Vọng Giang Nam
Chương 13
Phụ nữ đã lập gia đình so thiếu nữ chưa chồng càng dễ dàng hơn. Dù sao ta từ
trước đến giờ vẫn để mặt mộc đi gặp người khác, không chút phấn son, nhìn ta
đây quần áo mộc mạc dáng người cứng ngắn, cũng sẽ không có người nào mơ ước? Ở
thời đại này, người thích loli giống như Chu Cố chắc là rất ít. (mặc
dù ta nhớ tới “Ngực nhỏ thì giá trị thấp”, luôn có cảm giác bi thương)
Chính vì vậy, cho nên ta mới có thể bất động thanh sắc ngăn cản các tổ chức
muốn đổi trắng thay đen. Mỗi điền Trang đều có tổng quản, dưới còn có 4 đầu mục
đứng đầu các ngành trồng trọt, chăn nuôi, công, thương. Dần dần ta đem quyền
lực trong tay giải bớt, ta chỉ cần tổng tra mà thôi.
Chân chính ở dưới tay ta là một 20 mẫu ruộng thí nghiệm. Ta mời mấy lão nông
khôn khéo lão luyện cùng mấy tiểu đồng biết chữ cùng nhau làm, đầu tiên lão
nông có kinh nghiệm làm thí nghiệm trên ruộng, tiểu đồng phải ghi chép lại,
trồng rất nhiều cây nông nghiệp ly kỳ cổ quái, Tôn đại phu còn dùng một phần để
làm ruộng thuốc.
Ta nói ta muốn bản “Sơ lược Nông nghiệp”, Tôn đại phu so với ta còn hăng say
hơn, hắn nói hắn sẽ làm thêm ở phần sau phụ lục “Đại cương y dược”.
Mặc dù tiêu tốn chi phí nghiên cứu, nhưng cũng gián tiếp đề cao sản lượng đồng
ruộng. Con người khi sống luôn muốn làm chút chuyện vui. Mặc dù ta ngay cả mạ
cũng không cấy thẳng, đỡ cày không quá ba bước đã gục không dậy nổi, thường bị
người châm biếm chỉ biết nói chuyện là giỏi… Nhưng bận rộn như vậy, vội vàng
làm thí nghiệm, ta hoảng hốt cảm thấy như quay trở lại cuộc sống đại học tốt
đẹp trước kia vẫn thường nô dịch học trưởng học đệ.
Về phần Chu Cố…
Hắn mặc kệ ta. Có lúc ta tiếc số tiền ném vào ruộng thí nghiệm, hắn còn khích
lệ ta tiếp tục ném vào.” Lúc bần cùng, sẽ không lo lắng” hắn rất không có lương
tâm nói, “Đến lượt ta nuôi nàng là được.”
Ta cũng nhìn hắn một cái tán thưởng. Chờ đến lúc bản “Sơ lược Nông nghiệp” ra
lò, ta đến cái thế giới này vừa đúng mười năm. Từ lúc mười một tuổi bắt đầu xây
từ điền Trang rách nát, đến khi ta hai mươi mốt tuổi, cơ hồ tất cả thổ địa ở An
Nhạc huyện đều do ta quản lý. Nông nghiệp kéo theo Công Thương Nghiệp, Huyện lệnh
trẻ tuổi mới lại không giống như Trần Huyện lệnh tiền nhiệm chỉ biết vơ vét của
dân, mà coi dân như bạn cùng chung hoạn nạn. Hắn mừng rỡ ngày ngày ngâm thi tác
đối, cùng Kim Thượng thư ở kinh thành cấu kết với nhau làm việc xấu… Ý ta là
nói giúp đỡ lẫn nhau, phóng tay để cho chúng ta thi triển bản lĩnh.
An Nhạc huyện tên cũng như thật, như hi vọng ban đầu của ta: tồn tại một nơi,
không có sầu vân thảm vụ. Mà gia đình nhỏ của ta và Chu Cố, lại có chỗ chống đỡ
nho nhỏ trong triều đình. Không đề cập tới ta là người trộm mang tới rất nhiều
khái niệm kinh tế từ năm trăm năm sau, Chu Cố bên cạnh vô hình trung cũng đã tụ
hợp thêm một nhóm người mới. Hắn không giống những tú tài khác coi thường kinh
thương, mà ngược lại dụng tâm kinh doanh.
Nhưng hắn lấy “Tam quân không phát, lương thảo tiên hành” làm tôn chỉ buôn bán,
chủ yếu là phát triển lương thảo. Chờ đên lúc ta giật mình mới phát hiện hắn
lấy thương nghiệp nuôi quân, lúc nông nhàn sẽ thao luyện thôn dũng, ngày mùa
binh lính lại làm nông. Mà tiền phụ cấp quân lương, lương bổng phụ tá, hắn chưa
bao giờ nói với ta, ngược lại của hàng qua tay hắn có bao nhiêu bạc đều nộp lên
công khố.
Ta cẩn thận tra sổ, phát hiện sau khi cùng ta thành thân, hắn lập thêm hơn nửa
cửa hàng, phân xưởng nữa tất cả đều tự hắn quản lý. Hơi tính nhẩm một chút,
chúng ta hình như nuôi một hai ngàn tinh binh… So quân doanh ở đây còn tinh
luyện hơn, vũ khí cũng tốt hơn.
Ta vô tình đề cập tới kĩ thuật rèn kiếm nhật, thật sự là do nhìn thấy trong
truyện tranh, ta cũng không biết có chính xác hay không. Mặc dù thủy tinh thí
nghiệm thất bại, nhưng lại tiếp tục nghiên cứu rèn kiếm, do Chu Cố khởi xướng.
Ta mặc dù không hiểu, nhưng là nhìn ra được, tư tạo vũ khí tốt cho dân đoàn
hình như không là việc tốt lắm.
Quyền lực thực sự của An Nhạc huyện đã chuyển cho Tào gia… Sự thật này dọa ta
mồ hôi lạnh toàn thân. Mà những phụ tá khôn khéo lão luyện quá mức của hắn càng
khiến ta đứng ngồi không yên. Ta không dám nghĩ nhiều, nhưng không thể không
nghĩ nhiều. Ta thật sự rất sợ.
“… Chu Cố, huynh rốt cuộc muốn làm cái gì?” Ta không thích đoán, ta muốn biết
đáp án của hắn.
Hắn ngẩng đầu lên, “Không muốn làm cái gì.”
Ta đưa ghi chép lộn xộn lung tung của ta cho hắn, sau khi yên lặng xem xong,
hắn dùng cây nến đốt đi. Trầm mặc một hồi, hắn than nhẹ, “… Thiên thời không
tốt, hạn loạn nếu không hóa giải, dân biến chỉ sợ là không thể tránh được. Mười
huyện Tùy châu, chỉ có Phú An vui mừng, chúng ta không thể không có năng lực tự
bảo vệ mình.”
“… Huynh biết ta không phải đang sợ cái này.” Ta phun ra một hơi trọc khí,
“Huynh không phải nên sử dụng bạc của mình, lại càng không nên chứa chấp…” Ta
hạ thấp thanh âm, “Người trước kia.”
Hắn đề phòng nhìn ta, lông mày dày dậm nhăn lại. Ta đột nhiên cảm thấy rất đau
lòng.
“… Bọn họ là… thuộc hạ cũ của ta.” Chu Cố đắn đo nói từng câu từng chữ,
“Vứt bỏ quan tước đi theo ta, ta không thể vứt bỏ bọn họ, không để ý. Yên tâm
đi, Tiết lệ, ta sẽ không liên lụy nàng…”
Ta nhảy dựng lên, dùng sức vỗ bàn một cái, làm cho ta cũng giật mình. Nhưng ta
giận đến phát run. Giống như là trong ngực chất đầy thán khí lên cơn giận dữ.
Run run ngón tay chỉ hắn, ta lại một chữ cũng nói không được. Hắn nói hắn sẽ
không liên lụy ta. Hắn vứt không được bộ hạ cũ, nhưng có thể bỏ ta. Ta nhào
đến, nhéo cổ hắn, lại phát hiện ta giận đến mức nhũn ra, cứ nhiên không làm
được gì, chỉ là liều mạng phát run bắt lấy cổ áo hắn.
“Tiết lệ!” Hắn kinh hãi đỡ lấy ta.
Níu lấy cổ áo hắn, ta há mồm, lại không phát ra được thanh âm nào, ta rốt cuộc
biết cái gì gọi là “ Tức đến nghẹn thở”.
Trước mắt từng trận tối đen, đáy lòng cuồng náo. Ta cứng đầu cứng cổ bướng
bỉnh, rốt cuộc cũng phát ra tiếng, “Liên lụy ta? Chu Tử Cố, huynh dám cùng ta
nói không liên lụy?! Huynh… Huynh…”
“Ta không phải ý đó.” Hắn vội vã muốn ôm lấy ta, ta lại níu chặt lấy cổ áo hắn,
cứng rắn lấy cùi chỏ đẩy hắn, không để cho hắn tới gần người.
“Huynh… Huynh…” Ta thật sự sợ sẽ trúng gió, mạch máu ở huyệt Thái Dương
không ngừng giật giật, tiếng nói như vỡ vụn, đầu ong ong, thật vất vả rốt cuộc
cũng phát ra tiếng.
“Huynh chết, ta cũng chết!” Chờ đến khi đã gào thét đến khàn cả giọng, ta mới
khóc to lên, toàn thân như nhũn ra trượt xuống. Cũng không phải sinh tử tương
hứa gì, hoặc là muốn báo đáp chết theo. Tại thời đại này, ta đã hiểu một nữ
nhân muốn độc lập sinh tồn, thật sự là chuyện không thể nào. Trước kia Tào Quản
gia và bà vú trung nghĩa vang danh khắp Tùy châu, ta mới có thể bày dựa vào
thân phận “Ấu Chủ” để sửa sang lại gia nghiệp. Mà sau khi bọn họ song song qua
đời, bởi vì ta gả cho Chu Cố, cho nên ta mới có thể dùng thân phận phụ nữ đã
lập gia đình bình an trôi chảy trải qua ngày.
Chu Cố nếu không bên cạnh, ta thật sự là không muốn phụ thuộc vào những người
khác. Thay vì bị nam nhân thối nát nào đó xỉ nhục, giam giữ nơi khuê phòng,
không bằng chết nhanh gọn, không chừng sẽ tỉnh mộng, hoặc là có cơ hội về nhà.
Ta nguyện ý lưu lại thế giới này sống tiếp là bởi vì Chu Cố đã giữ ta lại. Vậy
mà hắn vẫn nói không liên lụy ta. Thì ra khoảng cách giữa ta và hắn lại xa như
vậy.
Hắn ôm chặt ta, không nói một lời, tùy tiện để ta xoa đầy nước mắt lên y phục
của hắn, cũng không chịu buông tay. Đây là trận tranh cãi lớn nhất của chúng ta
từ trước tới nay, mức độ hơn xa chuyện hắn và ta muốn mượn người đẻ con lần đó.
Dù sao hắn cũng là cổ nhân, kết hôn ba năm không có hài tử, hắn cũng sẽ lo âu,
càng cảm thấy không phải với liệt tổ liệt tông Tào gia, dù sao hắn đã đồng ý.
Nhưng việc “suýt lấy vợ bé” ta lại hoàn toàn không có tức giận, ta chỉ cười
cười hỏi hắn, “Vương Gia, ngài trước kia trêu hoa ghẹo liễu, kiều thê mỹ thiếp
vô số, xin hỏi con cái có bao nhiêu?”
“… Một người cũng không có.” Hắn buồn buồn nói.
Ta buông tay, “Vậy không phải rõ sao? Hay là xin một tượng nương nương và ngọc
nữ về, để cầu một lần được nhi tử. Huynh muốn cưới vợ bé, ta – đi biệt trang ở,
huynh có rãnh rỗi đến thăm ta là được. Tránh cho huynh phải chịu cảnh loạn
trong giặc ngoài, nội bộ mâu thuẫn.”
Hắn rất buồn bực, “Nàng coi ta là đồ mê hoa hám sắc sao?” Có thể cảm thấy tự ái
nam nhân bị tổn hại, rất nhiều ngày không để ý tới ta, ta phải nhẹ nhàng dỗ
dành, ngay cả những lời nói buồn nôn kiểu “ Ca ca đẹp trai cười cho tỷ tỷ xem
một cái” cũng nói hết rồi, sau đó hắn mới tươi tỉnh trở lại cười một tiếng, bỏ
qua chuyện này không đề cập tới nữa.
Nhưng lần này ta vạch trần tất cả. Ta thật sự sợ, vô cùng sợ. So với việc hắn
muốn cưới thiếp sinh hài tử còn sợ hơn. Ta có thể thông cảm với suy nghĩ cổ
nhân, nhưng ta không thể tha thứ cho Chu Cố muốn “không liên lụy”.
“… Ta không hiểu nàng tại sao lại tức giận lớn như vậy.” Chu Cố có chút bất
đắc dĩ, mềm mại hỏi, “Chính là thương nàng sợ nàng bị thương, cho nên mới không
muốn nàng mạo hiểm. Thế nào ngay cả chết sống cũng nói ra… Đồng ngôn vô kị,
đồng ngôn vô kị…”
Hắn vỗ nhè nhẹ miệng của ta. Ta khóc hết sức, ngồi thở dốc.Nam nhân,
đều ngu ngốc. Ngay cả Chu Cố thông minh như vậy cũng không có ngoại lệ.
“Đem Vũ Y của huynh giao ra đây.” Ta khàn khàn mà nói.
“Cái gì?” Hắn ngẩn người.
“Đem Vũ Y giao ra đây!” Ta lại khóc nữa, “Không được chết. Ta chết trước huynh
mới chính xác là chết. Đem Vũ Y…Giao ra đây…”
Vuốt ve lưng của ta, hắn ôm ta chặt hơn một chút, thanh âm lại có có tia rung
động.”Ta hiểu. Hiện tại… Ta hiểu.”
Ta thật sự thành cổ nhân rồi, cư nhiên lại “Buồn bực thành bệnh”.
Thật ra thì căn bản không có khoa trương như vậy, chẳng qua là bà dì của ta
cũng vừa đến, cho nên mới phải giận và khóc thành như vậy, dĩ nhiên lại bị nhẹt
mũi đau cổ họng, trong lúc thân thể sức chống cự không tốt lại có đại di mụ,
tất cả đều đến 1 lúc, ta liền bị cảm. Nhưng Tôn đại phu lại nói không phải do
chuyện đó, mà là “Tình ý tích tụ”, khiến ta giận dữ mắng hắn lang băm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!