Vòng Xoáy Nước Mắt
Phần 7 - Giao dịch
Trong mơ có lẽ cũng không thể nghĩ đến chuyện đang xảy ra trước mặt tôi…tôi lặng yên con tim như chết đứng…
_Không phải đâu phải không ? thầy không thể nào là…( tôi chạy vụt đi xuống dưới đi qua Diệp)
Diệp: Đây rồi cậu nói rõ đi cậu tại sao lại thấy ông thầy ở đấy
_Diệp chúng ta đi thôi ( tôi kéo tay Diệp)
_Này sao vậy…từ từ nào sao thế ( tôi kéo đi rất nhanh)…
(N): Vương Khải rút xì gà ra hút…tiếng cửa mở ra …
_Triệu Tây đưa người đến rồi ạ
_Bắt đầu giao dịch đi ( 1 người đàn ông run bần bật)
Đàn ông: Tôi xin ông vạn lần van xin ông,tôi thật sự sẽ tìm ra kẻ trà trộn đang ở trong trường này…số ma tuý đó tôi thật sự tôi không bán đi …nó đã bị mất cắp tôi thật sự k dám qua mặt ông…( Hiệu trưởng trường)
Triệu Tây: Ngậm mồm mày dám qua mặt lão vương….( Cô ta đạp vào giữa ngực gã đàn ông) số ma tuý mày bán kp của Lão Vương vậy còn số ma tuý mày kêu đánh mất đã đi đâu,mày đang tiêu thụ cho ai nói?
Lão Vương: Khi con người ta đến đường cùng có lẽ sẽ nói ra sự thật ( Triệu Tây rút dao đâm thẳng vào gã đàn ông,ông ta ộc máu ra mồm)
_Tôi xin khai ,tôi sẽ khai ( Lão Vương nhắm mắt)
_Muộn rồi tao không muốn nghe bất kì câu giải thích hay 1 sự biện hộ …cái tao cần là đáp án…( Gã đàn ông lao tới bám vào chân Lão Vương)
_Xin hãy nghĩ đến tình nghĩa tôi làm việc cho ông 8 năm qua …tôi còn vợ con xin hãy cho tôi 1 con đường sống…tôi sẽ làm vc chăm chỉ để bù lại số ma tuý tôi đã bán của ông…
_Vậy thì mày cầu xin k đúng người rồi ,tao k biết thế nào là tình nghĩa ( Lão Vương bước đi ) sạch sẽ đi mai lũ trẻ sẽ đến học đấy ( ý nói giải quyết sạch sẽ)…( Lão Vương Quay xuống sân nhìn Hà dắt tay Diệp chạy nhanh giữa đám đông…triệu tây rút súng giảm thanh bắn liên tiếp vào gã đàn ông cho đến khi hắn gục)
Triệu Tây: Triệu Tây vẫn không hiểu tại sao chỉ vì số ma tuý nhỏ nhoi đó người lại đích thân tới đây xử hắn…
_1 việc nhỏ sẽ gây ra nhiều việc lớn coi như 1 tấm gương cho những kẻ khác…bài học cho những kẻ chơi với hổ mà cứ nghĩ đang đùa với mèo …
_Tên hiệu trưởng này cũng có số tài sản lớn vậy tại sao hắn còn làm vậy ạ
_Lòng tham con người là vô đáy ( Ông ta quay đi bước qua xác chết 1 cách vô tình)…
Tôi đi vội vàng về thu xếp đồ đạc
Diệp: Sao vậy Hà cậu định đi đâu
_Mình sẽ rời khỏi đây
_Tại sao vậy
_Ông ta đã tới tìm mình
_Ai cơ
_Lão Vương ông ta chính là thầy giáo
_Không thể nào cậu miêu tả lại xem nào
_Khi nãy ông ta xuất hiện trong lớp học ông ta vs đôi măt lạnh lẽo thờ ơ …
_Ông ta rất đẹp trai đúng không?phải vậy không 15 năm trước khi đó ông ta khoảng 20 mình đã nhìn thấy và dù 15 năm sau nếu có gặp lại mình cũng nhất định nhận ra
_Vậy sao cậu k nhận ra khi ông ta là thầy giáo
_thì dáng vẻ vậy sao đoán được ,tại sao ông ta lại tìm cậu
_Mình cũng không biết nhưng thấy ghê quá mình k dám ở lại đây…
_Còn mình thì sao???
_Mình…mình rất sợ …sợ khi đối diện vs 1 người như vậy…
_Có lẽ ông ta tìm cậu hỏi về mình thôi…
_Có lẽ nào vậy không??
_Chắc chắn luôn ngoài lý do đó thì còn lý do gì đâu…để mai xem sao nhé ,đừng bỏ lại mình 1 mình…
_Uk ( tôi thở dài)…
_Mình muốn gặp ông ta có lẽ ông ta đang tìm mình chăng…
_Để làm gì nguy hiểm lắm ông ta ghét nhà cậu mà…mình nghĩ nen tránh thì hơn…
_Tránh sao được đây mình thích ông ta ( tôi ôm mặt)…cả đêm hôm đó tôi k ngủ được cứ bồn chồn lo lắng…điện thoại reo lên…của mẹ…
_Vâng con nghe đây
_Chị …chị mau về đi mẹ đang nhập viện rồi em lo quá…
_Sao …mẹ bị sao ,sao lại nhập viện
_Chị mau về đi chị ( Hạ khóc lớn trong điện thoại)…tôi cúp máy gọi Diệp
Diệp: Sao vậy
_Mẹ mình nhập viện…mình phải về
_Nhưng cổng đã đóng mình sợ k dc ra ở đây nghiêm lắm
_Vậy phải sao bây giờ
_Cố chờ đến sáng xem sao
_Mình lo lắm k còn thời gian
_Để mình đi tìm phu nhân nói xem sao chờ nhé
_Uk nhanh nhé ( tôi đi ta ngoài đi đi lại lại lo lắng) mẹ ơi…mẹ sẽ k sao đâu…mẹ ơi ( tôi ôm mặt)…Diệp chạy về
_Hà ơi phu nhân đi vắng k có trong phủ …phải sao đây???mình xl
_Sao phải xl hâm à ,chờ đến sáng xem sao…cậu cứ vao trong ngủ đi
_Cậu như vậy sao mình ngủ được…
_Không sao đâu vì thức cũng đâu giải quyết dc gì để mình ra cổng hỏi xem…( tôi ra cổng) có thể cho tôi ra ngoài k ( họ cười)
Bảo vệ: Quay vào đi đến sáng rồi quay lại
_Nhưng tôi cần đi gấp…thật dây ( họ quay đi tôi bối rối ngồi bên hồ)…tôi nghĩ đến mẹ mà khóc…tại sao mình lại bỏ mẹ lại mà đi như vậy chứ…mẹ ơi con xin lỗi mẹ…mẹ ơi…( tôi thấy có người ngồi cạnh là ông ta…ông ta mặc bộ ngủ màu đen tay cầm quả táo)
_Ăn đi
_Ông điên à giờ này ăn uống gì ( ông ta cầm tay tôi đặt quả táo vào tay y như lần tôi cho ông ta táo)
_Cô mới là điên có chuyện gì?( nói tự nhiên)
_Tôi muốn về nhà mẹ tôi ốm ( quên mất ông ta là chủ nhà) họ nói chờ đến sáng mà mẹ tôi đang ở viện…
_Uk ( nhạt toẹt)
_Khoan đã ông là Lão Vương đúng k ?vậy tốt rồi ông xin cho tôi ra ngoài dc k?
_Xin???( ông ta cười) được
_Cám ơn thật sự cám ơn ( tôi cắn bập quả táo)
_Cô tên gì
_Tôi là Trần Thu Hà ,ầy làm thầy giáo sao lại kb tên học sinh thế ( tôi cười)
_Cô không sợ tôi à
_Lúc nãy có hơi hơi còn bh thì không ( ông ta đổi sắc mặt)
_Đi đi chỉ cần ra cổng họ sẽ tự mở
_Thật sự cám ơn nhiều lắm ( tôi dơ tay ra bắt tay) ông k đáng sợ như lời đồn tất nhiên dân làm ăn nên có thể ông hơi ghê gớm ,tôi là người Việt có thể khác với ông ( ông ta nhìn bàn tay tôi…bên hồ tôi nở nụ cười dơ tay nhưng ông ta k nắm lấy) sao thế ( tôi tóm tay bắt bắt) tôi thích ông để kiểu đầu này …tôi đi đây…( tôi quay đi chạy 1 mạch)
(N): Triệu Tây đứng bên kia hồ nhìn sang vẻ mặt không mấy vui vẻ…cô ta cầm áo sang choàng cho Vương Khải …
_Trời lạnh vậy sao người mặc mỏng manh vậy…
_Triệu Tây ngươi có sợ ta không?
_Có chứ tất nhiên em sợ rồi ,có ai trong giới mà k sợ người đâu vì người là 1 người có thể nói là rất giỏi nhất là…
_Nhất là giết người phải không???( Triệu Tây đổi sắc mặc)
_ cái đó …em…
_về nghỉ ngơi đi ta muốn 1 mình
_Vâng …( Triệu Tây thấy ánh mắt đăm chiêu của Khải khi ông ta nhìn xuống mặt hồ)…
Tôi chạy ra cổng họ tự động mở cho tôi đi…chạy 1 mạch tới viện thấy Hạ đang ngồi thất thần bên ngoài
_Hạ mẹ sao rồi
_Chị ơi mẹ bị ung thư máu phải làm sao đây chị…
_Chắc có nhầm lẫn gì thôi ( tôi chạy vào bên trong thấy Dì đang ngồi đờ đẫn bên góc phòng)
Dì: Chị luôn nói chị không ốm,chị muốn giấu tụi nhỏ và giờ thì chị có giấu nổi không???
_Dì ơi phải làm sao đây dì mẹ con không bị ung thư phải không? dì cứu mẹ con với ( Dì lặng yên rơi nước mắt vào tay tôi)
_Các con hãy chuẩn bị tinh thần đi…bác sỹ nói cùng lắm được 3 tháng nữa ( Dì đứng dậy tôi buông thõng tay)…
Mẹ: Hà về rồi à con ( tôi quay lại ) lại đây ( mẹ vẫy)
_Mẹ ốm rồi ( tôi kéo chăn cho mẹ)…mẹ mệt rồi mẹ ngủ đi…
_Hà này mẹ có chuyện muốn nói với con ,mẹ đã nói với Hạ rồi giờ thì mẹ muốn nói vs con …
_Để sau dc k mẹ ,mẹ nghỉ đi ( tôi cắn răng)
_Mẹ sợ sẽ ngủ quên mất,mẹ sợ con à ( mẹ tràn nước mắt ra 2 bên tôi gạt) mẹ chả có gì ngoài 2 cô con gái xinh đẹp ,học giỏi và tài năng…mẹ luôn hạnh phúc và tư hào về hai đứa ,mẹ vui khi nhìn các con khôn lớn và giỏi giang…cho đến ngày bố con mất hay nói đúng hơn là ông ấy bị giết…nhưng hãy để nó chôn vùi hết đi con,bố con đã mất …và thủ phạm thì chúng ta không thể nào bắt hắn được…ngược lại sẽ chỉ làm tổn thương chúng ta hơn …con có thể hứa với mẹ xoá bỏ mọi hận thù và quên nó đi dc k??? đừng điều tra cũng đừng lấn sâu hãy sống cuộc đời của các con…cái giá của Hạ bị đánh đổi đã quá đủ…mẹ không muốn con lại đánh đổi cuộc đời mình vì hận thù dc k con ( Hạ đứng bên ngoài ôm mặt khóc gọi mẹ…mẹ ơi con sai rồi …mẹ đừng bỏ con)
_Mẹ nghỉ đi con hứa …k tìm hiểu nữa con hứa với mẹ …giờ thì mẹ nghỉ đi …con hứa sẽ học chăm chỉ và lấy 1 chàng trai tốt …sẽ chăm sóc em cùng với mẹ ( tôi rơi nc mắt)
_vậy thì mẹ có thể yên tâm ngủ rồi …( mẹ nhắm mắt tôi bật khóc lớn …bên ngoài Hạ cũng đang khóc …chúng tôi đang khóc vì 1 nỗi đau…nỗi đau sắp mất mẹ)…2 tháng trôi qua tôi nhắn Diệp giữ gìn và tắt máy k liên lạc với ai…tôi muốn dành thời gian cho mẹ…ngày nào tôi và Hạ cũng đưa mẹ đi dạo quanh công viên…để mẹ xem chúng tôi nhẩy dây cùng Huy…mẹ vui lắm nhưng tóc mẹ rụng nhiều hơn và dường như trọc đầu…đêm nào mẹ cũng phải uống giảm đau…mẹ sốt chúng tôi mỗi đứa 1 bên nắm tay mẹ…cho tới 1 ngày…Hạ đang ăn cơm chợt nôn oẹ
Dì: Đấy cứ nhịn giảm eo cho lắm vào rồi đau dạ dầy chứ sao
Mẹ: Con bé hay nhịn ăn à ( Dì ấp úng)
_Đúng vậy chị,chị ăn đi ( đưa mẹ vào phòng nằm tôi đi ra thấy Dì đang nói chuyện với Hạ)
Dì: Bao lâu rồi giải quyết sớm đi nếu k mẹ cháu biết thì sao ???
Hạ: Cháu sẽ lo dì yên tâm
_Của cái thằng khốn ý hả
_Do cháu sơ xuất dì ạ ( tôi ngạc nhiên quay lại đóng cửa phòng tránh mẹ nghe thấy thì thấy mẹ đứng ngay sau tôi)
Tôi: Mẹ…sao mẹ chưa đi nghỉ ( Tôi ấp úng)
Mẹ: Gọi Hạ vào đây
_Mẹ đi nghỉ đi
_Mẹ nói gọi nó vào đây…( mẹ giận dữ quay vào)…
Hạ: Để em vào k sao đâu ( Hạ đi vào mẹ tát bốp vào mặt)
Tôi: Kìa mẹ
Mẹ: Mày thấy hậu quả chưa ,1 lần chưa đủ hay sao,mày đa trả thù dc nó chưa hay là chính bản thân mày tự làm khổ mày…mày nghĩ bỏ là xong à ,1 sinh linh do mày tư tạo nên
Hạ: Con thật sự chỉ muốn trả thù
_Sai rồi mày đã yêu nó,ngay từ khi mày đâm tao biết mày đã cố tinh k đâm chết nó
_Con không yêu hắn ,k yêu…
_Mù quáng mày đã yêu nó và dù mày biết nó ( mẹ đang định nói gì đó thấy tôi mẹ dừng lại) ra ngoài đi ( Hạ đi ra) Hà gọi điện cho thằng Tuấn cho mẹ
_Để làm gì vậy mẹ
_Mẹ nói gọi thì cứ gọi đi ( tôi tìm số anh ta rồi gọi hắn alo) Tuấn phải không?
_Đúng vậy ai đó???
_Tôi là mẹ của Hạ ( a ta đổi giọng)
_À…có chuyện gì không?
_Con bé đã mang thai ( hắn cười lớn)
_Thì sao?
_Tôi k cần cậu phải có trách nhiệm nhưng cậu nên biết rằng cậu đã có con…
_Nhảm nhí vậy sau này đứa bé đó gọi kẻ giết ông của nó là cha bà nghĩ vậy có hợp lý không ( tôi nhìn mẹ…mẹ dập vội máy)
_Mẹ hắn vừa thừa nhận gì
_Con nghe nhầm rồi ra ngoài đi
_Hắn nói hắn là kẻ giết bố mà
_Mẹ nói nghe nhầm rồi ( tôi đi ra ngoài cứ lăn tăn k lẽ mình nghe nhầm)…thấy Hạ ngồi yên bên hiên phòng nhìn về xa xăm…
Hạ: Chị em sai rồi
_Sai thì sửa cố lên
_Dù chị có nói gì em cũng sẽ bỏ đứa bé này…
_Em nghĩ kĩ đi…dù sao ( đang nói nghe tiếng choang trong phòng)…tôi và Hạ chạy vội vào mẹ tay vẫn đang cầm điện thoại…cốc nc bên cạnh rơi đổ…còn mẹ nằm co giật trên sàn…
Tôi: Mẹ…mẹ ơi …mẹ ơi mẹ đừng làm con sợ
Hạ: Mẹ…mẹ ơi ( vội vã đưa mẹ vào viện)…
Bác sỹ: Mọi người vào cạnh bệnh nhân đi đã đến lúc rồi
Hạ: Không đúng còn chưa đến 3 tháng ( hạ chạy vào mẹ nắm tay)
Mẹ: Phải sống tốt
Hạ: K có mẹ con k sống tốt dc đâu mẹ ơi mẹ đừng bỏ con …tại con ( Tôi đi đờ đẫn k dám lại gần giường)
Mẹ: Lại đây ( mẹ với tay nắm chặt tay tôi) hứa với mẹ như con đã hứa ,k dc điều tra k dc làm gì cả hãy sống cuộc sống của con…
_Vâng mẹ ơi con hứa mà con nói hứa rồi mà
_hai chị em nhớ chăm sóc nhau…nhé con mẹ ngủ đây ,mẹ buồn ngủ rồi ( Hạ lay lay k cho mẹ ngủ còn tôi cắn răng xoa tay mẹ)
Tôi: Mẹ ngủ đi mẹ mệt rồi ( Dì gào lên Huy ôm Dì)
Dì: Chị…chị ơi …( cứ vậy mẹ ra đi trong 1 buổi chiều thu)…lá cứ rơi …rơi cạnh quan tài mẹ như thay lời con nói…con sẽ mãi là chiếc lá bay đến bên mẹ…ước nguyện của mẹ là dc bên cạnh bố…tôi hoả táng mẹ rồi đưa về Việt Nam …
Hạ: Mẹ giờ thì bố mẹ lại dc bên nhau rồi ( Tôi tóm tay Hạ)
_Nói đi mẹ và em giấu chị chuyện gì?
_Chị nghĩ gì vậy ???
_Không có chuyện gì đúng không,cuộc điện thoại cuối cùng mẹ nói chuyện vs Tuấn và trước khi bố mất cũng nói chuyện với hắn rốt cuộc hắn đã làm gì ( tôi quát lên)
_Hắn…mẹ đã nói chị k dc điều tra gì rồi mà
_Em mù quáng đến lúc này sao ???mẹ đã mất rồi chúng ta trở thành kẻ mồ côi chỉ trong 1 năm …nói đi có phải hắn là kẻ giết Bố không??? ( tôi quát lên)
_Đúng vậy chính hắn ( tôi đơ người) nhưng chị hãy quên đi hắn có thế lực chúng ta k thể làm gì dc ( Tôi gạt tay hạ)
_Mày đáng chết ,mày có thể ngủ vói kẻ giết bố của mình,mày k còn gì để nói,tao k có đứa em như mày…
_Chị biết vì sao không,vì hắn muốn có chị…hắn nói với bố hắn muốn có chị…tất cả là tại chị…tại chị mà ra …hắn nói vs em bố trước khi chết cung nhất quyết bảo vệ chị nói hắn tránh xa chị ra…và mẹ sợ chị liên quan đến hắn nên giấu mọi chuyện…đêm đó bố đã tự thắt cổ đó là thứ hắn trao đổi vs bố nếu bố k làm như vậy hắn sẽ chiếm lấy chị…và còn đổ cho chị buôn ma tuý nữa bố đã nói với mẹ để bố chết và mẹ đã đồng ý để bô làm vậy
_Tại sao bây giờ mày mới nói vậy ý mày là mày và mẹ chứng kiến bố tự vẫn
_Phải và hắn vô tội đúng là hắn vô tội,bố đã tự uống thuốc rồi sau đó nói mẹ treo lên…tất cả là do chị…mẹ và bố đều bảo vệ chị…chị nghĩ em muốn nói ra hay sao ( tôi cười như kẻ điên giữa bãi tha ma)
_Mày nói dối ( tôi quay đi rồi chạy như kẻ điên dại) …nói dối tất cả là nói dối ( giữa ngã tư đường tôi ôm đầu) bố vì muốn bảo vệ mình đã tự chết…mẹ vì muốn bảo vệ mình chấp nhận cho bố chết…hoá ra do mình…mình là cái thá gì …( tôi tự cào lên mặt mình nhìn trên tivi ở quảng trường hắn quảng cáo cho nhãn hiệu rồi cười tươi hắn đang ở Hồng Kong)…tôi lập tức đặt vé tới Hồng Kong…tới Hong Kong tôi tìm hắn…hắn đang ăn trong 1 nhà hàng sang trọng bậc nhất với 1 cô gái dường như đẹp nhất trong nhà hàng)…tôi bước vào ngồi bàn đối diện…hắn có vệ sỹ bảo vệ…1 tên cầu thủ lại thuê vệ sỹ bảo vệ…thằng khốn…khi hắn vừa bước ra…tôi từ sau ôm cổ tên vệ sỹ bẻ khậc…ánh mắt thù hận của tôi lúc này chỉ muốn giết chết bất kì kẻ nào ngáng đường…tôi chạy ra kéo cô gái kia lùi lại
Tôi: Tránh ra ( tôi lên xe ngồi cạnh hắn)
Tuấn: Anh biết là em đến ,k hổ là học viên an ninh …dù em có thay đổi ra sao anh vẫn nhận ra em và vẫn yêu em…( tôi rút dao ra dí vào cổ anh ta)
_Mày nhất định phải trả giá cho những gì mày đã làm ,mày cần tao nói đi tao đây …tao cô gái mà mày cần đây nói đi mày cần thể xác hay gì từ tao…
_Anh yêu em ( tôi dí sát dao hơn)
_mày tại sao lại hại chết bố tao…tại sao mày lại làm vậy,tao đã từng xin và xin lỗi mày rồi tại sao…
_Xin lỗi đâu có đủ ,anh muốn có em ( Tôi đâm phập con dao thẳng vào ngực anh ta …máu tuôn ra) em thấy vui chứ …( xe cảnh sát ập tới do cô gái kia báo)
Cảnh sát: Xuống xe dơ tay lên
Tuấn: Chỉ càn em nghe anh em sẽ có tất cả và anh sẽ k nhắc lại chuyện cũ…
_Pháp luật sẽ trừng trị kẻ như mày
_Bố em đã vì em mà bán ma tuý cho anh…ông ta vì em rất nhiều …ông ta nhận rất nhiều tiền…khi ở sing ông ta thấy anh dắt Hạ đến ông ta đã quỳ xuống cầu xin anh …cầu xin như 1 con chó xin chủ vậy…ít ra chưa chà đạp dc em anh đã chà đạp em gái em vì anh yêu và tôn trọng em ( tôi bị cảnh sát lôi ra …tôi vẫn cười)
Cảnh sát: Thưa ông…ông không sao chứ ạ…
_Cô gái đó định giết tôi…anh cảnh sát…tôi k ổn rồi ( tôi gào lên)
_Tuấn mày nhất định phải chết,rốt cuộc nhà tao đã làm gì mày…thằng khốn…
(N): Hạ nhận điện rằng Hà bị bắt vì tội giết người…Hà bị nhốt đến 3 tháng họ xử kín và tuyên tử hình…
Hạ: Không thể vì 1 nhát đâm mà tử hình dc ( Tôi k nói câu gì)
Tôi: Để chị chết đi còn hơn
_Chị sao mặt chị sao vậy họ đánh chị sao…em đã đến xin hắn nhưng hắn nói chỉ cần chị chịu theo hắn sẽ cứu chị…
_Chị đáng chết …chị chính là người hại chết bố mẹ…chị k muốn sống nữa…Tuấn …nếu để chị ra ngoài chị sẽ vẫn tìm giết chết hắn…sai lầm là chị đâm trượt…chị muốn chết ( tôi ủ rũ )
_Hăn có liên quan đên bọn ma tuý …bọn ma tuý có tiền và thế lực đã bảo vệ hắn …em đã nói chúng ta bất lưc mà tại sao chị cố chấp k nghe…( tôi quay đi )…
(N): Hạ về phòng ủ rũ điện thoại của Hà reo lên …
Hạ: Ai đó
_Hà à tôi Diệp đây sao gọi mãi k dc vậy
_Chị là bạn chị tôi sao?
_À em là Hạ đúng k hà đâu em
_Chị ơi…chị làm ơn cứu chị em
_Sao vậy nói rõ đi
_Chị em sắp bị tử hình rồi làm sao đây chị ơi
_Cái gì trời ơi chuyện lớn vậy sao bh mới nói
_Em đâu biết nói với ai…mẹ em mới mất giờ em còn mỗi chị gái thôi…làm ơn cứu chị em
_Chị cúp máy đây để ý máy nhé …chị sẽ liên hệ lại…( Diệp gọi cho bố k dc cô liền chạy vội đi qua phòng vẽ thấy ông thầy râu ria xồm xoàm đang vẽ) thưa thầy
_Cứ nói
_Em kb thầy có quen Lão Vương không hay thầy là Lão Vương nhưng Hà thầy nhớ k ạ ,bạn ấy sắp bị tử hình…
_Thì sao ?kẻ có tội sẽ phải bị phạt
_Em xin thày nếu thầy có thể giúp dc thì
_Em ra ngoài đi thầy bận ( Diệp buồn bã quay đi bên trong ông thầy đang vẽ chợt thơ dài)
Tôi đang ngồi thì cửa mở ra
_Phạm nhân Trần Thu Hà số 089386 ra ngoài nhận án ( tôi đi ra ngoài họ cho 1 mâm cơm ngon tôi ăn vài miéng)…vào 1 phòng xử…tôi viết lại 1 lá thư nhờ gửi cho Hạ…ra đến cửa buồng tôi ngoái lại nhìn …có lẽ đây là lần cuối cùng của cuộc đời…tôi không đáng sống nữa…k đáng sống…bố mẹ chờ con…họ trói tay chân và bắt đầu gây mê…1 liều thuốc độc có lẽ đang chờ sẵn…thấy tim nhói đau…nỗi buồn vô hạn…kí úc về tuổi thơ ấu bên gia đình mãi mãi còn trong lòng…nhắm mắt và nc mắt khẽ rơi…tôi đang chết…
Bíp …Bip…Bip…như tiếng đồng hồ báo thức…tôi mở mắt…thấy quần áo trắng đang mặc trên người…tiếng bước chân …đây là đâu…cạch…cửa mở ra tôi thấy chói mắt…có người ngồi xuống giường…tôi thấy Khải ông ta mặt lạnh như tiền nhìn tôi…( tôi bật khóc)
_Làm ơn hãy giúp tôi…giúp tôi báo thù ( tôi vs thể trạng yếu ớt đôi môi khô ráp với áo ông ta) hắn đã phá hỏng cuộc đời tôi…hắn nhất định phải chết…nhất định phải chết…
_Chết…cô đã chết…và giờ cô là nô lệ của tôi…
_Tôi muốn hắn phải chết…hắn đã giết chết con người tôi…hắn…nhất định phải trả giá ( tôi nói uất ức)…
_Ta hỏi lại cô có sợ ta không?
_Không …tôi không sợ
_cô có hối hận vì lời nói hôm nay không?
_Tôi k hối hận
_Nắm lấy tay ta…ta sẽ cho người sống 1 cuộc sống mà việc báo thù chỉ đơn giản như 1 cái chớp mắt ( tôi run run nắm lấy tay anh ta)…nhưng dường như tôi quên đi 1 điều hắn là ai tại sao hắn lại giúp 1 cô gái nhỏ bé như mình…liệu sau này còn điều gì đáng sợ đang chờ tôi hay không?…
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!