Vọng Tình Say Mê - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Vọng Tình Say Mê


Chương 7


Tình Phong đặt A Nam xuống đất, hai tay vẫn còn ôm lấy hông cô, tận sâu trong đáy lòng dâng lên một cảm giác lâng lâng khó tả, khóe môi nâng lên một nụ cười hạnh phúc: “Đợi ta một lát, rất nhanh sẽ đến tìm nàng.”

A Nam khẽ gật đầu, trên mặt có chút ửng hồng, cô đẩy nhẹ Tình Phong ra rồi đi nhanh vào phòng, chàng cười mỉm nhìn cô rồi xoay người rời đi.

Lúc này mọi người đang khổ sở với con bò mộng, con bò giãy dụa không ngừng kêu to: “Ùm bò… ùm bò… ùm bòoooooo…” (Thả ta ra… thả ta ra… ta phải đi gặp người đẹp…)

Mọi người xôn xao ra sức kéo sợi dây giữ con bò lại: “Mau… mau nghĩ cách gì làm cho nó im lặng đi, nó ồn quá rồi.”

A Nam thay y phục mới, cô được cung nữ trang điểm giống như một tiểu thư quyền quý, A Nam cầm lấy cây trâm đính hai viên ngọc cài lên tóc, cung nữ đỏ mặt trầm trồ khen: “Tiểu thư, người thật xinh đẹp.”

A Nam nhìn mình trong gương, cô mỉm cười, nụ cười như gió xuân, Tình Phong một thân áo bào xanh ngọc đi đến phòng A Nam, Vỹ Kiệt từ hành lang đi tới cúi đầu nói: “Tham kiến hoàng thượng.”

Tình Phong khựng lại bước đi, chàng nhướng mày, nhăn trán nhẹ, lạnh lẽo nói: “Giải quyết xong rồi sao?”

Vỹ Kiệt ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Vâng, thưa hoàng thượng, sứ giả nói sẽ chờ thêm hai ngày nữa?”

Tình Phong bình thản đi lướt qua, chàng rũ mắt, lạnh lùng nói: “Ừm, trẫm biết rồi.”

Vỹ Kiệt quay đầu ngó theo, mở miệng nói: “Hoàng thượng, người tính đi đâu thế?”

Tình Phong giữ nguyên tư thái ung dung, an tĩnh trả lời: “Đi gặp A Nam.”

Trên trán Vỹ Kiệt lập tức xuất hiện ba đường vạch đen, lòng nghĩ: “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân… đúng là khó qua thật.”

Tình Phong đi đến hành lang Tiêu Dao Viên, chàng ngạc nhiên đứng sững như trời trồng, vẻ mặt lặng thinh không nói nên lời, tiếng sét đột nhiên đánh xuống như muốn đập vỡ trái tim chàng.

Giữa vườn oải hương thơm ngát, A Nam dịu dàng đùa giỡn với đàn bướm rất vui vẻ, cô mặc y phục màu hồng pastel tôn lên làn da trắng mịn không tì vết, đôi mắt to tròn long lanh sáng ngời, mái tóc dài đen nhánh thẳng mượt như suối nước, phấn má hồng nhạt, đẹp lạ lùng như đóa phù dung.

Tình Phong thẫn thờ bước tới, hai mắt ngơ ngác mở to hiện lên một tia khó tin, là nàng… thật sự là nàng sao?

A Nam đưa mắt nhìn qua, cô mỉm cười nhè nhẹ nói: “Tình Phong, huynh đến rồi à.”

Nụ cười của A Nam làm cho lính thị vệ điên đảo đến xịt cả máu mũi, sắc mặt Tình Phong có chút ửng đỏ, tim đập loạn nhịp, chàng im lặng một chút rồi nói: “Ừ, ta đến rồi.”

Tình Phong nhìn A Nam chăm chú, khóe môi dần nở ra một nét cười nhẹ nhàng: “A Nam, nàng dùng bữa với ta nhé, ngày mai ta sẽ đưa nàng đến phủ vương gia.”

A Nam vui vẻ ra mặt, cô cúi đầu cười ngây ngốc, nội tâm không ngừng kích động, mình sắp được gặp nhũ mẫu rồi.

Tình Phong nheo mắt có chút khó hiểu, lòng nghĩ: “Nàng vui đến vậy sao? Rốt cuộc… người nàng muốn gặp là ai?”

A Nam dịu dàng ngẩng đầu nhìn Tình Phong, cô gật đầu, mỉm cười hồn nhiên đáp: “Vâng.”

Mọi người lại bị nụ cười của A Nam mê hoặc, ai nấy đều ngẩn ngơ, Tình Phong cùng A Nam dùng bữa tại Tiêu Dao Viên, chàng ngồi ở ghế, bàn tay vươn tới gắp môt miếng chả phụng cho vào bát ngọc, giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng, tựa như gió xuân phất qua: “A Nam, tối nay ta ở lại với nàng nhé.”

A Nam gắp một miếng bào ngư cho vào miệng nhai cùng với cơm, nghe được câu này liền phun thẳng ra “phụt”, cái… cái gì? ở lại với mình, huynh… huynh ấy muốn lập mình làm phi…

A Nam đưa tay che miệng ho sặc sụa “khụ… khụ… khụ…”, mặt mũi cũng theo đó mà đỏ gay, Tình Phong giật mình hoảng hốt, chàng đặt đũa xuống, bàn tay đưa ra sau vỗ lưng cho cô, vẻ mặt áy náy nói: “Xin lỗi, nàng không sao chứ.”

A Nam đứng dậy, sắc mặt đỏ hồng lên, miệng lắp bắp: “Không… không sao, muội ra ngoài một chút.”

A Nam vội chạy ra ngoài, Tình Phong nắm lấy tay A Nam kéo lại, A Nam mất thăng bằng ngã ngồi lên đùi chàng, cô thẹn đến chín cả mặt, lòng nghĩ: “Thôi chết, mình ngồi lên đùi của huynh ấy rồi, làm sao đây?”

Tình Phong nâng cằm A Nam lên đẩy nhẹ qua để cô nhìn về phía mình, giọng nói nhỏ nhẹ thân mật: “A Nam, nàng không thích ta sao?”

A Nam rũ xuống hai mắt, lắp bắp nói: “Không… không có…”

Tình Phong cúi xuống, cánh môi mỏng nhẹ nhàng dán xuống chạm lên bờ môi hồng phấn nhỏ nhắn, A Nam cảm thấy xấu hổ, cô đẩy nhẹ Tình Phong ra nói: “Kìa… kìa huynh, mọi người sẽ nhìn thấy…”

Tình Phong mỉm cười, chàng nhắm mắt hôn lên má A Nam rồi nói: “Mặc kệ họ, nàng đừng để ý.”

Vỹ Kiệt lúc này ở ngoài hanh lang, tòa thân đã tê cứng, lòng nghĩ: “Ôi trời ơi, hoàng thượng… người đi quá xa rồi đó…”

Vỹ Kiệt nuốt nước miếng đi tới cửa cúi đầu nói: “Bẩm hoàng thượng, trời cũng sắp chiều rồi, thỉnh hoàng thượng về thư phòng ngỉ ngơi.”

Tình Phong khựng lại nói: “Ta phải đi rồi, nàng nghỉ ngơi đi.”

Tình Phong bế A Nam lên giường, kéo chăn đắp cho cô, kế đó là một nụ hôn lên trán và câu nói khe khẽ: “Chắc nàng mệt rồi, ngủ ngon nhé.”

A Nam gật đầu, Tình Phong bước ra ngoài lườm Vỹ Kiệt một cái rồi nói nhỏ: “Khanh tới thật đúng lúc nhỉ?”

Chành hừ lạnh bỏ đi, Vỹ Kiệt đổ mồ hôi bước theo sau, A Nam nằm ở trên giường ngẩn tò te, mặt mày đỏ như ớt chín, tim đập nhanh như đánh trống, cô đưa tay sờ lên trán rồi nói nhỏ: “Mình thích huynh ấy mất rồi.”

A Nam trở người lẩm bẩm: “Có nên nói cho huynh ấy biết thân phận của mình không nhỉ?”, cô lim dim mắt rồi ngủ.

Ngày hôm sau, A Nam choàng tỉnh, cô thu dọn hành lí để sang một bên rồi bước ra ngoài, mấy cung nữ cúi đầu nói: “Chào buổi sáng, tiểu thư.”

A Nam mỉm cười đáp: “Chào mọi người, mọi người vất vả quá!”

Mấy cung nữ có phần kinh ngạc tụm lại nói nhỏ: “Vị tiểu thư đó thật dễ mến, không kiêu ngạo như các vị tiểu thư kia, thật khác biệt nha.”

A Nam đi loanh quanh ngoài hành lang, bỗng cô nhìn thấy Vỹ Kiệt nên tò mò đi theo, Vỹ Kiệt tiến vào phòng bếp của ngự trù để kiểm tra thức ăn, A Nam đứng thập thò ở ngoài cửa, vừa nhìn vào trong nước miếng đã chảy dài thành suối, Vỹ Kiệt liếc qua ánh mắt, giật mình nói: “Cô… cô làm gì ở đây.”

A Nam thèm thuồng nói: “Huynh dậy sớm thật, huynh đói hay sao mà ăn nhiều thức ăn thế?”

Vỹ Kiệt hừ một tiếng ngó lơ cô, bàn tay cầm kim bạc châm vào thức ăn: “Thức ăn này là để chiêu đãi sứ giả nước Lê.”

A Nam đưa một ngón tay lên miệng: “Muội ăn với được không?”

Vỹ Kiệt: “Không được, đợi một canh giờ nữa đi.”

A Nam thụng một đống nói: “Sao phải đợi, ăn ngay không được à?”

Vỹ Kiệt: “Vì thức ăn cần phải được kiểm tra.”

A Nam nước mắt long lanh, nước miếng chảy ròng ròng, Vỹ Kiệt giật mình sợ sệt lòng nghĩ: “Trời ơi, nhìn cô ta dơ thấy ớn.”

A Nam đưa tay chùi nước miếng: “Kiểm tra song thì tôi có thể ăn hết chúng chứ gì?”

Vỹ Kiệt nhăn mặt nói: “Ừ, kiểm tra song thì cô muốn ăn bao nhiêu cũng được.”

Vỹ Kiệt lẩm bẩm trong miệng: “Mẹ ơi, con nhỏ này chắc sẽ có ngày chết vì bội thực.”

A Nam đi đến nơi khác, vừa đi vừa lưu luyến ngoái đầu lại nhìn, A Nam đi đến ngự hoa viên, cô bay lên mái nhà rồi nằm ườn trên đó.

Mặt trời bắt đầu mọc, A Nam nhìn lên trời miệng lẩm bẩm: “Hôm nay nhất định mình phải nói thân phận của mình cho huynh ấy biết… liệu huynh ấy có giận mình không?”

Bỗng có tiếng thét từ phía dưới vọng lên: “Ah ah… bắt lấy nó… nó đậu chỗ kia kìa… nhanh lên…”

Mấy cung nữ lẫn người làm bếp đều ồn ào la toán lên: “Trời ơi, gà ở đâu mà bay tứ tung thế này, làm sao mà bắt nổi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN