Vọng Tình Say Mê - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Vọng Tình Say Mê


Chương 16


Vỹ Kiệt đi đến phòng của A Nam, Tình Phong ngồi ở ghế, chậm rãi uống tách trà, Vỹ Kiệt đứng ở ngoài cửa, cúi đầu nói: “Bẩm hoàng thượng, trong cung có việc gấp cần người trở về giải quyết.”

Tình Phong hạ chén trà, vẻ mặt lạnh lùng ngó tới cửa: “Việc gì?”

Vỹ Kiệt giữ nguyên vẻ cung kính nói: “Dạ bẩm, là việc vua Tống gởi mật thư cho người.”

Tình Phong ngạc nhiên, lông mi khẽ nhíu lại, trầm mặc nói: “Mật thư.”

Chàng đặt tách trà xuống bàn rồi đứng dậy đi ra ngoài, giọng lạnh lùng đẫm chất uy nghiêm: “Lập tức hồi cung.”

Vỹ Kiệt nghe vậy liền liếc mắt đến giường, vẻ mặt khó hiểu nói: “Còn công chúa thì sao ạ.”

Tình Phong khựng lại, trong lòng lo lắng nhưng vẫn tiếp tục bước đi, vừa đi vừa nói: “Để nàng ở lại Vương Phủ một hai ngày cũng được.”

Vỹ Kiệt nhún vai rồi đi thu dọn hành lý, Tình Phong đi đến đại sảnh, đến nơi thì nhìn thấy một cảnh tượng không nên thấy, Ái Nhã đu lấy chân của Vương gia khóc lóc van xin: “Đi mà phụ thân, con năng nỉ người mà.”

Vương gia nhích từng bước chân, vẻ mặt tức giận nói lớn: “Còn không mau buôn ra…”

Ái Nhã bám lấy chân của ông như đĩa đói, cô lắc đầu giữ vững lập trường, Tình Phong bước vào trong, khuôn mặt căng thẳng có chút lạnh lùng, ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì thế Vương gia?”

Vương gia giật mình nhìn tới, ông lập tức cúi người hành lễ rồi nói với vẻ mặt rối răm: “Dạ bẩm hoàng thượng, không hiểu vì sao mà tiểu nữ của thần lại muốn đi theo hầu hạ công chúa, thần hết cách với nó rồi ạ.”

Ái Nhã rốt cuộc cũng chịu buôn tay ra khỏi chân của Vương gia, cô quỳ gối bò tới, hai tay chắp lại xoa xoa, mắt long lanh rơm rớm, miệng vờ mếu: “Hoàng thượng, xin người ân chuẩn… làm ơn…”

Tình Phong rùng mình dựng tóc gáy, da gà nổi lên, khóe miệng run run nói: “Một quận chúa làm sao có thể trở thành tỳ nữ của A Nam, ta không đồng ý.”

“Ầm” một tiếng như sấm đánh bên tai, Ái Nhã giật giật khóe miệng, nội tâm không khỏi than lên: “Chiêu này cũng không được sao… được rồi… đã thế thì sài mếu nhân kế vậy.”

Ái Nhã đột nhiên nằm lăn lộn ở trên sàn, vừa khóc vừa nói to: “Con muốn theo hầu công chúa? Con muốn theo hầu công chúa? Con muốn theo hầu công chúa?”

Vương gia tức giận chỉ tay về phía cô rống lên một tiếng rồi im bặt: “Con…”

Tình Phong rơi vào tình huống khó xử, chàng giữ cho vương gia một cái thể diện, chậm rãi nói: “Tỳ nữ thì không được nhưng có thể làm cận vệ cho A Nam.”

Không khí xung quanh đột nhiên tĩnh lặng, Ái Nhã mở to mắt ngồi bật dậy, cô ngưng khóc hỏi lại: “Cận vệ là được ở bên cạnh công chúa mọi lúc mọi nơi phải không ạ.”

Tình Phong đổ mồ hôi lạnh, gật đầu nói: “Ừh.”

Ái Nhã cúi gằm mặt, môi mỏng khẽ nhếch lên, nội tâm sung sướng lăn lộn: “Ha ha ha, thành công rồi.”

Cô ngẩng đầu, vẻ mặt tươi cười như hoa, lập tức từ dưới đất đứng lên, cúi người nói: “Đội ơn hoàng thượng.”

Cùng lúc này, Tử Hàn ở bên ngoài bước vào quỳ gối cúi đầu cung kính nói: “Thỉnh hoàng thượng ân chuẩn cho thần được trở thành cận vệ của công chúa.”

Vương gia mở to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc mang theo chút tức giận nói lớn: “Tử Hàn, sao ngay cả con mà cũng…”

Vương gia giật mình nghẹn lại lời nói, ông nhìn sang Tình Phong, vẻ mặt lo lắng, lòng nghĩ: “Ngộ nhỡ hoàng thượng biết được Tử Hàn có tình cảm với công chúa thì làm sao?”

Tình Phong có chút không hiểu nhìn Tử Hàn, vẻ mặt ngạc nhiên, lạnh lùng nói: “Có biết điều kiện để gia nhập vào đội cận vệ là gì không?”

Tử Hàn nhắm mắt thở ra một tiếng chua xót, chậm rãi nói: “Dạ biết.”

Tình Phong nhìn sang vương gia, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Vương gia, khanh nghĩ sao? Có muốn con trai của mình làm cận vệ cho A Nam không?”

Vương gia giật giật mí mắt, ông nhăn nhó miết mấy ngón tay, lòng rối ren bỗng trở nên đơn giản, lạ lùng: “Thần… thần không có ý kiến.”

Tình Phong gật đầu ra vẻ hài lòng, chàng nhìn Tử Hàn, cười như không cười nói: “Được, ta đồng ý, lệnh bài sẽ chuyển đến cho khanh vào buổi tối, bây giờ ta phải hồi cung, A Nam đành nhờ mọi người vậy.”

Tình Phong rời đi, Vương gia nuốt xuống một ngụm nước miếng, cúi người hành lễ: “Cung tiễn hoàng thượng hồi cung.”

Ái Nhã và Tử Hàn cúi người đồng thanh: “Cung tiễn hoàng thượng.”

Tình Phong cùng Vỹ Kiệt cưỡi ngựa hồi cung, bên trong đại sảnh, bầu không khí đìu hiu, u ám, Thiết Nhi bước vào, mồ hôi trên trán liền đổ ra, vẻ mặt không hiểu nói: “Vương gia, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Vương gia trầm mặc ngồi ở ghế, ông nhăn nhó chỉ tay về phía Tử Hàn và Ái Nhã, giọng khó chịu, bực dọc than vãn: “Nàng nhìn hai đứa nó đi, khi không lại đòi trở thành cận vệ của công chúa, thật là làm ta tức chết mà.”

Thiết Nhi cười khổ, bà thở dài cầm lấy bình trà rót vào tách của ông, nhẹ giọng nói: “Vương gia, chàng đừng lo lắng, hai đứa nó sống ở trong cung chứ có phải đi đâu xa? Chúng có thể hồi phủ thăm chúng ta mà.”

Vương gia nhắm mắt thở nhẹ một hơi, ông hạ hỏa cơn bực trong lòng nhìn sang Ái Nhã rồi nói: “Tử Hàn thì ta có chút an tâm nhưng người ta lo là Ái Nhã kia kìa, nó căn bản không có biết võ công.”

Ái Nhã lộ ra mặt mèo ngu ngơ, trên đầu hiện ra ba dấu chấm hỏi, thản nhiên nói: “Con làm sao cơ? Võ công có thể học mà.”

Ba người kia đồng loạt nhìn cô, sắc mặt đen lại, nội tâm đồng nghĩ: “Rốt cuộc là trong đầu nó đang nghĩ cái gì?”

Ái Nhã cúi đầu cười tủm tỉm, cô bỏ lơ cái nhìn của ba người, trong lòng vui như muôn hoa nở rộ, tâm hồn bay bổng lên tận chín tầng mây xanh.

Giữa trưa, ánh nắng mặt trời chiếu xuống thoát ẩn, thoát hiện, lớp không khí ở sát mặt đất cũng bắt đầu nóng lên nhẹ nhàng bay vào không trung, A Nam tỉnh dậy vươn vai ngáp một cái, cô bước xuống giường, miệng lẩm bẩm: “Trời ơi, nóng quá.”

Mấy nha hoàn đứng ở ngoài cửa khẽ cúi đầu hành lễ, một nha hoàn cúi đầu bưng chậu nước đi vào đặt nhẹ xuống Đôn tròn gỗ gụ, A Nam vén nhẹ hai ống tay áo rồi cúi mặt xuống gần chậu nước, hai tay chụm khít lại hứng một lượng nước nhỏ rồi tạt lên khuôn mặt, nha hoàn lễ phép nhỏ tiếng nói: “Công chúa, hoàng thượng hồi cung rồi, người có buồn không?”

A Nam khựng lại, hai mắt chợt mở to, chân mày nhướng lên cao, khuôn mặt ướt nhẹp ẩn hiện ý cười, hớn hở nhìn lên nói: “Thật không? Huynh ấy về cung rồi sao?”

Nha hoàn ngạc nhiên, khẽ đáp: “Dạ vâng.”

A Nam tà mị cười nhẹ, đáy mắt lóe lên tia vui mừng lòng nghĩ: “Hay quá, đúng là ông trời đang giúp mình.”

A Nam cầm lấy khăn từ tay nha hoàn lau đi khuôn mặt bị ướt rồi nói: “Chuẩn bị nước, ta muốn tắm.”

Nha hoàn cúi đầu cung kính đáp: “Dạ vâng, mời công chúa vào trong.”

A Nam tắm xong liền thay y phục đi ra ngoài, Tử Hàn và Ái Nhã lẽo đẽo theo sau, A Nam nhìn hai người với vẻ mặt khó hiểu, giọng có chút hậm hực nói: “Hai người đi theo ta làm gì?”

Ái Nhã cười tươi thản nhiên nói: “Muội và Tử Hàn huynh là cận vệ của tỷ nên đi theo tỷ là điều hiển nhiên.”

A Nam trợn mắt há hốc mồm, nội tâm lẩm bẩm: “Ôi mẹ ơi, lý nào lại như vậy?”

Ái Nhã nói thêm một câu khiến A Nam hóa đá vỡ vụn: “Đây là ẩn chuẩn của hoàng thượng đó tỷ.”

A Nam cau có mặt mày, vừa đi vừa lầm bầm một cách ấm ức: “Đáng ghét, làm như mình là con nít lên ba không bằng.”

Tình Phong ngồi ở ngự thư phòng bỗng nhiên hắc xì mấy tiếng, sứ giả nước Tống lo lắng nói: “Hoàng thượng, người không sao chứ ạ!”

Tình Phong nhíu mày, lắc lắc đầu nói: “Ta không sao…”

Vỹ Kiệt im lặng đứng ở một bên, mồ hôi lạnh đổ ra, lòng nghĩ: ” Ngoài công chúa ra thì còn ai vào đây nữa.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN