Vọng Giang Nam - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Vọng Giang Nam


Chương 12


Chu Cố chẳng những phúc
hắc, hơn nữa vô cùng tâm cơ. Cho dù là thời khắc này, hắn cũng không buông tha.
Ta nghĩ hắn dùng cách “nước lạnh nấu ếch” không cách trốn tránh, chuyện gì đều
đã tính trước làm sau, ngay cả đêm động phòng hoa chúc cũng không ngoại lệ.

Cảm tưởng? Cảm tưởng chính là ta biết vóc dáng thấp là rất cực khổ. Hắn thủ
pháp thuần thục thành thạo, có thể thấy được thời niên thiếu cơ hội thực tập
rất nhiều, nhưng đầu của ta vẫn đầy dấm. Thế nhưng hắn cả cái này cũng tính
toán, nước chảy mây trôi lại tự nhiên cởi y phục của ta, một mặt nhẹ giọng dụ
dỗ, một mặt nhẹ nhàng xoa cái cổ đau nhức của ta, thuận tiện không biến sắc
vuốt nhẹ trên cánh tay.

Ta nghĩ hắn đã hết thuốc chữa. Không may, ta mặt ngoài là một tiểu cô nương
thuần khiết, nội tâm lại là thục nữ kinh nghiệm phong phú… Mặc dù có điểm mơ
mơ màng màng, cũng cảm thấy hưởng thụ thỏa mãn, chỉ là trong lòng còn có chút
buồn cười.

Không biết chuyện phong lưu này có giống học đi xe đạp không, nam nhân học xong
cũng sẽ không quên. Chung đụng nhiều năm như vậy, hắn ngay cả điểm xì căng đan
cũng không có qua, lại lão luyện đến trình độ này.

Chuyện phong lưu này cũng chia Tam Lục Cửu Đẳng (nhiều
loại). Nam nhân
mười người thì có chín người lập chí muốn làm hoa hoa công tử, nhưng người có
thể thành như vậy không nhiều. Muốn khiến nữ nhân thần hồn điên đảo, sẽ phải
tùy theo tài năng tới đâu mà dạy, hiểu rõ nữ nhân mới được. Cho nên nói, kinh
doanh cái gì muốn làm đến đỉnh cao không đơn giản, hoa hoa công tử cũng không
ngoại lệ.

Ta nghĩ, Chu Cố chính là người nổi bật trong số đó. Lúc hắn đụng vào ta, vô
cùng nhẹ, những cái chai tay thô ráp lại khiến lòng ta ngứa ngáy khó nhịn. Ta
mơ hồ nhìn thấy nửa gương mặt xinh đẹp của hắn, vết phỏng trên mặt lại ẩn vào
bóng tối.

Động tình, nhưng lý trí. Thanh âm khàn khàn ở bên tai thì thầm, nóng bỏng lại
có chút ngả ngớn thô tục, làm cho người ta có chút sinh lòng kháng cự, nhưng cả
người lại vô lực.

Dáng người của hắn rất tốt, eo thon rất đẹp, săn chắc, hữu lực, mặc dù hiện đầy
vết sẹo. Nhưng ta nghĩ, luôn có một loại người có thể khiến những khuyết điểm
thành điểm riêng. Chu Cố chính là người như vậy.

Còn nữa, ta rốt cuộc biết gì là “ngón tay tà nịnh”. Chu Cố thật sự là cấp
chuyên gia. Đêm đầu tiên tất nhiên là sẽ đau, ta lại có thể để cho hắn dụ dỗ mà
quên đau, ta thừa nhận tiết tấu của hắn rất tốt, cùng hắn một chỗ thật rất
hưởng thụ. Nhưng ta vẫn không quá chuyên tâm, có lẽ là bởi vì… Hắn rất Thanh
tỉnh. Điều này làm cho ta có chút… Bi thương.

Ta một mực nhìn bên mặt bị thương của hắn ẩn trong bóng tối. Trước khi xuyên
qua, dưới xương quai xanh của ta có một vết phỏng, là do gia đình hoang đường
ly kỳ của ta, một trong vô số các bi kịch của “sản phẩm kém chất lượng”, ta chỉ
là xui xẻo bị động đến, thương thế cũng không nghiêm trọng, chỉ là không thể
mặc áo cổ thấp mà thôi.

Ta kết giao với bạn trai, chưa từng chạm qua vết phỏng vặn vẹo kia. Giống như
là chỉ cần không chạm vào thì nó sẽ không tồn tại. Vết phỏng rất đậm, bởi vì là
da thịt non nên cảm giác không nhạy bén, sờ có chút buồn buồn, ê ẩm. Bạn trai
của ta đã từng nói thẳng, nhìn đã cảm thấy không thoải mái, giống như bạch ngọc
có khuyết điểm, hỏi ta tại sao không đi phẫu thuật xóa sẹo.

Đúng vậy a, tại sao không?

Có lẽ là ta còn yếu ớt ôm hi vọng, hi vọng có người có thể tiếp nhận toàn bộ
của ta. Mặc kệ là hoàn hảo hay là có vết thương. Chỉ là yêu cầu này có lẽ quá
cao, ngược lại khiến ta thanh tỉnh đối mặt với tất cả cơ hội.

Ta đưa tay vuốt ve bên mặt bị thương của Chu Cố, một tay kia che đi nửa khuôn
mặt hoàn mỹ. Nếu như khuôn mặt của Chu Cố toàn vết phỏng, ta vẫn nguyện ý cùng
hắn đồng sàng cộng chẩm, vượt qua quãng đời còn lại sao? Ta nghĩ ta là sẽ
nguyện ý.

Ta mười hai tuổi liền biết hắn, hiện tại cũng gần mười chín rồi. Có lẽ giữa
chúng ta không có tình yêu, nhưng ta sẽ quên đi… Đây không phải là thời đại
của ta, mà là năm trăm năm trước. Không nói đến tình yêu, phải là ân nghĩa vợ
chồng. Hắn đối đãi với ta là có ân có nghĩa, thậm chí nguyện ý vượt qua chuẩn
mực dỗ dành ta, cưng chiều ta.

Hắn dừng lại, ngây ra nhìn ta, dùng bên mắt bị phỏng, lông mi thưa thớt nhìn
ta. Ta hơi ngẩng đầu, nhẹ hôn lên vết sẹo dầy, xù xì, nóng như lửa của hắn. Ánh
mắt Chu Cố giãn ra. Chu Cố vẫn luôn lý trí, tính trước làm sau vậy mà hiện tại
ánh mắt tán loạn mê mang đột nhiên áp sát ta, vội vàng đến phát run. Ta rốt
cuộc có thể chuyên tâm rồi.

Nữ nhân yêu cầu chưa bao giờ là mãnh liệt hoặc bao lâu, mà là có thể hay không
toàn tâm toàn ý, không cần ôm bất kỳ tính toán cùng dò xét gì. Ta cái gì cũng
không muốn động. Chỉ cảm thấy Chu Cố giống như một đốm lửa, đem ta thiêu cháy
rồi.

Quan hệ của chúng ta thật không có biến hóa quá lớn. Chỉ là hắn trước kia tìm
ta nghị sự, còn phải lo lắng dư luận, hiện tại không cần mà thôi. Hắn là người
công tư rõ ràng, không nghĩ nhốt ta ở nhà. Ta nếu muốn đi ra ngoài, hắn rãnh
rỗi sẽ đi cùng, chỉ là trước kia hắn đi bộ, hiện tại cưỡi ngựa mà thôi. Nếu
không rảnh, hắn sẽ tìm hai tùy tùng đi theo ta, vẫn luôn rất yên tâm.

Nói cách khác, trước kia hắn đối với ta thế nào, hiện tại cũng không sai biệt
lắm. Ta thật sự coi như tương đối may mắn, tại thời đại nam tôn nữ ti này, thế
nhưng hắn lại không muốn ép buộc ta. Ta nghĩ bởi vì hắn đối với bản thân vô
cùng tự tin, cho nên tha thứ cưng chiều đối đãi với ta “Có thể làm”. Thẳng thắn
mà nói, rất nhiều nam nhân thế kỷ hai mươi mốt đều không làm được, hắn là cổ
nhân lại làm được.

Phân công của chúng ta rất đơn giản, ta trông nom quản lý trang viên, kinh tế
và việc đồng áng, hắn trông nom ngoại giao, giáo dục cùng quân sự. Có chuyện
liền cùng nhau thương lượng. Mặc dù chỉ chú trọng việc “Học”, nhưng kiến thức
thực tế mới là sức mạnh.

Mơ mơ màng màng, ta nghe thấy bên giường có âm thanh rất huyên náo, miễn cưỡng
mở mắt, trời vừa mới sáng, vẫn mờ tối, Chu Cố đang mặc quần áo.

“Vẫn còn sớm, ngủ thêm một lát đi.” Hắn ngồi ở cạnh giường, đem chăn dịch chặt.

Ta đưa tay kéo tay áo của hắn, mơ ngủ mà nói, “Có phải trời mưa không?”

“Đúng nha. Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô,[1]…” Hắn vẫn chưa chải đầu, mái
tóc dài đen nhánh xõa tung, thấy ta chú ý mà cười.

Sắc trời u ám, nhìn hắn đứng lên có chút mông lung, nửa khuôn mặt trắng nõn như
ngọc, và nửa mặt có những vết sẹo dữ tợn ngang dọc. Sẽ có một số người, có thể
đem khuyết điểm biến thành đặc điểm riêng, dùng khí phách ngao luyện đau đớn,
chuyển hóa thành không người có thể cùng ý vị.

“… Thảo sắc dao khan, cận khước vô. Tối thị nhất niên xuân hảo xứ, Tuyệt
thăng yên liễu mãn hoàng đô.[2].” Ta thuận miệng học thuộc lòng, giùng giằng bò
dậy, mặc vào quần áo.”Rửa mặt chưa? Ta đi giúp huynh múc nước.”

“Được. Một thùng nước còn chưa được nửa, nóng không phải đùa.” Hắn nắm tay của
ta, ủ vào trong ngực, “Thật ra thì ta là muốn đi thao luyện, trở lại rửa mặt
cũng được.”

“Trời mưa không dừng à? Những tiểu tử kia gặp huynh thật đúng là xui xẻo.” Ta
ngáp một cái, “Trở lại rồi rửa mặt cũng được, nhưng ta giúp huynh chải đầu
thôi.”

Ta tự nhận là tiểu môn tiểu hộ, lại bắt Chu Cố không được thể hiện bộ dạng
Vương Gia. Ta thật sự không thích nha đầu, ma ma trước mặt sau lưng, càng không
thích lúc ta và Chu Cố ở trong phòng có người ngó dáo dác. Nha hoàn của ta đều
là trời sáng mới đến xử lý việc nhà, mặt trời lặn thì phải cút cho ta đến tiểu
viện, mỹ kỳ danh là vì trông nom nhà cửa.

Nửa đêm Chu Cố muốn ăn chút gì, đều chỉ ăn một món duy nhất mà ta biết làm mì
vằn thắn, hắn còn đến phòng bếp giúp ta nổi lửa. Tình nguyện vào bếp, cả chuyện
hầu hạ hắn tắm gội đầu ta cũng không để cho nha đầu hầu hạ. Nhưng thật sự là
hắn hầu hạ ta tương đối nhiều, lấy nước nhóm lửa những việc nặng đều là hắn
đang làm, nhưng hắn không có tức giận, chỉ cười.

Có lúc còn trêu ta, “Tiết lệ, ta hiểu rồi, nàng là muội muội của Đỗ Hắc Tháp
chứ gì?”

Sau này ta mới biết, dấm là do con trai Đỗ Khang – Hắc Tháp đánh bậy đánh bạ ủ
ra. Ta giận thẳng tay nhéo hắn, căn bản cũng không phải là vòng vo sao! Người
này thật sự tự biết làm đẹp mặt mình!

Chu Cố vẫn luôn giữ thói quen tốt của quân nhân “ Nghe thấy gà gáy bắt đầu
luyện võ”, thời gian này bọn nha đầu cũng chưa rời giường. Hơn nữa, ta cũng
không thích người khác chạm vào đầu hắn. Ta thích hắn cúi thấp đầu, dịu ngoan
(dịu dàng, ngoan ngoãn) chờ ta chải mái tóc đen nhánh của hắn. Tóc của hắn cũng
giống tính tình của hắn vừa mềm mại lại cứng rắn, phải tốn chút sức mới có thể
cài chặt búi tóc.

Người này đã ba mươi mấy tuổi rồi mà vẫn còn duy trì phong thái hai mươi tuổi,
lại có bộ dạng rất dịu dàng. Trước kia đọc truyện Thủy Hử, ta cảm giác bên
trong đều là bọn loạn thần tặc tử, duy chỉ thích lãng tử Yến Thanh. Ta thích
lãng tử nhưng chỉ có giới hạn. Có thể nói hắn là người duy nhất sạch sẽ trong
số những người đó.

Chu Cố mặc dù không giống Yến Thanh toàn thân đều có hình xăm hoa văn rực rỡ,
nhưng lại là một thân toàn vết thương, đều là những chiến công và nhẫn lại khắc
lên, cũng không khác bao nhiêu. Đa tài đa nghệ, túc trí đa mưu… Thật ra có
khá nhiều điểm giống.

“Nàng chải hoàn thành được đúng là thần kì. Nàng còn không biết chải tóc 2 quả
đào nữa.” Chu Cố cười khẽ, “Đưa lược cho ta, để ta chải cho nàng.”

“Ta tự mình làm là được.”

“Nàng còn chải kiểu đuôi sam giả bộ thiếu nữ chưa chồng sao, cẩn thận không cái
mông sẽ chịu một gậy đó.” Hắn đe dọa ta, đem ta đặt trước gương trang điểm,
“Hôm nay nàng muốn làm cái gì?”

Cúi đầu, ta nhẫn nhịn mong muốn ngủ gật, “Đi tửu trang xem một chút. Năm nay
giá lương thực bán rất chạy, không dễ lấy để chưng cất rượu. Nhưng chúng ta thử
trồng cam lợi thu được không tệ, ta nhớ bã mía hình như có thể chưng cất rượu,
nhưng cặn kẽ làm như thế nào ta thật sự không nhớ rõ… Nếu không thì cũng có
thể chế tạo giấy. Cụ thể nên cùng các sư phụ thương lượng xem một chút, nếu
không tạo chút rượu trái cây cũng tốt…Chỉ là không đủ kiên nhẫn làm..”

Mưa nhỏ tí tách, Chu Cố một mặt chải tóc cho ta, một mặt nghe ta nói những thứ
điều nhàm chán trong nhà.

“Thật không nên làm tửu trang này.” Hắn dịu dàng oán trách, “Khiến nàng mệt mỏi
lại không có lợi lớn gì.”

“Huynh cũng đã nói, ta đây chỉ là đồ cưới bề ngoài đẹp mắt.” Ta nở nụ cười,
“Bận rộn mới tốt, nhàn rỗi chỉ biết suy nghĩ lung tung.”

“Không dám, nàng có cái gì không biết chứ?” Hắn nhẹ nhàng quát lớn, “Cái gì
cũng có thể làm một hai thứ, sợ nàng rồi.”

“Nào có?” Ta như đưa đám, “Ta không biết làm thủy tinh, luyện thép a.”

“Thủy tinh? Thép?” Hắn sửng sốt.

Ách… Trên trán ta rơi xuống một giọt mồ hôi. Suy nghĩ một chút, dù sao ta là
không biết thật, vậy cũng không có gì sai biệt.” Ta là thật không biết làm sao
để làm, bởi vì ta không phải là người chăm chỉ.” Ta làm vẻ mặt sám hối, nịnh
bợ.

Ai biết sẽ xuyên qua? Sớm biết ta đã cố gắng học tập rồi. Có câu nói, ngàn vàng
khó mua tương lai, thật không lừa ta. Hắn không có hỏi nữa, chỉ là cười 1 tiếng
rất ý vị sâu xa, “Buổi tối sẽ tra hỏi nàng sau. Ta phải ra ngoài… Nàng nếu ra
ngoài, nhớ bảo tên sai vặt che xe lừa, đừng để mắc mưa.”

… Vậy đại khái đây chính là họa từ miệng mà ra.” Đã biết.” Ta ỉu xìu đưa hắn
tới cửa, “Tra hỏi có thể miễn hay không?”

“Không được.” Hắn cười cười.

Ta rất vô sỉ hôn lên môi hắn một cái, mặt dày lấy khuôn mặt không xinh đẹp gì
lắm làm sắc dụ, “… Như vậy được không?”

Hắn rất nhiệt tình kéo ta lại hôn ta hồi báo, nhận lợi tức phong phú, mặt mày
hớn hở nói, “Không được.”

Bả vai của ta xụ xuống. Bộ mặt buồn bực nhìn hắn đi vào trong màn mưa xuân rả
rích.

[1], [2]: bài Sơ xuân tiểu vũ – Hàn Dũ

初春小雨

天街小雨潤如酥,

草色遙看近卻無,

最是一年春好處,

絕勝煙柳滿皇都。

Sơ xuân tiểu vũ

Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô,

Thảo sắc dao khan, cận khước vô.

Tối thị nhất niên xuân hảo xứ,

Tuyệt thăng yên liễu mãn hoàng đô.

Mưa phùn đầu xuân

Mưa phùn trơn ướt khắp nẻo đi

Xa dường cỏ, gần chẳng thấy chi

Trong năm đẹp nhất mùa xuân đẹp

Khói mờ che ngàn liễu kinh kỳ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN