Vọng Tình Say Mê
Chương 8
Một người trong số đó nói: “Thưa thái y, là tại con bò mộng cứ rống lên làm cho lũ gà sợ đó ạ.”
Vỹ Kiệt nhìn đông nhìn tây nói lớn: “Mau kêu người bắt bọn chúng lại.”
A Nam ngồi dậy nhìn xuống dưới sân rồi nói: “Gà ở đâu mà nhìu thế này.”
A Nam nhảy xuống đất nhìn xung quanh rồi nói: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Một cung nữ bị gà mổ te tua đầu tóc, sợ hãi trả lời: “Dạ thưa tiểu thư, không hiểu sao con bò mộng cứ rống lên không chịu im… ah… con gà bay lên đầu của nô tỳ… ah…”
A Nam đi về phía chuồng bò, con bò kêu to: “Ùm bò… ùm bò…” (Ta muốn gặp người đẹp… thả ta ra.)
A Nam nhìn con bò rồi nói: “Bò ơi, sao cứ kêu hoài vậy?”
Con bò nhìn A Nam vui vẻ kêu: “Ùm bò.” (Ah người đẹp đây rồi.)
A Nam chau mày buồn bã: “Bò mà kêu nữa là không ai thương đâu, có khi còn bị bắt làm thịt đấy.”
Con bò giật mình kêu: “Ùm bò.” (Làm thị á, hông muốn đâu?)
A Nam mỉm cười nói: “Bò ngoan thì mọi người mới thương hiểu chưa?”
Con bò im lặng nằm xuống kêu nhỏ: “Ùm bòoooo…” (Phải im lặng, nếu không người đẹp sẽ không thương.)
Mọi người xôn xao nói: “Woa!! Con bò chịu im lặng rồi kìa, tiểu thư thật tài nha.”
Vỹ Kiệt lẩm bẩm một lời khen: “Hay thật.”
Khi con bò không còn kêu nữa thì việc bắt gà cũng trở nên dễ dàng hơn, Tình Phong tỉnh dậy, bước ra ngoài thì thấy mọi người đang nhốn nháo chỗ này chỗ kia bắt mấy con gà, Tình Phong thấy A Nam cầm con gà liền cất tiếng gọi: “A Nam.”
A Nam quay sang nhìn Tình Phong, cô vội văng con gà sang chỗ Vỹ Kiệt rồi chạy đến bên Tình Phong, con gà bay trúng đầu Vỹ Kiệt, Vỹ Kiệt bực bội la toán lên: “Ah trời ơi… lũ gà chết tiệt này…”
A Nam chạy đến bên Tình Phong thờ hà hà rồi nói: “Tình Phong, muội có chuyện này muốn nói với huynh.”
Tình Phong nhìn A Nam liền bật cười ha ha , chàng nhịn cười nói: “Nàng làm gì mà lấm lem thế này?”
A Nam lay tay của Tình Phong vẻ mặt khó chịu nói: “Muội có chuyện muốn nói với huynh.”
Tình Phong mỉm cười nói: “Ừ, nàng nói đi.”
A Nam nuốt nước miếng, vẻ mặt nghiêm túc xen lẫn lo sợ nói: “Thật ra… thật ra muội là… công…”
Chưa nói gì thêm thì có một giọng nói lớn vọng đến: “Sứ giả nước Lê xin cầu kiến.”
Tình Phong vỗ nhẹ vai A Nam rồi nói: “A Nam, nàng đợi ta một lát.”
A Nam thở dài có chú lo lắng, miệng lẩm bẩm: “Không biết sứ giả mà phụ hoàng phái đi là ai?”
Sứ giả thỉnh an Tình Phong rồi nói: “Thưa hoàng thượng, thần có việc muốn thỉnh.”
Tình Phong ngạc nhiên nói: “Sứ giả cứ nói đi.”
Sứ giả cung kính cúi đầu nói: “Con gái thần đột nhiên trở bênh, thỉnh hoàng thượng viết thư hồi âm để thần còn trờ về nước.”
Tình Phong đắng đo một lúc rồi nói: “Được rồi, sứ giả đợi trẫm một lát.”
Sứ giả vẻ mặt lo lắng nói: “Vâng thưa hoàng thượng.”
Tình Phong cất cao giọng gọi: “Vỹ Kiệt, khanh vào thư phòng của trẫm lấy bức thư ở trên bàn ra đây.”
Vỹ Kiệt vứt con gà qua chỗ tên đầu bếp rồi nói: “Vâng thưa hoàng thượng.”
Vỹ Kiệt rửa tay rồi chạy nhanh vào thư phòng của Tình Phong, mọi người sơ tán đi nhốt gà, A Nam tò mò đi đến chỗ Tình Phong, cô giật mình, mở to hai mắt nhìn vị sứ giả, nội tâm rống lên: “Éc, má ơi, tên Trần Bính Kỳ, người thân tín nhất bên cạnh phụ hoàng, chẳng lẽ hắn là sứ giả mà phụ hoàng phái đến.”
Sứ giả chạm mắt với A Nam, ông lập tức bừng tỉnh, tròng mắt mở to cực đại, nhanh chóng quỳ sụp xuống hành lễ: “Lão thần Trần Bính Kỳ tham kiến công chúa điện hạ.”
A Nam lập tức đen mặt kêu khổ trong tâm: “Thôi xong mình rồi.”
Tình Phong dựng đứng lông mày, hai mắt mở to sửng sốt quay sang nhìn A Nam, vẻ mặt kinh ngạc không dám tin: “Công chúa điện hạ… nàng… nàng là công chúa.”
Vỹ Kiệt bước ra khỏi thưa phòng, nghe được câu này liền trượt chân té ngã, hồn lìa khỏi xác nói lời nội tâm: “Trời ơi, cô ta mà là công chúa sao? Mình không tin.”
Mọi người bắt đầu xôn xao: “Nghe gì chưa? Sứ giả nước Lê gọi vị tiểu thư đó là công chúa đó, vậy người là hoàng hậu tương lai của chúng ta sao?”
A Nam vẻ mặt khó sử cúi thấp đầu, thanh âm bất chợt có phần không rõ ràng: “Phải, muội là công chúa của Lê triều… nhưng mà muội…”
Cô ngẩng đầu muốn giải thích thì bắt gặp ánh mắt lạnh như băng không chút cảm xúc của Tình Phong, lời muốn nói ra cũng nghẹn lại nuốt ngược vào, Tình Phong theo bản năng lùi lại vài bước, hai hàng lông mày cau lại, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh, ánh mắt bi thương sâu tới đáy: “Tại sao? Tại sao nàng không nói cho ta biết nàng là công chúa?”
A Nam nghe xong, trong lòng hoảng sợ, nước mắt rưng rưng: “Không phải lúc nãy muội đã định nói với huynh rồi sao? Muội tìm đến đây chỉ là muốn hiểu huynh một chút, như thế là sai sao? Huynh hà tất lại quan tâm đến thân thế của muội như vậy? Nếu như muội không phải là công chúa… nếu như muội chỉ là một cô gái bình thường… liệu huynh có thể…
A Nam bức xúc nghẹn lời, cô quay người bỏ chạy để lại lời nói lớn: “Muội mặc kệ cái đồ ngốc nhà huynh.”
Sứ giả nhìn theo cô gọi một tiếng trong lo lắng: “Công chúa.”
Mọi người kinh ngạc nhìn theo A Nam, Vỹ Kiệt lúc này vẫn nằm dài trên đất, linh hồn vẫn đang lơ lửng trên không trung chưa nhập về với thể xác, nội tâm nghĩ: “Ôi không, mình đang ở đâu thế này? Thiên đường hay địa ngục.”
Tình Phong ngây người lặng thinh, nội tâm nghĩ: “Là mình sai… là mình quá hấp tấp, là lỗi của mình.”, đôi chân chàng bắt đầu di chuyển, đôi chân ấy đã chạy theo A Nam, A Nam té uỵch xuống đất, cô uất ức khóc nức nở: “Tại mình ư… mình sai ư… Tình Phong… hu hu hu…”
Tình Phong nhíu mi, chàng bước đến ngồi xuống đỡ A Nam đứng dậy, giọng nhỏ nhẹ lo lắng: “Sao nàng lại bất cẩn như vậy, bị thương rồi này.”
Tình Phong cầm tay A Nam đưa lên miệng thổi nhẹ, A Nam tức giận đánh vào ngực chàng, vừa khóc vừa nói: “Tại huynh… tất cả là tại huynh… hu hu… tại huynh hết…”
Tình Phong ôm A Nam vào lòng siết thật chặt, đôi mắt nhắm nghiền, giọng nói trầm ấm đầy cảm xúc: “Phải… là lỗi của ta… là ta sai… xin lỗi nàng…”
A Nam nức nở, thổn thức trong vòng tay ấm áp của Tình Phong rồi thiếp đi, Tình Phong bế A Nam về phòng.
Vỹ Kiệt hoàn hồn khôi phục lại vẻ mặt bình thường, anh nhìn sứ giả rồi đưa tới một phong thư,giọng nói mang theo chút cổ quái: “Sứ giả, đây là bức thư mà hoàng thượng muốn đưa cho ngài.”
Sứ giả cầm lấy bức thư cười cười, vẻ mặt ôn hoà nhìn Vỹ Kiệt nói: “Vâng, cảm ơn ngài.”
Sứ giả cùng Vỹ Kiệt rời đi, hai khắc sau, Vỹ Kiệt đứng ở ngoài cửa Tiêu Dao Viên cúi đầu nói: “Bẩm hoàng thượng, sứ giả mạn phép trở về nước rồi ạ.”
Tình Phong đen mặt có chút ngỡ ngàng, chàng nín thở, khóe miệng giật giật, thanh âm lắp bắp: “Bức… bức thư đó… không lẽ khanh… đã…”
Vỹ Kiệt chen lời nói một cách tỉnh bơ: “Bức thư hoàng thượng nhờ thần lấy, thần đã đưa nó cho sứ giả rồi ạ.”
Tình Phong nghe vậy, trên mặt hiện lên một tia sầu thảm, miệng lẩm bẩm: “Thôi xong rồi.”
Tình Phong đứng dậy đi ra ngoài cửa, chàng nhìn Vỹ Kiệt mà sự bực tức tràn lên tận mắt, thanh âm ngưng đọng lạnh lùng như tảng băng ngàn năm: “Trong vòng một khắc, lập tức mang bức thư đó về đây, nếu không… khanh biết hậu quả thế nào rồi đó.”
Tình Phong nở một nụ cười đầy nham hiểm, chàng đưa tay kéo sẹt qua cổ, thanh âm rùng rợn nói: “Rõ chưa.”
Vỹ Kiệt bị Tình Phong dọa, sợ đến xanh mặt, anh gật đầu rồi nhanh chóng chạy đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!