Vọng Tình Say Mê
Chương 17
A Nam mỉm cười đi ra cổng, vẻ mặt không mấy ngạc nhiên, chậm rãi nói: “Từ lúc sinh ra tỷ đã có hương thơm này rồi? Vừa nãy tắm chung với hoa cúc nên hương thơm theo gió tỏa ra.”
Ái Nhã gật đầu, nhỏ giọng nói: “À… thì ra là như vậy?”
Tử Hàn vừa đi vừa nghĩ: “Trở thành cận vệ của nàng… tuyệt không thể có tình cảm với nàng… rốt cuộc mình làm như vậy có được không?”
A Nam rời khỏi vương phủ, mọi người trên đường đưa mắt nhìn cô, không gian xung quanh như ngưng đọng, người này người nọ đâm sầm vào nhau rồi ngã sõng soài ra đất, A Nam một thân y phục cam nhạt không son phấn, vẻ đẹp tự nhiên như thôi miên người đi đường, cô vừa đi vừa nói: “Vẫn là ngoài chợ thú vị.”
Mấy nam tử nhìn A Nam mà lòng xao xuyến bâng khuâng, họ như quỳ rạp dưới chân cô, tôn cô làm nữ hoàng của lòng họ, Tử Hàn và Ái Nhã choáng váng vì cảnh tượng ven đường, A Nam thích thú chạy qua chạy lại ở hai bên đường, cô mua bao nhiêu là đồ ăn, vừa ăn vừa cười khoái chí.
Bỗng đằng trước có tiếng gào khóc vang lên : “Thả tôi ra… thả tôi ra…”
Mọi người đưa mắt đổ dồn về phía trước, A Nam tò mò đi tới xem thử, trước cửa thanh lâu, một gã công tử bột nhíu mi tức giận nói: “Mau lôi nó vào, để nó chạy một lần nữa là gia đánh chết hai ngươi.”
Hai tên gia đinh cúi đầu sợ hãi nói: “Vâng, thưa công tử.”
Nói xong hai người mỗi người một bên, kéo tay nữ tử chập chờn 14, 15 tuổi vào Hoa Ý Lầu, nữ tử nước mắt giàn giụa, hét lên thê thảm: “Hí công tử, van cầu ngài làm ơn tha cho tiểu nữ… làm ơn… hu hu hu….”
Hí công tử hừ lạnh một tiếng, đang muốn mở miệng thì bị hai kỹ nữ ôm lấy, bàn tay trắng nõn vuốt ve ngực hắn, giọng nũng nịu nói: “Hí công tử, người ta rất nhớ công tử nha…”
Hí công tử cười hả hê, hắn vòng tay ôm lấy hai kỹ nữ rồi đi vào trong, nữ tữ kia bị hai tên gia đinh lôi vào, mọi người chỉ biết lắc đầu đứng nhìn, A Nam bước tới nhìn vào bên trong Hoa Ý Lầu, lúc này tất cả nam tử đều đưa mắt nhìn cô, mấy kỹ nữ ở trên lầu lẫn dưới đất đều sững sờ chết lặng, đồng suy nghĩ: “Tại sao lại có người đẹp đến như vậy? Chẳng hay đó là đệ nhất mỹ nhân hạ thành?”
A Nam đang muốn bước vào thì Tử Hàn dang tay ra cản, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nơi này tuyệt đối không thể vào được.”
Ái Nhã ở bên cạnh nhăn nhó phản bác: “Huynh à! Chúng ta phải làm gì để giúp cô ấy chứ?”
Tử Hàn trừng mắt nhìn Ai Nhã, gằn giọng nói: “Muội nghĩ chỗ này là chỗ nào?”
A Nhã nuốt nước miếng quay mặt ngó lơ, A Nam hừm nhẹ một tiếng, cô xoay người đi đến cửa hàng bán vải, Ái Nhã đi theo A Nam, đầu còn ngoái lại nhìn vào cửa Hoa Ý Lầu, lòng chua xót, miệng lẩm bẩm: “Cô nương ấy thật tội nghiệp.”
Bà chủ cửa hàng vải nhìn A Nam không chớp mắt, A Nam cầm chiếc mũ rộng vành phủ khăn voan trùm đầu màu đen đưa cho Ái Nhã, Ái Nhã ngơ ngác đón nhận cái mũ, vẻ mặt không hiểu nói: “Tỷ định làm gì vậy?”
A Nam đội mũ lên đầu thả khăn voan xuống che kín mặt, giọng thản nhiên nói: “Đi cứu người.”
Ái Nhã vểnh tai, trong lòng có chút kích động lập tức đội nón lên đầu, A Nam trả tiền hai cái mũ rồi đi ra ngoài, Tử Hàn hết lời khuyên can, nhất mực ngăn cản nhưng cả hai không nghe, A Nam có chút tức giận nói: “Nếu huynh không vào thì có thể đứng đợi ở bên ngoài.”
Tử Hàn đen mặt đổ mồ hôi, khóe miệng mơ hồ co giật vài cái, chẳng còn sự lựa chọn bèn đi theo A Nam và Ái Nhã vào Hoa Ý Lầu, Tử Hàn đóng giả làm kiếm sĩ một mắt, ánh mắt trừng trừng nhìn xung quanh.
Hoa Ý Lầu tấp nập, ồn ào, đâu đâu cũng tràn gập men rượu xen lẫn mùi thơm của son phấn, các kỹ nữ cố chuốt rượu, hầu hạ các vị đại gia giàu có để moi thêm chút tiền hoa, bỗng một tiếng nói vọng đến: “Ah, vị công tử đến để buôn bán sao?”
Tú Bà khoảng 40 tuổi phe phẩy chiến khăn đi nhanh đến chỗ Tử Hàn, Tử Hàn chưa kịp nói gì thì Tú Bà nói tiếp: “Ôi dào, để ta xem hàng đã? Hai vị cô nương này ư?”
Tú Bà nhìn A Nam và Ái Nhã rồi nói: “Sao phải che mặt, để ta xem thử nào? Mong là đừng dọa chết ta?”
Vừa nói bà ta vừa đưa tay lên, Tử Hàn phản xạ nhanh, lập tức nắm lấy tay của bà ta bóp thật mạnh, vẻ mặt lóe lên tia sát khí, tức giận nói: “Đừng có chạm cái bàn tay dơ bẩn của bà lên người họ.”
Tử Hàn hất tay bà ta xuống, Tú Bà xuýt xoa bàn tay của mình lòng nghĩ: “Hắn không bán… nhất định là đến để gây sự…”
Một kỹ nữ đứng ở bên cạnh lo lắng nói: “Ma Ma, người không sao chứ ạ.”
Tú Bà bỏ qua lời nói của cô kỹ nữ, vẻ mặt nhăn nhó cao giọng nói: “Các ngươi là ai? Muốn gì?”
A Nam cười nhẹ trong tấm khăn voan, nhỏ nhẹ nói: “Ta muốn chuộc người.”
Tú Bà sững sờ, đáy mắt lóe lên một tia ngạc nhiên, chậm rãi nói: “Chuộc người? Cô muốn chuộc ai?”
A Nam thở nhẹ chớp chớp đôi mắt như sao, giọng trong trẻo nói: “Cuộc cô gái vừa mới bị các người bắt vào đây?”
Ái Nhã chen vào, vẻ mặt lanh chanh nói: “Ra một cái giá đi.”
Tú Bà không khỏi bật cười lòng nghĩ: “Người của Hoa Ý Lầu mà cũng muốn chuộc ư? Đâu có dễ…”
Tú Bà cười nhếch mép chưng ra bộ mặt chảnh chọe, lạnh lùng nói: “Được thôi, 1000 lượng.”
Tử Hàn và Ái Nhã nghe xong liền hóa đá, mặt lập tức đen thui, Tú Bà hứ một tiếng lạnh lùng, miệng lẩm bẩm chỉ đủ để cho mình nghe: “Để xem các người còn muốn chuộc nữa không?”
Xung quanh nháo nhào, hô hoán ầm ĩ: “Diễm Hương… Diễm Hương kìa… Diễm Hương…”
Diễm Hương xinh đẹp, lộng lẫy nhờ được tô son trát phấn, cô yểu điệu thướt tha từ trên cầu thang bước xuống, vẻ mặt tươi cười làm điên đảo đám nam nhân.
Tú Bà giật nảy người, một cảm giác sung sướng tuyệt vời lan tỏa trong lòng, bà quay phắc 180 độ đi nhanh đến bên Diễm Hương, giọng ngọt ngào như kẹo nói: “Ây dô… con gái cưng của ta, ta và mọi người đợi con mãi, nào… mau lên.”
Tú Bà nhẹ nhàng đỡ lấy Diễm Hương, Diễm Hương mỉm cười gật nhẹ đầu, cô nâng váy bước lên sàn diễn, vẻ mặt dương dương tự đắc ngồi xuống đệm ghế, hai tay trắng nõn đưa lên, mười đầu ngón tay chạm nhẹ vào dây đàn, mọi người như nín thở chờ đợi, tiếng đàn cất lên, bài “Ái Thương” không lời làm cho mọi người say đắm.
Ái Nhã cảm thấy khó chịu nhưng vẫn mở miệng khen ngợi: “Cô ta cũng giỏi đấy chứ?”
Tử Hàn im lặng tỏ vẻ không quan tâm, A Nam cúi đầu nở một nụ cười tà mị, được nửa bài thì tiếng đàn dừng lại, mọi người vỗ tay khen ngợi, mấy công tử nhà giàu bỏ tiền lên bàn, hào phóng nói: “Thưởng cho nàng ấy.”
Tú Bà nhanh tay lẹ mắt thấy tiền là vội chụp lấy, bà cười vui vẻ nói: “Diễm Hương, mau đàn thêm một bài nữa đi con.”
Diễm Hương cười ngượng, một giọt mồ hôi chảy xuống, lòng nghĩ: “Ma Ma, người chỉ biết có tiền thôi sao?”
Diễm Hương thở dài ngán ngẩm, cô cúi đầu đang muốn gảy thêm một khúc thì A Nam bước lên sàn diễn, mọi người ngạc nhiên xì xào: “Ai thế nhỉ?… Cô ta là ai vậy?”
Tú Bà giật mình nhét nhanh mấy thỏi bạc vào trong tay áo, miệng lẩm bẩm: “Trời ơi! Cô ta lên đó làm gì vậy?”
A Nam tiến đến chỗ Diễm Hương, ánh mắt dịu dàng, mỉm cười nói: “Ta có thể giúp cô đàn nốt đoạn cuối bài Ái Thương.”
Diễm Hương ngẩng đầu mở to hai mắt, cô sững sờ không dám tin vào những gì mình vừa nghe được, nội tâm kích động khôn cùng: “Đoạn cuối bài Ái Thương… cô ta đang nói đến đoạn cuối bài Ái Thương…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!