Vọng Tình Say Mê - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Vọng Tình Say Mê


Chương 9


Tình Phong bước vào phòng, chàng lặng lẽ đi đến bên giường, đôi mắt chăm chú nhìn xuống khuôn mặt còn đang say ngủ của A Nam, khóe môi ẩn hiện nụ cười, dòng suy nghĩ hiện lên: “Từ lúc nào mình lại quan tâm tới một người con gái thế này.”

A Nam mở mắt ngồi nhổm dậy, cô mơ màng đưa tay bấu lấy áo người bên cạnh kéo xuống, thanh âm tức giận nói lớn: “Huynh không được thoái hôn, tuyệt đối không được, rõ chưa?”

Tình Phong giật mình suýt chút nữa là ngã xuống, hai mắt chàng nheo lại, nội tâm trào lên cảm giác lo sợ: “Không… không lẽ chuyện bức thư nàng ấy biết rồi?”

Tình Phong nắm lấy tay A Nam, khóe miệng giật giật, chột dạ nói: “A Nam… nàng làm sao thế?”

A Nam quê độ một cục, cô yên tĩnh ngồi ở trên giường, vẻ mặt ngơ ngác chẳng khác gì tượng gỗ, ý nghĩ đâm thọt qua tim: “Mình… mình đang làm cái trò gì thế này?”

A Nam xấu hổ làm bộ mặt ngây dại rồi cười một cách mất tự nhiên, hai tay muốn rút ra nhưng lại bị bàn tay to của Tình Phong nắm lại, A Nam cúi đầu giấu đi ánh mắt ngượng ngùng, âm thanh nhỏ nhẹ nói: “Cái… cái đó… là muội nằm mơ…”

Tình Phong buông tay A Nam ra, chàng ngồi xuống giường, chậm rãi đưa tay nâng nhẹ cằm của A Nam lên, chàng nhìn cô rồi dịu dàng hôn phớt lên môi cô, giận dỗi nói: “Là mơ cũng không được làm như thế, biết chưa?”

A Nam đỏ mặt có chút ngẩn ngơ, Tình Phong đắc ý mỉm cười, chàng cúi xuống hôn lên môi cô, nụ hôn này nồng nàn, say đắm.

A Nam cảm thấy khó thở, hụt hơi, bàn tay mềm mại từ từ đẩy nhẹ Tình Phong ra, mặt mày đỏ lên gay gắt, hàng mi rủ xuống, âm thanh lí nhí thoát qua kẽ răng: “Tình Phong… huynh… mau…dừng… lại…”

Tình Phong khựng lại cắn nhẹ môi cô, mỉm cười nói: “Ta dừng lại rồi, nàng không thở được sao?”

A Nam hoai hớp thở, cô phụng phịu nhìn chàng, vẻ mặt trách móc nói: “Huynh muốn hại chết muội có phải không?”

Tình Phong mỉm cười ôm chặt lấy cô dỗ dành: “Ngốc, nàng chết rồi ta ở với ai? Nàng còn phải ở bên ta cả đời đấy?”

A Nam đỏ mặt vui thích trong lòng, Vỹ Kiệt ở bên ngoài chạy ầm ầm vào phòng hớt hải nói: “Hoàng thượng… ah…”

Vỹ Kiệt lập tức quay người lắp bắp nói: “Hoàng… hoàng thượng, sứ giả quay trở lại rồi ạ.”

Tình Phong vui mừng không nói thành lời, chàng buông A Nam ra, đứng dậy nói: “Bây giờ sứ giả đang ở đâu?”

Vỹ Kiệt cúi đầu từ từ quay lại nói: “Dạ bẩm hoàng thượng, sứ giả đang ở ngự hoa viên ạ.”

Tình Phong chạy nhanh tới ngự hoa viên, Vỹ Kiệt theo sau, A Nam thấy vậy liền cúi xuống lấy hài mang vào chân rồi lon ton chạy theo.

Đến ngự hoa viên, sứ giả nhìn thấy Tình Phong liền quỳ xuống hành lễ, Tình Phong thở dài một hơi nhẹ nhõm, chàng đi đến chậm rãi nói: “Sứ giả mau đứng lên đi, à phải rồi, bức thư mà Vỹ Kiệt đưa cho khanh không phải là thư hồi âm đâu? Là Vỹ Kiệt lấy nhầm, khanh có thể trả lại nó cho trẫm không?”

Sứ giả chưa kịp nói gì thì đã bị tiếng hét của A Nam làm cho bủn rủn: “Trần Bính Kỳ, mau xem chiêu.”

A Nam bay lên tặng cho sứ giả một cú đá Bàn long cước, sứ giả bay úp vào vách tường, toàn thân co giật, mọi người xung quanh trợn mắt há hốc mồm không nói được gì.

Vỹ Kiệt bủn rủn tay chân, vẻ mặt sợ sệt nói: “Võ công thật đáng sợ…”

Tình Phong ngỡ ngàng đổ mồ hôi lạnh: “A Nam, sao nàng lại đánh sứ giả?”

A Nam có chút giật mình, thanh âm ổn định nói: “Xin lỗi, tại muội quen tay.”

Tình Phong nheo mắt vẻ khó hiểu: “Hả?”

Sứ giả lồm cồm bò dậy, ông thò tay vào ngực lấy ra một phong thư đưa cho Tình Phong, giọng lí nhí nói: “Thư… thư đây thưa hoàng thượng.”

Tình Phong cầm lấy phong thư, chàng nhướng mi nhìn bộ dạng tả tơi của sứ giả rồi quay sang nhìn A Nam nói: “Chuyện này rốt cuộc là sao?”

A Nam đưa tay gãi gãi sau gáy, nhăn nhở cười: “Ha ha … ờ thì… sứ giả là đồ đệ của muội mà.”

Mọi người té ngữa vì ngạc nhiên, Sứ giả ôm mặt mê mẩn, miệng lẩm bẩm: “Vẫn là Bàn long cước của sư phụ lợi hại.”

Một tên thị vệ nước Lê chạy tới quỳ xuống hành lễ, hắn cầm đặc sứ lệnh đưa cho sứ giả rồi đứng sang một bên, sứ giả cúi đầu cung kính nói: “Thỉnh hoàng thượng hồi thư.”

Tình Phong siết chặt phong thư từ hôn, tâm tình nhẹ nhõm nói: “Được, khanh đợi trẫm một chút.”

Chàng xoay người tiến vào một gian phòng, A Nam quay sang hướng mấy cung nữ nói: “Mau bảo ngự thiện phòng chuẩn bị cho ta một ít điểm tâm.”

Cung nữ giật mình, cúi đầu dạ vâng rối rít, Vỹ Kiệt vuốt giọt mồ hôi trên trán, bản thân có chút dè chừng nhìn A Nam.

Một lát sau, Tình Phong đem lá thư hoàng chỉnh đưa cho sứ giả, sứ giả lên xe ngựa trở về nước, A Nam dùng xong điểm tâm, đang tính uống thêm ngụm nước thì bị Tình Phong nhấc bổng lên, chàng chẳng nói chẳng rằng bế cô đi.

A Nam xấu hổ ngượng ngùng: “Này, huynh làm gì thế? Mau bỏ muội xuống… muội còn chưa ăn xong? Bỏ muội xuống…này… huynh có nghe không hả? Mọi người đang nhìn kìa…”

Tình Phong nhếch môi cười lạnh lùng: “Mặc kệ họ.”

Vỹ Kiệt và mọi người ngó lơ nhưng không nhìn thấy chuyện gì, Tình Phong bế A Nam về phòng lấy hành lý rồi cùng A Nam xuất cung, A Nam như người mất hồn, hai mắt đơ ra như cá sắp chết, toàn thân cứng ngắc giống như khúc gỗ.

Vỹ Kiệt nhìn A Nam mà nổi cả da gà lòng nghĩ: “Xảy ra chuyện gì thế nhỉ?”

Tình Phong vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, A Nam ngẩng mặt lên phụng phịu nói: “Năn nỉ mà, một lát thôi.”

Tình Phong một tay giữ lấy dây cương, tay còn lại ôm chặt lấy eo A Nam, lời nói dứt khoát lạnh lùng: “Không được.”

Sau đó cả hai im lặng một cách đáng sợ, mây đen ùn ùn kéo đến từng mảng đen kịt bao phủ hai người, Vỹ Kiệt thở dài lên tiếng hỏi: “Hoàng thượng, người và công chúa xảy ra chuyện gì thế ạ.”

Tình Phong nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Nàng ấy đòi xuống ngựa để đi chơi.”

Vỹ Kiệt ôm miệng cười đểu nhìn sang A Nam, A Nam đưa mắt lườm Vỹ Kiệt như muốn ăn tươi nuốt sống, Vỹ Kiệt giật mình toát mồ hôi lạnh, giọng nói lộ ra vẻ sợ hãi: “Vậy sao người không cho công chúa xuống ngựa đi dạo một lát.”

Tình Phong mím môi, thở dài, vẻ mặt lo lắng nói: “Khanh nhìn mọi người trên đường thì biết.”

Vỹ Kiệt đưa mắt nhìn hai bên đường, cả nam nhân lẫn nữ nhân đều nhìn Tình Phong và A Nam trong im lặng, một số người mãi nhìn mà va phải mấy gian hàng bên đường, một số khác nằm rạp dưới đất trong trạng thái mê mẩn, như bị thôi miên.

Vỹ Kiệt cười một cách ngượng ngạo, mí mắt giật giật, trong lòng thầm nghĩ: “Sắc đẹp quả thật là một quyền năng vĩ đại.”

Đến phủ vương gia, Tình Phong xuống ngựa bế lấy A Nam, Vỹ Kiệt dõng dạc hô lớn: “Hoàng thượng giá lâm.”

Mọi người trong phủ lập tức ngưng mọi hoạt động chạy ùa ra sân chính quỳ xuống hành lễ: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Tình Phong đi tới, vẻ mặt ôn hòa nói: “Miễn lễ, mọi người cứ đi làm việc của mình đi.”

Mọi người trong phủ giữ nguyên tư thế, cúi đầu sát đất cung kính nói: “Đội ơn hoàng thượng.”

Vương gia chạy nhanh ra sân chắp tay quỳ xuống cúi đầu hành lễ: “Thần tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Tình Phong mỉm cười nói: “Không cần đa lễ, đứng lên đi.”

Vương gia từ từ đứng lên, thanh âm cung kính nói: “Tạ ơn hoàng thượng.”

A Nam ở bên ngoài, hai tay hai chân bấu chặt lấy con sư tử đá, miệng la toán lên: “Vỹ Kiệt, huynh làm gì vậy? Mau bỏ ta ra.”

Vỹ Kiệt ôm lấy eo của A Nam nhất quyết không chịu buông, vẻ mặt sợ hãi ngẩng đầu lên nói: “Công chúa, người mau bỏ tay ra đi, không thể leo lên đó được đâu? Xin người hãy giữ cho mình một chút thể diện, dù gì người cũng sắp trở thành hoàng hậu.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN