Vọng Tình Say Mê
Chương 29
Mấy cung nữ quỳ ở dưới đất khẽ giật mình, mang theo sợ hãi cúi thấp đầu xuống, ánh mắt lo sợ liếc qua nhìn nhau, một cung nữ run rẩy, nhỏ giọng đáp: “Dạ bẩm hoàng thượng, vừa nãy nô tỳ nhìn thấy Vương thế tử dẫn theo ba thị vệ đi ra ngoài cổng sau… không biết… liệu có phải một trong ba người đó là… hoàng hậu nương nương…”
Tình Phong nhíu mày, mí mắt khẽ rung, môi mím lại gật đầu hừ một tiếng ở trong lòng: “Nàng giỏi lắm A Nam, dám trốn ra ngoài cung cơ đấy… được rồi… về đây, để xem ta phạt nàng như thế nào?”
Tình Phong lạnh lùng rời khỏi Ngũ Viện Phòng, chàng đến Tường An điện cùng với mấy vị sứ giả bàn việc di phục xuất tùng trong đêm tết Thượng Nguyên được tổ chức vào đêm rằm tháng Giêng.
A Nam đang nói chuyện phiếm với Ái Nhã thì bỗng nhiên cảm thấy lành lạnh trong người, cơ mặt căn ra, mắt nhắm tịt lại, hắc xì hơi liên tục ba lần: “Hắc xì… hắc xì… hắc xì!”
Nước bọt theo đó bay ra tùm lum, Xuân Hỷ cầm lấy khăn tay đưa cho A Nam, A Nam sụt sịt mũi, cô cầm lấy khăn tay lau lau, miệng không khỏi làu bàu: “Có cảm giác như ai đó đang nhắc đến tỷ.”
Xuân Hỷ cười khổ, trên mặt ánh lên sự lo lắng: “Tỷ rời đi như vậy đương nhiên là hoàng thượng sẽ rất lo lắng…”
Xuân Hỷ còn chưa kịp nói hết câu, A Nam ôm miệng phì cười, Ái Nhã tỏ vẻ thích thú, tò mò hỏi: “Có chuyện gì vui hay sao mà tỷ lại cười?”
A Nam vừa cười vừa trả lời: “Lúc sáng tỉnh dậy, nhân lúc Tình Phong vẫn còn đang say ngủ, tỷ trang điểm cho huynh ấy, phải công nhận là lúc ấy huynh ấy đẹp một cách dã man luôn… ha ha ha…”
Ái Nhã và Xuân Hỷ đồng loạt đổ mồ hôi, da gà nổi lên nhanh chóng rồi tắt lặng, nội tâm cùng nghĩ: “Ngay cả hoàng thượng mà tỷ cũng đem ra làm trò đùa được sao?”
Thiết Nhi đứng ở góc khuất nhìn tới, hai mắt ưu thương vội nhắm lại, lòng nghĩ đến cố nhân, môi mấp mấy: “Người an nghỉ nhé, hoàng hậu.”
Thiết Nhi rời đi, Ái Vân lăn xăn chạy tới, thân thể bé nhỏ nhảy lên, bổ nhào ôm lấy người A Nam, giọng nũng nịu kéo dài: “Công chúaaaaa.”
A Nam cười ôn nhu, cô bế lấy Ái Vân, khẽ cúi nghiêng đầu, mở miệng khen: “Ai đây? Ai mà đẹp quá vậy ta.”
Ái Vân đỏ mặt có chút ngường ngượng, khuôn mặt ngây thơ ngẩng lên, mỉm cười nói: “Ái Vân xinh đẹp giống như công chúa nha.”
Ái Nhã nhíu mày ra dáng tỷ tỷ dạy bảo muội muội: “Ái Vân, muội không được gọi A Nam tỷ là công chúa, phải gọi là hoàng hậu.”
Ái Vân phồng má nắm lấy áo A Nam, giọng bất mãn nhỏ tiếng: “Không thích, thích gọi là công chúa cơ?”
Ái Nhã tức giận rất muốn đi đới phát vào mông Ái Vân mấy cái, A Nam đưa tay nựng má Ái Vân, cô mỉm cười lên tiếng: “Muội ấy còn nhỏ, để muội ấy gọi tỷ là công chúa cũng đc.”
Tử Hàn đứng yên lặng ở cửa, anh nhìn A Nam, không nói một lời, Ái Nhã đưa mắt nhìn qua, cô hừm một tiếng, lạnh lùng đi đến đẩy Tử Hàn ra khỏi phòng, miệng hối thúc, đuổi khéo: “Huynh mau đi ra sân tập võ đi.”
Tử Hàn nhướng mắt ngây ngốc, đang muốn quay đầu mở miệng hỏi tại sao thì Ái Nhã đóng sầm cửa lại, Tử Hàn đen mặt, anh bấc giác thở dài xoay người rời đi, A Nam buông Ái Vân ra, cô tò mò nhìn Ái Nhã rồi hỏi: “Muội sao thế? Sao lại đuổi huynh ấy?”
Ái Nhã bỏ qua lời nói của A Nam, cô nhìn Xuân Hỷ rồi lên tiếng nhờ vả: “Xuân Hỷ, làm phiền Xuân Hỷ đưa Ái Vân đến chỗ Di Nương.”
Xuân Hỷ mỉm cười, gật đầu ừm một tiếng, cô nắm lấy tay Ái Vân, Ái Vân trợn trừng hai mắt, cái miệng nhỏ nhắn hướng Ái Nhã hàm hồ nói ra: “Tỷ tỷ là đồ ngốc, muội không thích đi đâu nha, muội muốn ở lại đây, không đi đâu nha, không đi… không đi…”
Ái Vân một mực giãy giụa, Ái Nhã lạnh lùng đi đến túm lấy cổ áo Ái Vân xách lên như xách hai tai thỏ, cô đặt Ái Vân ra ngoài cửa chính rồi nói: “Con nít biết gì mà nghe, ra ngoài.”
Ái Vân đứng ở bên ngoài đưa mắt lườm vào bên trong, Xuân Hỷ cười gượng, lên tiếng dỗ dành: “Thôi nào tiểu quận chúa, chúng ta đi ăn kẹo hồ lô nha.”
Ái Vân đắc ý, dùng chân đá vào cửa, vừa đi vừa nói: “Tỷ tỷ keo kiệt, muội ghét.”
Xuân Hỷ và Ái Vân rời đi khuất dạng, Ái Nhã quay sang nhìn A Nam, cô đi đến kéo ghế ngồi xuống, nhỏ tiếng thì thầm: “A Nam tỷ, tỷ biết không? Xuân Hỷ thích Tử Hàn đấy?”
A Nam ngạc nhiên, hai mắt sáng rỡ, nhanh chóng nối lời: “Thật hả?”
Ái Nhã còn chưa phản ứng gì đã bị A Nam chụp lấy tay, vẻ mặt vui vẻ đầy quyết tâm nói: “Vì hạnh phúc của Xuân Hỷ, chúng ta phải cố gắng tác hợp cho hai người.”
Ái Nhã đổ mồ hôi, gương mặt lạnh lùng pha lên chút gì đó không ổn, lòng nghĩ: “Vụ này coi bộ khó khăn à nha….”
Hoàng cung – Tường An điện, là nơi trưng bày lễ vật và tổ chức hội yến của hoàng cung, Tình Phong ngồi trên ghế gấm, chàng ngơ ngác lâm vào trạng thái trầm tư, từ nãy đến giờ mấy vị sứ giả nói cái gì chàng đều không nghe thấy, trong đầu chàng bây giờ chỉ nghĩ đến A Nam, sứ giả nước Tống nâng ly kính rượu hai lần mà Tình Phong vẫn không để ý, Vỹ Kiệt đứng ở bên cạnh gọi nhỏ: “Hoàng thượng… hoàng thượng…”
Tình Phong giật mình thiếu chút nữa quên mất hô hấp, chàng “Hả?” một tiếng, trái tim mãnh liệt nảy lên một nhịp, ánh mắt xấu hổ pha chút uy nghiêm, lạnh lùng nhìn xuống, sứ giả nước Tống hạ xuống ly rượu, ông cố tỏ ra vui vẻ, tươi cười như chưa hề thấy chuyện gì, quan tâm hỏi: “Hoàng thượng, thần sắc của người không tốt, người đang lo lắng chuyện gì ư?”
Dưới ánh mắt của mọi người, Tình Phòng trở nên chột dạ, chàng mỉm cười như không có chút lo âu, nhanh chóng trả lời: “Không có, chúng ta tiếp tục việc chính đi.”
Tình Phong tiếp tục cùng với mấy vị sứ giả bàn việc cứu tế lương thực cho dân tị nạn, Khả Siêu cùng Tố Bình đi đến xin phép vua Lê để đến phủ Vương gia, A Nam vẫn còn đang tâm sự với Ái Nhã, cả hai đang lên kế hoạch tác chiến tác hợp cho hai người kia.
Xuân Hỷ bưng khay thức ăn đi đến, cô gõ cửa, mắt rảo đi xung quanh, thanh âm thỏ thẻ nói: “A Nam tỷ, muội mang điểm tâm đến rồi.”
Ái Nhã mở cửa, miệng hối thúc: “Đến đúng lúc lắm, vào nhanh lên, A Nam tỷ có việc muốn hỏi Xuân Hỷ.”
Xuân Hỷ ngạc nhiên bước nhanh vào phòng, cô bày biện thức ăn lên bàn, A Nam vừa ăn vừa nói: “Tỷ hỏi muội một vấn đề nhé, muội phải trả lời thành thật đấy?”
Xuân Hỷ ngây thơ liền gật đầu, cô nhướng mắt, vểnh tai để lắng nghe, A Nam nuốt thức ăn, cô uống lấy ngụm nước trà rồi nhanh chóng nói: “Muội… muội thích Tử Hàn huynh phải không?”
Nghe được câu này, Xuân Hỷ lập tức đỏ mặt, nhịp tim thay đổi đập mạnh liên hồi, cô cúi mặt, xấu hổ im lặng vài giây rồi lắp ba lắp bắp nói lời chối bỏ: “Muội… muội… không có…”
A Nam nhẹ nhàng hừ một tiếng dỗi, cô đưa mắt săm soi Xuân Hỷ, giọng lạnh lùng nói: “Muội nói xạo… mau thành thật khai báo… nếu không…”
A Nam đưa tay tới cù lét Xuân Hỷ, Xuân Hỷ uốn réo cười chết thôi, vừa cười vừa xin hàng: “Ah ha ha… ối… ha ha… muội thua… muội nói… ha ha ha …”
A Nam khưng lại động tác, cô cười tươi, đắc ý nói: “Tốt, mau khai đi.”
Xuân Hỷ giật giật khóe miệng, cô lập tức cầm khay gỗ chạy như bay ra ngoài, trong nháy mắt liền rời xa chỗ A Nam, A Nam đen mặt, ngẩn ngơ: “Thôi chết, bị lừa rồi.”
Ái Nhã lắc đầu thở dài: “Xuân Hỷ thích đơn phương, Tử Hàn huynh ấy thích người khác rồi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!