Vọng Tình Say Mê - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
143


Vọng Tình Say Mê


Chương 11


Trời dịu mát, nắng vừa phải, chùm hoa sử quân tử ở trên cao tỏa hương thơm ngát nhẹ nhàng, A Nam đi đến chuồng gà ở cuối sân, cô cúi người thả nhẹ gà con vào chuồng, gà con lon ton chạy về phía gà mẹ, gà mẹ còn đang chăm chú bới cát kiếm mồi, miệng kêu tục tục vài tiếng.

A Nam mỉm cười vẫy tay tạm biệt gà con, cô ngó qua bên cạnh, lão quản gia đang nói chuyện với một nô bộc, nhân lúc ông không để ý, A Nam rón ra rón rén rời đi như ăn trộm, trên mặt còn lộ ra một nụ cười nham hiểm lòng nghĩ: “Bây giờ không trốn thì chờ đến lúc nào mới trốn.”

Nửa khắc sau, tên nô bộc rời đi, lão quản gia quay sang nhìn A Nam, một cơn gió lạnh thổi đến, trong sân không một bóng người, ba con quạ lần lượt bay qua, quản gia giật giật khóe miệng, trong nháy mắt khóc không ra nước mắt, miệng lẩm bẩm: “Người… người đâu rồi? Vừa nãy còn ở đây mà?”

A Nam đi đến một khoảng sân trống, một quả cầu mây lăn đến chạm vào chân A Nam, A Nam cúi xuống cầm lấy quả cầu, ở phía xa truyền đến một giọng nói ngọt ngào cao chót vót: “Này… này… ném quả cầu lại đây.”

Nữ tử mặc y phục đá cầu màu hồng giơ tay ra hiệu cho A Nam ném trả quả cầu, A Nam ngẩng đầu nhìn về phía trước, trên sân cỏ có tất cả bảy người, cả bảy đều là nữ tử.

A Nam cầm quả cầu chạy đến, vẻ mặt hứng thú hỏi: “Cầu mây tám người, đang thiếu một, ta chơi với có được không?”

Bảy người nhìn A Nam rồi xì xầm tiếng to tiếng nhỏ: “Ai thế nhỉ? Cô ấy đẹp quá! Nhìn y phục cô ấy mà xem… toàn vải gấm đắc tiền… chắc tiểu thư nhà ai đó!”

Nữ tử đứng giữa xinh đẹp thanh thoát bước đến trước mặt A Nam, vẻ mặt điềm tĩnh, có chút cao ngạo nói: “Vương Ái Nhã, đại quận chúa của Vương phủ, còn cô… cô là ai? Có biết đá cầu mây không?”

A Nam đưa tới quả cầu mây, đáy mắt tràn đầy vẻ tự tin, lạnh lùng nói: “Lê Vân Nam, công chúa của nước Lê, gọi ta là A Nam được rồi, cầu mây… ta đương nhiên biết đá… muốn thử không?”

Mọi người xôn xao: “Cô ấy nói mình là công chúa đó? Thật không vậy?”

Ái Nhã nhướng mày có chút ngạc nhiên, cô cầm lấy quả cầu từ tay A Nam, cười nhạt nói: “Công chúa là cành vàng lá ngọc, sao lại thích trò chơi dân gian này.”

A Nam thản nhiên cười mỉm, lông mày hơi nhếch lên, vẻ mặt bình thản nói: “Vì nó thú vị, cô không thấy vậy sao?”

Ái Nhã cúi xuống bật cười một tiếng, bản thân khá hài lòng với câu trả lời này của A Nam, cô ngẩng đầu thanh âm nhẹ nhàng vui vẻ nói: “Thú vị… được, cùng chơi đi.”

Ái Nhã đưa cho A Nam một bộ y phục đá cầu mây, A Nam vào phòng thay y phục, vừa bước ra ngoài, mười bốn con mắt của bảy người kia như muốn rớt ra, miệng há rộng hết cỡ, cả đám tiu nghỉu nằm rạp xuống đất, thanh âm ghen tị cùng khen gợi truyền ra: “Sao có thể đẹp đến như vậy? Đúng là thiên sinh lệ chất, mạo tự thiên tiên mà.” (Thiên sinh lệ chất: trời sinh quyến rũ xinh đẹp, mạo tự thiên tiên: dung mạo đẹp như tiên nữ trên trời.)

A Nhã tựa hồ có chút không vui, đáy mắt lóe lên một tia ghen tị, lòng nghĩ: “Từ nhan sắc đến ngoại hình mình đều thua cô ấy… cô ấy… quả thực rất đẹp.”

Ái Nhã lắc lắc đầu, rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ bình thường, cô vỗ tay, thanh âm lạnh lùng phá tan bầu không khí xung quanh: “Thôi nào… chúng ta bắt đầu tâng cầu để chọn bên nhé.”

Đội của Ái Nhã tâng được 338 cái, ba người bên đội A Nam tâng được 180 cái, cả ba thở dài tỏ vẻ chán nản nói: “Lại thua tiểu thư nữa rồi.”

Ba người đồng loạt quay sang nhìn A Nam với ánh mắt không mấy hy vọng, A Nam vẫn tỏ ra thản nhiên như bình thường, cô cười tít cả mắt, cả ba người kia nheo mắt lấy tay che mặt nói: “Ah, chói mắt quá.”

Nụ cười của A Nam như ánh nắng mặt trời rọi vào mắt họ, A Nam cầm quả cầu tung lên, vừa tâng vừa đếm: “1… 2… 3… 4…”, một lát sau, A Nam vừa di chuyển vừa tâng cầu, giọng có chút mệt mỏi nhưng vẫn đếm: “180… 181… 182… 183…”

Mấy người kia há hốc mồm, vẻ mặt ngạc nhiên nói: “Wow, giỏi quá.”

Ái Nhã ngơ ngác toàn tập, miệng lắp bắp nói: “Không… không ngờ có người giỏi đến thế.”

A Nam tâng cầu mà đi ra đến tận cửa sau, có bóng người đi tới, mọi người theo phản xạ đưa tay lên dừng lại ở khoản không, miệng hô lớn: “Cẩn thận.”

A Nam đụng phải Tình Phong nên ngã bịch xuống đất, quả cầu mây rơi xuống đất lăn lóc qua một bên, A Nam nhăn mặt xuýt xoa cái bàn tọa của mình, giọng rên rỉ: “Ui da, cái mông của ta.”

Tình Phong nhíu mày đứng yên, trong lòng lẩm bẩm: “Cái giọng này… đừng nói là…”, chàng quay sang nhìn A Nam, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô từ trên xuống dưới, chàng tức giận mà mặt mày đỏ ửng lên, bàn tay run run chỉ tới kéo xuống, thanh âm lắp bắp: “Nàng… nàng… ai cho phép nàng ăn mặc như thế này…” (Y phục đá cầu may: áo ngắn tay, quần short giả váy, tất trắng đến đầu gối, giày vải chuyên dụng cho môn đá cầu.)

A Nam chột dạ xấu hổ, cô né tránh ánh mắt của chàng, chẳng nói chẳng rằng liền xoay người bò đi, Tình Phong nhướng mày đi nhanh tới, chàng khom người đưa tay nắm lấy tay A Nam, kéo cô từ dưới đất đứng lên, thanh âm lạnh lùng uy nghiêm: “Nàng muốn trốn.”

A Nam đột nhiên cứng đờ, cô cúi đầu nội tâm thầm mắng một tiếng: “Xui thật, như thế nào lại bị huynh ấy phát hiện?”

Ái Nhã đi nhanh tới, cô kéo A Nam ra phía sau lưng mình, giọng lo lắng nói: “Có sao không?”

A Nam lắc đầu, Ái Nhã quay sang nhìn Tình Phong, khuôn mặt phớt hồng có chút tức giận nói: “Viện của ta cấm nam nhân bước vào, ngươi mau đi ra.”

Tình Phong nhìn Ái Nhã, nét mặt lạnh tanh không cảm xúc, A Nam lay nhẹ tay Ái Nhã, giọng nhỏ nhẹ khuyên can: “Cẩn thận lời nói, huynh ấy là hoàng thượng đấy.”

Ái Nhã giật mình lập tức quỳ xuống, cúi đầu nói: “Xin hoàng thượng tha tội, tiểu nữ không biết người là hoàng thượng nên đã mạo phạm, mong hoàng thượng lượng thứ bỏ qua cho tiểu nữ.”

Mấy tỳ nữ của Ái Nhã nơm nớp lo sợ đồng loạt quỳ xuống ở phía sau, Tình Phong đi đến nhấc bổng A Nam lên, thanh âm lạnh nhạt nói: “Được rồi, đứng dậy hết đi.”

Ái Nhã cùng mấy tỳ nữ cúi đầu đứng lên: “Tạ ơn hoàng thượng.”

Tình Phong vắt A Nam lên vai, chàng lạnh lùng rời đi, A Nam cảm thấy không được thoải mái, cô nhíu mi, hai tay đánh tới tấp vào lưng Tình Phong “bụp… bụp… bốp… bốp…”, vẻ mặt ngượng nghịu, xấu hổ nói: “Huynh mau bỏ muội xuống, muội tự đi được, bỏ muội xuống… huynh có nghe không hả?”

Mọi người trố mắt đứng nhìn trong ngạc nhiên, tỳ nữ chắp tay thở dài, ánh mắt mê mẩn nói: “Ôi, hoàng thượng thật là đẹp trai.”

Ái Nhã lạnh lùng liếc qua, mở miệng nói: “Giờ không phải là lúc mơ mộng, mau đi tắm rửa thay y phục.”

Ái Nhã rời đi, đám tỳ nữ còn đang mê mẫn, Ái Nhã quay lại hét lớn: “Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Đi mau lên.”

Cả đám thất thiểu lê bước theo sau, giọng điệu bất mãn lí nhí: “Dạ, quận chúa.”

A Nam giãy dụa nhưng không xuống được, cô buông tay chịu thua, nội tâm ủ rủ, thiếu sinh khí: “Đáng ghét, xuống không được.”

Tình Phong bế A Nam đến Sử Nghi Cát, đó là nơi nghỉ ngơi và tiếp đón khách quý của vương phủ, một nơi vô cùng xinh đẹp và thơ mộng, những giàn hoa tử đằng tím ngắt cả một góc vườn toả ra hương thơm ngào ngạt làm dịu nhẹ lòng người.

Tình Phong mở cửa một gian phòng rồi tiến vào bên trong, đặt A Nam xuống đất, chàng đi đến nằm phịch lên giường, bộ dáng mệt mỏi nói: “Ta lo lắng đi khắp phủ kiếm nàng, nàng như thế nào lại đánh ta, ôi… ta đau quá… ê ẩm cả người.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN