi lên chùa ngay, tại tối không dám lái xe đi, một phần tối phải qua nhà Mi lo phụ nhà nó chuyện ta sự, cũng vì việc đó mà quên bẵng đi chuyện này, bây giờ vào nhà tắm rửa sạch sẽ rồi mới đi được , tôi khều cô ấy, nheo mắt cái rồi cô ấy mở mắt ra, tôi bảo
“Về nhà rồi! ”
Cô ấy gật đầu, mặt trông phờ ra trông tội lắm, tôi giơ tay bế luôn, bế vào tận nhà tắm, xả nước vào bồn, bơm hết cả chai sữa tắm vào, bảo
“Tắm đi!”
Tôi quay sang rửa tay, rửa mặt, rồi ra ngoài
Ngồi bên ngoài chờ, vẫn chưa nghe gì, tắm phải có âm thanh của nước chứ, tôi bảo
“Tắm đi!”
Tôi chỉ nghe ư ử bên trong phát ra
“Tay đau…”
Tôi quên, tay cô ấy đào đất bật cả máu, nghĩ mà thốn dùm, tôi đi vào, ngó qua thấy chắc không ổn rồi, tôi ngồi xuống, rửa nhẹ nhẹ cho trôi đất, nhưng tay thì húp với đỏ, nhìn làm sao cũng không tự mình tắm được, tôi cúi đầu suy nghĩ hồi lâu
“Có tắm được không ?”
“Chắc là được!”
Cô ấy nhẹ nhàng đáp,tôi gật đầu
“Anh chẳng nhờ được ai giờ này!”
Cô ấy im lặng, rồi xua tôi lại, bảo
“Vậy …!”
Tôi bật dậy
“Vậy em ở dơ đi, khỏi tắm!”
Tôi đứng dậy, định là để mặc cho tự xử, kệ vậy, dù sao con trai cũng không nên làm vậy với con gái
Nhưng nhớ tới tại tôi mà cô ấy mới ra nông nổi này, tôi lại bứt rứt, tôi chép miệng rồi quay lại, tôi quay lại thì cửa đóng, tôi tưởng cô ấy giận, đập cửa xin làm hòa
“Này, nhanh ra sát trùng vết thương, không thì nhiễm trùng cụt tay đấy!”
“Mở cửa!”
Tôi không nghe trả lời, tôi nhìn vào, nhà vệ sinh có lớp kính dày, nhưng bên trong có người vẫn có thể thấy mờ mờ, tôi ngó thì thấy đang đứng, tôi bảo
“Đứng đó làm gì? Mở cửa nào!”
Bụp một phát, cô ấy đập mạnh vào cửa, tôi hốt hoảng, vết máu từ kính chảy xuống, và bên trong có bóng một người khác, tôi trợn mắt lên, tôi nhận ra được, cái hình ảnh có mờ tới đâu, tôi vẫn nhận ra, tôi đập cửa kêu
“Mi! Mi!”
Rồi nó hét lên
“Tại sao vậy Duy, mày vì nó mà bỏ tao, mày vì nó mà quên mất tao và Hà đang đợi mày! Tại sao vậy Duy? Trong khi đó, trong khi đó…
Lơ lửng… Lơ lửng… Một ai đó lơ lửng! ”
Tôi hoang mang, ngoài giọng con Mi, tôi nghe đâu đó vang lên câu, lơ lửng, một ai đó lơ lửng, tôi nhìn ra cửa sổ, một đôi chân trần lơ lửng ngoài cửa sổ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!