Vọng Tình Say Mê - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
143


Vọng Tình Say Mê


Chương 30


A Nam ngạc nhiên, đôi mắt nhướng lên lộ ra vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ: “Thích người khác… rốt cuộc là huynh ấy thích ai?”

Ái Nhã giường như đọc được suy nghĩ của A Nam, cô trưng ra gương mặt lạnh lùng, miệng lẩm bẩm: “Còn ai vào đây nữa?”

A Nam đột nhiên nhớ đến một người, cô a một tiếng, vỗ nhẹ hai tay vào nhau, miệng nhau nhảu nói: “Tỷ biết Tử Hàn huynh ấy thích ai rồi?”

Ái Nhã mở to hai mắt, cô nuốt xuống một ngụm nước miếng, chăm chú lắng nghe, A Nam lên tiếng khẳng định: “Huynh ấy thích Diễm Hương của Hoa Ý Lầu.”

Ái Nhã nghe xong chỉ muốn té ngã ngữa ra phía sau, cô khôi phục lại dáng vẻ bình thường, to tiếng quát nhẹ A Nam: “Trời ơi, tỷ ngốc cũng có chừng mực thôi chứ! Không phải cô ta… người huynh ấy thích là tỷ đó…”

Nói đến đây, Ái Nhã vội đưa tay bịt miệng, A Nam trợn trừng hai mắt, cô sốc quá không nói được gì, thân thể loạng choạng, vô lực ngã ra sau bất tỉnh, Ái Nhã giật mình mang theo lo lắng chạy tới: “A Nam tỷ, tỷ làm sao vậy… tỷ tỷ…”

Ái Nhã ngồi xuống, cô hoảng loạn, sợ đến xanh mặt, ôm lấy A Nam, ngó đầu ra cửa gọi lớn: “Người tới, mau đi mời đại phu.”

Ái Nhã dìu A Nam lên giường, nghe được tin A Nam bị ngất, Thiết Nhi cùng Xuân Hỷ vội vàng đi nhanh tới, Tử Hàn vứt xuống thanh kiếm, anh lo lắng chạy xồng xộc đến chỗ A Nam.

Đại phu được gia đinh mời tới, Thiết Nhi vén nhẹ tay áo của A Nam để cho đại phu bắt mạch, đại phu bắt mạch xong liền thu đồ nghề bỏ vào trong hộp, ông đứng lên quay sang hướng Thiết Nhi cúi đầu nói: “Vương phi an tâm, tiểu thư đây chỉ bị sốc chút, nghỉ ngơi một lát liền không sao.”

Thiết Nhi thở phào như trút lấy gánh nặng trong lòng, bà đưa đại phu ít bạc rồi nói:” Cảm ơn đại phu, người tới….”

Tử Hàn lên tiếng ngắt lời: “Di nương, người để con tiễn đại phu một đoạn.”

Thiết Nhi gật đầu đồng ý, Tử Hàn tiễn đại phu rời phủ, bên ngoài cửa sổ, từng vạt nắng buông xuống làm rớt nhẹ những cánh hoa tạo nên một bức tranh đầy biểu cảm, nhẹ nhàng, Thiết Nhi kéo chăn đắp cho A Nam, bà nhìn Xuân Hỷ, nhẹ giọng nói: “Xuân Hỷ, vết thương của con chưa lành hẳn, mau về phòng nghỉ ngơi đi, ở đây đã có ta và Ái Nhã rồi.”

Đôi mắt của Ái Nhã như ánh lên, cô quay sang gật đầu lia lịa, Xuân Hỷ đưa mắt nhìn qua, bàn tay rời khỏi cánh hoa, cô đặt nhẹ bình hoa lên bậu cửa sổ rồi lắc lắc đầu nói: “Nô tỳ không sao? Vương phi, người nên trở về nghỉ ngơi một lát, tiểu quận chúa cần đến người.”

Thiết Nhi quay qua nhìn A Nam, bà lo lắng thở dài một cái, đứng dậy đi về phía cửa, thấp giọng căn dặn: “Ta về xem Ái Vân thế nào? A Nam tỉnh lại các con qua báo cho ta một tiếng nhé.”

Cả hai nhỏ tiếng đồng thanh: “Dạ.”

Nửa thời canh trôi qua, Tố Bình và Khả Siêu xuống kiệu đi vào Vương phủ, nghe được tin A Nam bị ngất, cả hai hì hục chạy nhanh vào, Tố Bình đi đến lo lắng hỏi: “Muội ấy bị làm sao vậy?”

Ái Nhã có chút áy náy mở miệng: “Tỷ ấy chỉ bị sốc một chút thôi, ngủ một giấc tỉnh dậy là sẽ không sao.”

Khả Siêu đứng ở bên cạnh, hai mắt long lanh chảy ròng ròng, miệng lảm nhảm: “A Nam, muội đừng chết nhé!”

Tố Bình co giật khóe miệng, cô chẳng nể tình đưa tay đánh Khả Siêu một cái vào đầu, giọng nói lạnh lùng ẩn chứa sự tức giận: “Chàng đang trù ẻo ai đấy hả?”

Khả Siêu ôm đầu nhăn nhó, miệng trách cứ: “Sao nàng lại đánh ta.”

Tố Bình hung hăng trừng mắt, Khả Siêu lập tức nuốt ngược nước miếng vào trong, anh rũ mắt bước đến ngồi xuống bên giường, A Nam lập tức choàng dậy la lớn: “Không thể nào như thế được.”

“Cốp…”, một tiếng va chạm vang dội, Khả Siêu loạng choạng rồi ngã phịch xuống giường, hai mắt nảy sao, đầu óc xoay mòng mòng, miệng rên rỉ: “Đầu… của muội…làm bằng đá à.”

A Nam trố mắt tỉnh bơ, trước thì la hùng hổ lắm, sau đó thì quên sạch sành sanh, cô nheo mắt khó hiểu nhìn Khả Siêu: “Tại sao huynh ấy lại bất tỉnh thế kia?”

Ba người kia là những người chứng kiến từ đầu chí cuối toàn bộ sự việc, cả ba làm mặt lạnh đổ mồ hôi, Tố Bình mặc kệ người đang nằm bất tỉnh dưới đất, cô thản nhiên bước qua, lo lắng nói: “Muội ổn chưa, thấy trong người sao rồi!”

A Nam liếc mắt nhìn lên, cô nghĩ đến điều gì đó, càng nghĩ lại càng không thể nhớ ra, khẽ thở dài lắc đầu: “Muội có cảm giác như đã quên mất một chuyện gì đó? Không nhớ nổi…”

Tố Bình mỉm cười ôn nhu, cô dịu dàng vỗ nhẹ lên đầu A Nam nhắc nhở: “Không nhớ được thì thôi! Mau nằm xuống nghỉ ngơi đi, đến giờ cơm tỷ sẽ gọi muội dậy.”

A Nam gật đầu nghe lời, Ái Nhã sung sướng, ôm miệng cười thầm ở trong lòng, nội tâm kích động: “Hay quá, tỷ ấy không nhớ gì hết.”

Gió ngừng thổi, phía tây, ánh tịch dương đã nhuộm đỏ một góc trời, ráng chiều rực rỡ chói chang hắt xuống những tia nắng vàng rực, Tử Hàn có chuyện muốn nói riêng với Xuân Hỷ, anh gọi cô đi ra khuôn viên, chuyện này làm Ái Nhã cao hứng, cô tranh thủ cầm hai nhánh cây, lén la lén lút đi rình trộm.

Tử Hàn lạnh lùng đưa tới một miếng vải bọc, anh rũ mắt không nhìn cô, thanh âm trầm thấp lạnh lẽo: “Cho muội… cảm ơn vì chuyện lần trước.”

Lời nói của Tử Hàn lạnh lùng như gió mùa đông, ánh mắt trầm đục liếc lên, Xuân Hỷ có chút ngượng ngùng, cô cúi đầu đưa tay cầm lấy món đồ, không biết nó là cái gì nhưng vẫn mở miệng nhỏ tiếng nói: “Cảm ơn huynh.”

Tử Hàn thở một hơi nhẹ, anh xoay người rời đi, Xuân Hỷ tò mò mở miếng vải ra xem, bên trong chứa đựng một cây trâm hoa mai đơn giản, mộc mạc, nó hợp với con người có tính tính cách giống như Xuân Hỷ, Xuân Hỷ mỉm cười, cô nâng niu, áp cây trâm vào lòng ngực.

Ái Nhã vứt hai nhánh cây ra sau, cô lù lù xuất hiện, cười một cách nguy hiểm: “Thích lắm phải không?”

Xuân Hỷ giật thót “ah” lên một tiếng, xém chút nữa là đánh rơt vật trên tay, Ái Nhã làm mặt lạnh nói: “Ái Nhã có phải là ma đâu mà Xuân Hỷ sợ.”

Xuân Hỷ vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm: “Ái Nhã làm Xuân Hỷ giật cả mình.”

Ái Nhã liếc mắt qua một bên, cô bắt đầu nói phong long trêu ghẹo Xuân Hỷ: “Coi bộ có chút tiến triển rồi nha… Ái Nhã mong sao đến ngày được gọi ai đó một tiếng tẩu tẩu…”

Xuẩn Hỷ đỏ mặt, cô xấu hổ chạy vội đi, Ái Nhã che miệng cười khúc khích.

Từ lúc nhận được tin A Nam bị ngất, Tình Phong đứng ngồi không yên, mặc dù hiện tại A Nam đã không việc gì nhưng lòng chàng vẫn như có ngọn lửa đang thiêu đốt, không thể nào tập trung cho việc chính sự, chàng trì hoãn mọi việc thúc ngựa chạy đến vương phủ trong buổi chiều tà.

Vỹ Kiệt không khỏi thở dài, miệng lẩm bẩm: “Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”

A Nam đang ngồi gặm nhấm bánh bao ở trong phòng, Ái Nhã và Xuân Hỷ bước vào, A Nam buồn bã mở miệng lên tiếng: “Tỷ không thích ăn bánh bao nhân đậu xanh đâu?”

Miệng nói không thích ăn bánh bao nhân đậu xanh nhưng từ nãy đến giờ A Nam đã ăn hết năm cái to tướng, Xuân Hỷ và Ái Nhã đồng loạt đổ mồ hôi, một lát sau, Tố Bình bước vào phòng, cô mỉm cười nói: “Các muội lại tám chuyện gì nữa đấy?”

A Nam vui vẻ gọi lớn: “Tố Bình tỷ.”

Tố Bình ngồi xuống ghế, lãnh đạm nói: “A Nam nè, tối qua muội và hoàng thượng có… ấy ấy không?”

Tố Bình nói xong có chút đỏ mặt, Ái Nhã và Xuân Hỷ trưng ra bộ mặt ngây thơ, cả hai tròn mắt chăm chú lắng nghe, A Nam ngạc nhiên nghĩ đến chuyện tối qua, cô bật cười: “Ha ha ha…”

Tố Bình sững người, trên trán đổ xuống một giọt mồ hôi, cô thật sự không hiểu tiếng cười của A Nam nói lên điều gì, đang muốn lên tiếng hỏi xem thì A Nam ôm bụng cười nghiêng ngã: “Hi hi ha ha… ha ha…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN