Vọng Tình Say Mê - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Vọng Tình Say Mê


Chương 12


Tình Phong giả vờ nhăn nhó mặt mày, bàn tay đưa lên xoa bóp bả vai, A Nam nhìn chàng rồi lặng lẽ cúi đầu, cô nghĩ ngay đến chuyện lúc nãy, vẻ mặt áy náy lẩm bẩm trong lòng: “Là mình ở trên vai huynh ấy cựa quậy liên tiếp, không chịu yên… mình… mình…”

A Nam bước đến bên giường, hai tay nắm vào nhau rứt rứt, vẻ mặt biết lỗi nói: “Muội… muội xin lỗi… huynh có đau lắm không?”

Tình Phong nằm ở trên giường không khỏi cười một tiếng trong lòng, chàng nhướng mày có chút hứng thú nhìn bộ dạng hiện tại của A Nam, bàn tay đưa ra ngoắc ngoắc, khóe môi nhếch lên nụ cười dịu dàng: “Nàng ghé tai lại đây, ta có chuyện muốn nhờ nàng giúp.”

A Nam nheo mắt tò mò, đầu hơi nghiêng qua một chút, lòng nghĩ: “Chuyện gì mà có vẻ bí mật vậy ta.”

Gian phòng đột nhiên im ắng đến độ dường như chỉ còn nghe được tiếng hít thở, A Nam trèo lên giường, cô vén tóc qua tai, khẽ nghiêng đầu từ từ cúi xuống, Tình Phong tà mị nở nụ cười, chàng nắm lấy tay A Nam kéo xuống.

A Nam giật mình “ah” một tiếng, cô ngã xuống nằm gọn trong lồng ngực chàng, đang muốn chống tay ngồi dậy thì bị chàng ôm lấy, sau đó là một nụ hôn mãnh liệt dâng trào, nụ hôn dừng lại, bờ môi còn chạm nhẹ vào nhau, Tình Phong cảm nhận được cánh môi của A Nam đang run rẩy,hơi thở có chút dồn dập, bốn mắt nhìn nhau, trong chớp mắt cả hai im lặng như tờ, A Nam đỏ chín cả hai má, trái tim thảng thốt đập nhanh hơn.

Tình Phong mỉm cười, chàng nhẹ nhàng phả hơi thở ấm áp lên mặt A Nam, A Nam nhu thuận khẽ chớp mắt, lông mi run rẩy, cô trề cái miệng nhỏ nhắn trách móc: “Huynh gạt muội.”

Tình Phong vuốt nhẹ lên má A Nam, giọng dịu dàng, âu yếm: “Ta không có gạt nàng, vừa rồi là nhờ nàng cho ta thuốc giảm đau.”

A Nam sượng đỏ mặt không nói được gì, Tình Phong đột nhiên nhớ ra chuyện lúc nãy cùng Vương gia đàm thoại, chàng nhìn A Nam hỏi: “A Nam, Vương phi là nhũ mẫu của nàng hả?”

A Nam bừng tỉnh, cô quên mất là mình đến đây để gặp nhũ mẫu, lật đật ngồi dậy, vẻ mặt có chút gấp gáp nói: “Muội quên mất, muội phải đi gặp nhũ mẫu.”

A Nam xoay người định bước xuống giường, Tình Phong nhíu mày nắm lấy tay cô níu lại: “Nàng phải thay đồ rồi mới được đi, còn nữa… từ đây về sau ta cấm nàng không được mặc những trang phục như thế này, biết chưa?

A Nam cúi đầu nhìn lại bản thân, vẻ mặt tỉnh queo nói: “Có sao đâu? Là y phục đá cầu mây mà huynh.”

Tình Phong ngồi dậy dịch sát lại gần A Nam, gương mặt anh tuấn hiện lên nụ cười trêu ghẹo: “Nàng thử mặc như thế này ra ngoài đi, ta lập tức ăn sạch nàng.”

A Nam vẻ mặt ngu ngơ không biết gì, Tình Phong nhìn cô mà cố nhịn cười, chàng đứng dậy bước ra ngoài, thanh âm nhẹ nhàng mang chút ý cười: “Ta đến đại sảnh, nàng đi thay y phục đi.”

Tình Phong đi ra hành lang, trên mặt còn lộ ra nét tươi cười, chàng liếc qua hai tỳ nữ, thanh âm lạnh lùng nói: “Các ngươi vào trong hầu hạ nàng tắm rửa thay y phục .”

Hai tỳ nữ cúi đầu cung kính đáp: “Vâng thưa hoàng thượng.”

A Nam ngây ngốc bắt đầu tưởng tượng, bản thân cô là con cá nhỏ, Tình Phong là con bói cá, bói cá sà xuống từ một cành cây, lao nhanh xuống nước cắp lấy cá nhỏ nuốt chửng vào bụng, A Nam rùng mình, khóe miệng giật giật, giọng sợ hãi nói: “Eo ôi đáng sợ quá.”

A Nam được hai tỳ nữ hầu hạ tắm rửa, thay y phục cô rời khỏi Sử Nghi Cát, đi đến đại sảnh, mọi người ngẩn ngơ nhìn cô, người này người nọ té đè lên người kia, A Nam khẽ liếm môi, cô đưa mắt nhìn ra cổng chính, một chiếc xe ngựa dừng lại, người đánh xe ngựa nhảy xuống cúi đầu nói: “Vương phi, đã đến phủ, thỉnh người xuống xe.”

Người ngồi trên xe ngựa khẽ “ừm” một tiếng, tỳ nữ đi tới vén rèm, một quý phu nhân giản dị từ trên xe ngựa được một tỳ nữ nhẹ nhàng đỡ xuống.

A Nam đứng khựng lại, hai mắt rưng rưng đọng nước, cô cất giọng tha thiết nhớ nhung: “Nhũ mẫu.”

Thiết Nhi nhìn về phía trước, hai mắt ngạc nhiên mở to, ký ức 5 năm trước hiện về, Hạ Vân Nhạn ôn hương nhuyễn ngọc nằm ở trên giường lớn, hai mắt mệt mỏi chớp nhẹ, thanh âm ngắt đoạn nói: “Thiết Nhi… ngày hôm nay… ngươi đẹp lắm… ta xin lỗi… ngày đại hôn của ngươi mà ta…”

Thiết Nhi một thân y phục đỏ rực, cô nắm lấy tay người kia khóc nức nở, giọng nghẹn ngào: “Hoàng hậu nương nương… hu hu hu…”

Hạ Vân Nhạn cố hít một hơi thật sâu, đáy lòng co rút đau đớn, cố gắng tiếp tục nói: “Thiết Nhi, ngươi họa tranh rất giỏi… ta có việc… muốn nhờ ngươi…ngày đại hôn của A Nam… ngươi họa tranh con bé đặt lên lăng mộ của ta có được không?”

Thiết Nhi gục mặt xuống bàn tay Hạ Vân Nhạn khóc nấc lên từng tiếng: “Vâng thưa hoàng hậu … hức hức…”

Hạ Vân Nhạn từ từ nhắm lại hai mắt, nước mắt nuối tiếc rơi xuống, Thiết Nhi bật khóc nức nở: “Hoàng hậu nương nương… hu hu hu….”

Ký Ức vụt thành mảng đen, Thiết Nhi rơi nước mắt, chiếc giỏ đựng nhang hương ở trên tay rơi xuống đất, toàn thân run lên từng đợt, lòng nghĩ: “Hoàng hậu ơi, người biết không? A Nam thật sự rất giống người, giống như hai giọt nước vậy.”

A Nam chạy tới ôm chầm lấy Thiết Nhi, nước mắt trào ra, giọng giận dỗi nói: “Nhũ mẫu, con rất nhớ người, đã ba năm rồi người không có đến thăm con, có phải người hết thương con rồi không?”

Thiết Nhi ôm lấy A Nam, cái ôm đầy thắm thiết, yêu thương: “Con bé ngốc, ta như thế nào lại hết thương con, ba năm qua phụ hoàng của con hạ lệnh tu sửa cây cầu Triệu Châu nên ta qua không được.”

A Nam thút thít, sụt sùi nói: “Thì ra là như vậy?”

Thiết Nhi đẩy nhẹ A Nam ra, ánh mắt từ trên nhìn xuống, bà đưa tay chấm vội nước mắt rơm rớm chực rơi trên khóe mắt, thanh âm nghẹn ngào nói: “Giống lắm… quả thật rất giống… con giống y như mẫu hậu của con vậy?”

A Nam buồn lắm, đôi mắt đẹp cụp xuống, cô ôm lấy Thiết Nhi, dúi nhẹ má vào ngực, hai mắt nhắm lại, hít thở hơi ấm thân thương, ngày mẫu hậu mất cô là người khóc nhiều nhất, khóc đến nỗi ốm liệt giường bảy bảy bốn chín ngày, là Thiết Nhi hoãn lại hôn sự, ở bên cạnh lo cho cô cả ngày lẫn đêm, không rời cô nữa bước.

Thiết Nhi âu yếm vỗ nhẹ lên lưng A Nam, ánh mắt dịu dàng chất chưa sự yêu thương, mọi người trong phủ chạy ra cúi đầu cung kính cất cao giọng: “Cung nghênh vương phi hồi phủ.”

Thiết Nhi thở dài hất hất tay: “Được rồi, các ngươi lui xuống đi.”

Mọi người cúi đầu “Dạ” một tiếng rồi nhanh chóng rời đi, Thiết Nhi ôn nhu nói: “Trời sắp tối rồi, mau đi dùng cơm thôi con.”

A Nam khẽ gật đầu, cô cùng Thiết Nhi đi đến Hoa Ly Cách, đó là nơi dọn bữa cơm gia đình của Vương phủ, Thiết Nhi có chút ngạc nhiên vội hạ thấp người hành lễ với Tình Phong, sau đó Vương gia, Tử Hàn (18 tuổi), Ái Nhã (15 tuổi) đối với A Nam hành lễ một cái lễ.

Trên bàn giờ đây đã đầy ắp thức ăn, A Nam nuốt ực một ngụm nước miếng, cô nhìn thức ăn mà nước miếng chờ chực chảy xuống, Vỹ Kiệt ngồi xuống ghế, anh bưng nồi canh đặt nhẹ lên bàn, mọi người bắt đầu dùng bữa.

A Nam chẳng cần để ý xung quanh, cô ngồi ăn ngấu nghiến, Tình Phong, Vỹ Kiệt, Thiết Nhi là ba người đã quá quen với bộ dạng này của A Nam, Vỹ Kiệt thở dài cúi đầu, anh vừa ăn vừa nghĩ: “Chẳng còn từ nào để diễn tả.”

Vương gia, Ái Nhã, Tử Hàn mắt chữ O mồm chữ A nhìn A Nam không chớp mắt.

Ái Nhã ngây ngốc há mồm ở tư thế vô cùng ngốc nghếch, miếng chả trong miệng rớt ra rơi xuống chén, thức ăn kẹp giữa hai đầu đũa của Vương gia cũng theo đó mà tuột xuống bàn, Từ Hàn mỉm cười nhìn A Nam với ánh mắt trìu mến lòng nghĩ: “Thật dễ thương.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN