Vòng Xoáy Nước Mắt
Phần 8 - Đèn lồng
Tại sao cuộc đời này lại nhiều bất công đến vậy??? tôi tự hỏi bản thân đến bao lần…bàn tay tôi đã đặt vào tay người đàn ông đó …có lẽ đó là điều mà cả đời này tôi hối hận nhất…ra sân bay ông ta k có vệ sỹ cũng k có ai bên cạnh…
_Đây là giấy tờ của cô từ nay cô sẽ mang họ Triệu…Triệu Hà đó là tên của cô…( tôi gật ông ta bước đi như những người bình thường …k vệ sỹ k có sự sợ hãi nào)…
_Ông không sợ bị ám sát hay sao ( ông ta nhếch mồm rồi đeo kính vào mắt tôi)…
_Ta là người bình thường ( ông ta gật nhẹ)…đúng vậy đâu có ai biết mặt ông ta…
_Thì ai cũng là người bình thường mà ( ông ta thở dài quay đi) này chờ tôi với…( lên máy bay thấy ông ta nhắm mắt ngủ ngon lành bên cạnh…tôi nhìn ra bên ngoài…bố mẹ..con nhất định sẽ trả thù cho hai người…
(N): Tiếng ngáy to khiến Vương Khải tỉnh giấc …bàn tay đập bốp lên mặt ông ta…Vương Khải mở mắt nhìn sang bên cạnh…Hà đang ngủ ngon lành và ngáy thành tiếng chân gác lên đùi ông ta còn tay để sang ngang…
_Tiếp viên cho tôi 1 cái chăn ( Hà ngáy to hơn ông ta bịt miệng…người đi qua nhìn họ cười)
Bà lão ( ghế đối diện) : Hai đứa mới cưới hả ( ông ta xua tay)
_À không có đây là …là cháu gái …
_Vậy mà tôi tưởng là vợ chồng khi cậu ngủ tôi thấy cô gái đó cứ nhìn cậu chăm chú rồi cười…thật đáng tiếc ( ông ta ấp úng) …
_Chắc còn nhỏ nên vậy thôi ạ ( ông ta quay sang gạt chân Hà xuống …Hà mơ ngủ)
Hà: Mẹ ơi…mẹ đưng bỏ con…( Hà nắm lấy tay ông ta …) mẹ đừng bỏ con…( ông ta lấy chăn đắp cho Hà rồi chuyển sắc mặc gạt tay Hà )…
Tôi mở mắt khi thấy đây là sân bay Hồng Kong …
_Tại sao k về Pháp lại tới đây vậy ( ông ta đeo kính lên va k trl) đi qua sân bay tiếp viên cứ nhìn ông ta họ xì xào rằng ông ta là diễn viên…diễn con khỉ gì…nhưng cũng đúng ông ta lúc là người này lúc lại là người khác …đâu mới là con người thật…ra khỏi sân bay…ông ta vẫy taxi…kì lạ ông ta chẳng phải là người quan trọng sao…sao lại tới nơi này âm thầm vậy…
_Từ bây giờ khi nào ta cho nói thì hãy nói hiểu không?
_Vâng cứ coi tôi là vệ sỹ cho ông đi ,tôi mang ơn ông mà…( ông ta nhắm mắt thở dài khi thây tôi nói câu đó) …đến 1 quán cafe 1 người đàn ông mặc đồ đen đang chờ ông ta ….hắn đúng dậy rút gì từ trong túi áo như súng ra …ông ta thì đang dơ tay cười vs người kia …tôi vội vã bật lên bàn tóm tóc tên kia cầm cổ bẻ khậc…ông ta ngạc nhiên
_Cô làm gì vậy
_Hắn định ám sát ông …hắn đang định móc súng trong áo ( tôi thò tay vào thấy 1 chiếc khăn không có súng) rõ ràng là súng mà ( không khí yên ắng mn đang nhìn tôi ngẩng lên cười nhạt) đưa ông ta đi viện thôi,tôi xin lỗi nhé anh gì ơi…mới bẻ cổ vậy đã ngất rồi sao ( Khải ôm mặt ông ta quá choáng)…đưa người đàn ông kia đi viện…anh ta gẫy cổ đi ra thấy tôi anh ta thụt lại
_Alex bạn gái cậu sao bạo lực vậy,tôi đâu làm gì?
Khải: Hiểu lầm thôi chỉ là hiểu lầm
_Ui đau quá sao con gái mà tay khoẻ vậy
Tôi: Tôi xin lỗi…thật sự xin lỗi anh …
_Alex cậu nên xem lại cách chọn bạn gái đi ( anh ta giận giữ đi qua)
Tôi: Ông bảo anh ta đừng giận đươc k?
_Nếu ai đó xa lạ đột nhiên bc tới bẻ cổ cô thì xl có xong không? ( Ông ta đi lướt qua)…tối đó tôi ngồi bên ngoài cửa nhà hàng …còn ông ta ngồi với bạn…hoá ra ông ta cũng có bạn…ông ta ca hát nhảy say xưa vui vẻ cùng các bạn…tôi lặng yên nhìn qua cửa kính…ông ta cũng biết cười vui vẻ …cũng biết đùa …và cũng biết say…tôi dìu lên xe…
_Cho chúng tôi đến khách sạn…
Khải: Không,đến đại lộ 10 đi ( đến nơi giữa đường quốc lộ k có 1 bóng nhà)
_Này ông mơ ngủ rồi …gọi xe lại thôi nơi đây làm gì có nhà hay khách sạn ( tôi với tay gọi lại xe ông ta tóm tay …giây phút ông ta kéo tôi sát gần lại ông ta)
_Trật tự đi (ông ta tỉnh táo lại rất nhanh rồi đi lên trên đồi …cứ vậy đi sâu vào rừng)…tôi đi trượt ngã liên tục xước hết cả đầu gối…đi đến gần sáng mới tới nơi…
_ông đi thăm quan hay leo núi sao k bảo tôi vậy…tôi đói nên k đi nổi nữa rồi ( ông ta dừng lại trơi đã sáng tôi thấy 1 căn nhà dựng bằng tre đơn sơ )…ông ta bước vào mở cửa…những cánh hoa đào trồng bên hiên rơi nhẹ bên thềm…ông ta dẫm lên…tôi ngồi bên ngoài ngó vào…ông ta đang ngồi yên trên 1 chiếc ghế đã cũ…chiếc ghế đó có bánh xe…có thể đẩy được như thể dành cho người khuyết tật…cứ vậy ông ta nhắm mắt ngồi…tôi ngồi bên hiên nhìn ông ta cùng những cánh hoa cứ lặng lẽ rơi…
Tôi đi dọn dẹp xung quanh …quét từng mảng bụi …ông ta vẫn cứ ngồi nhắm mắt vậy…đói bụng rồi kiếm gì ăn bây giờ nhỉ…ở đây có cây khế mà có cá nấu nữa thì ngon…nói là làm tôi chạy ra bờ suối để tìm xem có cá không…
(N): Chiều tà Vương Khải mở mắt ra thấy xung quanh đều sạch sẽ …gọn gàng…ông ta đứng dậy bước ra không thấy Hà đâu…ra bờ suối thấy Hà đang sắn quần bắt cá dưới suối…bắt mãi k dc con nào người ướt sũng…
Hà: Sao cá ở đây nó khôn thế nhỉ mình đến gần là nó đã chạy rồi ( Khải bước tới ) à ông đây rồi ,tôi định làm bữa tối nhưng bắt cá khó quá ( Hà gãi đầu Khải cầm trên tay 1 chiếc que nhọn …anh ta vẫn nhìn Hà)
_Có nhưng thứ không phải chỉ cần tập trung là sẽ làm được…mà phải cần đến năng lực bản thân ( ông ta xiên đúng cá mà k cần nhìn) về thôi ( tôi đứng tim khi thấy động tác của ông ta)…ông ta như vậy thì mình làm vệ sỹ bằng thừa rồi…( về tới sân ông ta bỏ sách ra đọc còn tôi trèo cây hái khế và nấu được 1 bát canh cá)…
_Xong rồi thơm quá …dùng thôi…
_Cô ăn đi
_Ông k đói sao đi cả ngày rồi (tôi múc ra bát) chắc ông k muốn ăn vs tôi…vậy để tôi ra ngoài kia ăn ( chỉ trỏ ra ngoài …ông ta bê bát canh lên ăn từ tốn) vậy tôi kp ra ngoài nữa nhỉ ( tôi gắp cá cho ông ta rồi cứ nhìn ông ta cười)…
_Ăn đi
_À vâng thừa thầy…ở đây k có ai em sẽ gọi là thầy được k ạ
_Sao cũng đươc …tối đến căn nhà nhỏ đó chỉ có 1 chiếc giường…tôi trải gọn gàng…ông ta đi tắm vào và lên giường nằm…tôi ngồi ở ghế gật gù…
Khải: Hà ( tôi mở mắt)
_Dạ thầy…
_Lại đây cô ngủ ở đây đi
_Dạ thôi em ngủ ở kia được ai lại để thầy ngồi ghế …( tôi quay đi ông ta kéo tay nằm)
_Vậy thì cùng ngủ đi ta mệt rồi k muốn nói nhiều nữa ( Khải nhắm mắt ngủ còn tôi cảm giác lúc này là bối rối và ngại ngùng)…dù sao mình mang ơn nhưng k có nghĩa là chuyện này…( ông ta ôm tôi ngủ ngon lành)…tôi quay lại ông ta kéo sát hơn…tôi nhắm vội mắt…rồi khi ông ta ngủ say tôi mở mắt nhìn ông ta…gương mặt đẹp nhẹ nhàng khi ngủ vậy mà khi bình minh lên ông ta sẽ là ai đây…1 tên ăn mày hay 1 thầy giáo …hay là 1 con quỷ máu lạnh như lời đồn…tôi k muốn biết và cũng chẳng dám đoán …chỉ hy vọng mối thù của bản thân sớm đươc trả thôi…ông sẽ giúp tôi đúng không?…
(N): Đến sáng Khải mở mắt …ông ta thấy đang ôm Hà ngủ …ông ta chợt nhớ ra tối qua…
_Điên thật rồi ( thấy Hà ngủ ngon trong tay ông ta giật ra Hà mở mắt)
_Ông dậy rồi …chào buổi sáng ( Khải đứng dậy với áo choàng đi ra bên ngoài)…
_Khi tôi quay lại chúng ta sẽ đi
_Vâng …( ông ta bước đi )…tôi ngồi cứ nghĩ đến chuyện đêm qua tư dưng đỏ mặt…k dc lúc này k dc nghĩ linh tinh…k lẽ ông ta thích mình rồi …k lý nào ( tôi chạy ra suối rửa mặt liên tục tạt nuóc lên mặt chợt nghe tiếng ông ta)…
Khải: Con về thăm bố đây ,bố có khoẻ không ? con thật bất hiếu phải không đến ngày dỗ bố cũng k đến sớm …bố ở đó có ăn no mặc ấm không…( tôi bước dần tới rẽ làn cây tôi thấy ông ta đang quỳ trước 1 ngôi mộ) …con có rất nhiều tiền nên bố cứ báo mộng cho con bất cứ thứ gì bố cần…con xin lỗi bố ( ông ta đập đầu liên tục xuống nền mộ …luôn mồm nói xin lỗi đến nỗi máu trên đầu chảy xuống mặt ông ta đầy máu …ông ta vẫn luôn miẹng xin lỗi cho đến khi tôi thấy ông ta bật khóc) con xin lỗi…bố ơi…( tôi quay đi ôm mồm mắt tự dưng rơi nc mắt …tôi thở mạnh)…
_Bố …con cũng xin lỗi bố…bố …( tôi nhắm mắt cứ vậy để nước mắt trực trào)… bên kia bờ rừng 1 người đập đầu trước mộ bố còn 1 người cứ đứng nhắm mắt để nước mắt buông rơi nhẹ xuống nền cỏ…tất cả chỉ vì thứ gì đó ẩn sâu ở cái thế giới sinh tử …1 thế giới k có sự lựa chọn…
Tôi lặng lẽ về hiên nhà ngồi chờ đến khi ông ta quay lại…ông ta dường như rũ mái xuống để che vết thương trên trán của mình…
_Đi thôi ( ông ta quay đi tôi tóm áo phía sau)
_Tôi buồn quá đáng lẽ ra tôi không nên sinh ra trên cuộc đời này,chỉ vì tôi mà bố phải tự tử …tất cả là tại tôi…hãy giúp tôi giết hắn càng sớm càng tốt…
_Nếu nói như cô thì ta cũng k nên sinh ra trên cõi đời này…
_Nhưng ít nhất kp vì ông mà bố ông mất còn tôi…vì tôi… tất cả là tại tôi…
_Ta đã tự tay giết chết bố mình vậy có đáng chết không ( ông ta cắn răng quay đi còn tôi thở mạnh đôi măt nặng trĩu vì sốc)…đi dọc cả đoạn đường ông ta băng qua rừng nhanh như 1 con thú…tác phong rất nhanh như thể ông ta có gì đó kì lạ…ông ta không giống những người học võ bình thường…tôi đuổi theo k kịp …đến khi xuống chân núi vẫy xe để ra sân bay…tôi đã thấy ông ta đứng sẵn ở dươi…mình cũng là con nhà võ tại sao lại k nhanh dc như vậy nhỉ…ông ta đã giết chết bố đẻ thật sao…hay ông ta chỉ nói vậy nhỉ…trông ông ta k giống người nói đùa…ghê vậy…( ông ta lên xe còn tôi đứng đực mặt ra)…
Lái xe: Cô gái kia có lên không???…
_À dạ có ( tôi chạy ù lên xe thở) ông đi đường tắt đúng không ( ông ta k trl)…đến sân bay vào nhà vệ sinh tôi thấy 1 cô gái mặt tái nhợt…đang rửa mặt cạnh tôi…thấy chân tay cô ta run run…rồi đột nhiên ngất xỉu ngay bên cạnh…) cô gì ơi …( cô ta co giật sùi bọt mép tay móc 1 thứ ra đưa cho tôi)…
_Cái này hãy mang ra khỏi đây an toàn và giao nộp cho cảnh sát…
_Đây là gì vậy ( 1 chiếc bút bi…cô ta ngất) này cô ơi…có ai không ( bên ngoài đạp cửa vào 1 lũ áo đen họ sờ lên cổ cô gái rồi đuổi mọi người ra tôi vội quấn chiếc bút lên tóc)…
Áo đen: Nó đã chết ( họ lục áo khoác của cô gái…tôi quay đi 1 tên chặn lại)…
_Mày ở bên nó phút cuối phải không?
_Đúng vậy tôi sẽ ra gọi cảnh sát ( hắn dơ tay định tóm áo tôi…tôi bật lên đấm thẳng vào hầu hắn …1 tên từ phía sau ôm cổ tôi ghì đến nghẹt thở …tôi tóm đầu lộn lại bất ngờ 1 tên đâm xoẹt qua bụng tôi…máu chảy ra 3 tên ghì tôi lại…
_Mày tới số rồi lục soát người nó ( tôi cố đẩy rồi ôm bụng chạy …họ quây lại)… mày đang giữ cây bút đó đúng không ? ( tôi thấy bên Gáy chúng đều có chữ Hoàng)…k lẽ là gia tộc họ Hoàng…( 1 tên từ sau đạp chân tôi xuống rồi buộc khăn lên mồm tôi…chúng đeo khẩu trang rồi chùm mũ cho tôi để ra ngoài)… đau quá phải sao đây …hay là cứ giao bút cho chúng…k dc giao ra chúng cũng sẽ giết mình bịt đầu mối…
(N): Vương Khải ngồi …ông ta nhìn đồng hồ …phía sau hai tên áo đen đang đưa Hà đi qua…Hà bị bịt mồm nên chỉ ú ớ… Vương Khải đứng dậy đi vào khu vệ sinh…ông ta thấy đám người xôn xao…có người chết trong nhà vệ sinh … ông ta đi vào thấy cô gái chết còn máu văng khăp nơi…cô ta chét vì độc vậy còn máu…( Vương Khải đổi sắc mặt ông ta vội vã đi ra cửa sân bay nhìn xung quanh không thấy Hà đâu nữa)…điện thoại reo lên…
Triệu Đông: Thưa ngài cuộc hẹn với đối tác buôn bán vũ khí tôi đã thoả thuận xong …
_Triệu Đông tao cần may xem camera của sân bay tại Hong Kong ngay bây giờ…xem có cô gái nào bị bắt đi khả nghi không…
_Vâng thưa ngài…( Vương Khải mặt lầm lỳ nhìn 4 phía đường điện thoại gửi đoạn clip Hà bị bắt đi)
_Có chuyện gì vậy ạ
_Ta sẽ tự lo giải quyết tránh lộ liễu
_Nhìn hình ảnh thì là nhà họ Hoàng chúng là người của họ Hoàng thưa ngài …
_Tao biết rồi ( cúp máy ông ta đến 1 con phố buôn bán dao kiếm)…
Chủ Quán: Con kiếm này của Nhật 1 nhát của nó có thể đứt hết gân cốt…( ông ta nhìn độ sắc của thanh kiếm rồi cười nhẹ vứt tiền lên bàn)…
Tôi mất máu khuôn mặt tái nhợt…đến 1 căn nhà cổ xưa …xe đen đỗ đầy bên ngoài …họ Hoàng là xã hội đen …mình đã quên mất điều này…1 người đàn ông mặc áo cổ xưa ngồi trên ghế …khoảng 40 tuổi…
_Nó là ai?
_Dạ thưa ông chủ nó là người cuối cùng bên cạnh con nhỏ đó,nó chống đối và có nhiều khả nghi nên tôi đưa về…( cả cái cốc ném vỡ đầu tên vừa nói)
_Tao càn cái bút đó chúng mày 1 việc nhỏ mà làm không xong đưa nó về làm gì…giết nó đi
_Dạ …( bên ngoài chạy vào)… ông chủ không xong rồi đám người của chúng ta k hiểu sao đều bị ngộ độc …đang lăn lộn bên ngoài
_Cái gì đứa nào dám
_Tao dám ( Tôi quay lại thấy Khải anh ta tay cầm hai thanh kiếm nhật người đầy máu)
_Mày là thằng chó nào ,chán sống rồi à ( Khải tiến tới …tên nào bước tới anh ta đều cắt cổ chém chết tại chỗ)
Tôi: Không…thầy…thầy kp người thế này ( ông ta như 1 con người khác giết ngươi k ghê tay)… tên ngồi cạnh tôi bắn tới chỗ anh ta nhưng anh ta…anh ta biến mất…
_Chúng mày sao k bắn chết được nó…tại sao k bắn chết dc nó…nó đâu rồi mới khi nãy còn ở đây mà
Đệ: Ông chủ có lẽ hắn đến cứu con bé này ( hắn vội dí súng vào đầu tôi) …ông chủ có lẽ nào đây là ma không …
_Câm miệng ( máu chảy đến chân tôi người chết bên ngoài la liệt)…tôi ôm tim…
Tôi: Không phải đâu đây là mơ…mơ thôi ( tôi thấy máu phọt bắn lên mặt tôi…tôi nhìn sang bàn tay của tên dí súng vào đầu tôi đã bị chém mất tay)
_Người đâu mau bảo vệ tao ( tên ông chủ gào lên tôi bị đạp mạnh đẩy sang bên)…đèn tắt hết …tôi lại thấy 1 cây nến dc thắp sáng …
Khải: Tao có vẻ có duyên thắp nến ở nhà họ Hoàng này…( Điện thoại của tên nhà giàu giọng của Hoàng Sang)
Hoàng Sang: Cây bút tìm thấy chưa thằng ngu có chuyện nhỏ làm k xong…
_Anh…chuyện đó giờ k qtrong…nhà ta có chuyện rồi
_K thấy cái bút mới là có chuyện…
_Anh đã bao giờ anh thấy kẻ nào động tác nhanh biến mất trong chớp mắt k anh…
_Đó là thuật Sương Mù …người biết thuật đó chết hết rồi duy chỉ còn 1 người …nhưng sao
_Anh có khi nào người đó đến thăm nhà chúng ta lần nào chưa???em …( Khải cầm nến đứng đối diện mặc dù hắn cầm súng nhưng k dám bắn…Khải anh ta cười…nụ cười ghê sợ …bàn tay anh ta máu chảy ròng…tôi ôm tim khóc nấc nghẹn…
_K thể nào …khoan đã sao tự dưng mày nói chuyện đó…
_hình như hắn đến thăm chúng ta rồi…hắn đang cầm 1 cây nến trước mặt em …anh…
_K lẽ là …k thể thằng ngu kia …mày đang bịa chuyện để lấp đi vc làm mất chiếc bút đúng k?…
Khải: Xin chào …nhớ giọng tao chứ ( Hoàng Sang lặng yên k nói dc nên lời)…anh em mày nhắn nhủ xong chưa???
Hoàng Sang: Nếu nó đắc tội gì xin ông cứ tự nhiên
_Anh …sao anh nói vậy…anh điên à …
Hoàng Sang: Nếu dc chết dưới tay ông ta là cả 1 vinh dự anh cúp máy đây…
_Anh…( ông ta quỳ xuống)
_Tôi có mắt k thấy núi thái sơn,tôi ngàn lần đáng chết…xin ông tha tội …
_Tao vốn dĩ không quan tâm đến bọn chuột chúng mày…
_Vậy tôi cớ làm sao ạ..k lẽ vì cô gái đó ( vừa nói dứt câu Khải dơ kiếm chém đứt đầu khiến cho người đàn ông chưa kịp nhìn tôi đầu ông ta bay ra gần chỗ tôi)…
Tôi: Không…ôi mẹ ơi ( tôi ôm đầu hét ầm lên) mẹ ơi cứu con…( Tôi co ro người lại …cây nến đăt bên cạnh tôi…gương mặt ông ta hiện lên…
_Chúng ta về thôi ( tôi cười như kẻ điên k nói được lời nào)…tôi đứng dậy thấy ông ta vứt thanh kiếm giữa sân…người chết ngổn ngang…tôi như kẻ điên vừa đi vừa cười…1 mình ông ta giết hết từng này người…
(N): Phía Xa Hoàng Sang đứng nhắm mắt chắp tay nhìn về xa …
Vợ: Sao hnay ông tâm trạng vậy.
_Chuẩn bị đi dự đám tang thôi
_Của Ai vậy
_Của em trai tôi ( Hoàng sang nắm chăt tay)…
_Trời ơi tại sao vậy
_Đã lâu lắm rồi ông ta mới xuất hiện lý do nào ông ta lại xuất hiện như vậy…vì ai đó chăng …bức màn tôi sẽ sớm vén dc thôi…chỉ cần nắm dc điểm yếu của hắn thì Hoàng Sang này có thể có dc thiên hạ…
Tôi đi sau ông ta giữa con phố đèn lồng…tôi không còn hồn phách…ông ta vẫn vui vẻ viết chữ rồi thả đèn lên bầu trời…dòng người đi qua va vào tôi…đám thanh niên nam nữ tay trong tay cùng nhau viết …cùng nhau thả đèn lồng….
Khải: Cô muốn viết gì thì viết đi ( ông ta đưa bút tôi gạt)
_Ông vẫn có thể cười sau khi để tôi chứng kiến chuyện vừa xảy ra…ông k phải con người…đồ ác quỷ …( ông ta cầm tay tôi viết chữ lên đèn
“ Bất tư lượng tự nan tương vong”( Không cố nhớ ,tự lòng khó quên)
“Lạc nhập phàm trần thương tình trước ngã” ( Lạc vào nhân gian làm ta tổn thương)
Ông ta thả đèn lên nước mắt tôi khẽ rơi…tôm ôm vết thương ở bụng…nó k đau bằng những gì tôi chưng kiến…tôi dù mạnh mẽ đến đâu nhưng tôi …tôi đã thấy máu chảy thành sông là có thật..và dù ông ta có là ân nhân cứu tôi đi chăng nữa nhưng nụ cười đó …gương mặt đó thật đáng sợ…
_ Tôi đã từng hỏi cô có sợ tôi không ( ông ta vẫn cười để cho lũ trẻ múc nước dưới sông lên rửa tay cho) giờ cô hối hận rồi phải không ?( Ông ta cúi đầu cười rồi đứng lên lau tay) phải không? ( ông ta hỏi lại tôi với tay định tát vào mặt hắn thì mắt lảo đảo …)
(N): Khải đứng yên Hà ngã nhào về phía trước ngã bịch xuống nền môi Hà chạm vào môi ông ta…dưới bầu trời đầy đèn lồng…bên cạnh con sông nhỏ …Hà đã ngất nhưng Khải ông ta nằm yên hoang mang…môi của cô gái xa lạ đã chạm vào ông ta…thấy ướt áo ông ta vội ngồi dậy …máu ở áo Hà chảy ra …
Thầy Đồ: Cô gái đó có hiểu ý của câu thơ của ông không???
_Không …tốt nhất là không nên hiểu…
Thầy Đồ: Năm tháng chầm chậm vung đầy tay áo người thương…- Hương thơm nhè nhẹ tan vào trong nước…cô gái đó là 1 tờ giấy trắng…còn ông liệu có là kẻ làm nát trang giấy đó hay không???
_Ngưoi nghi đi đâu vậy
_Tôi biết ông sẽ k thể yêu hay hơn nữa ông k có tấm lòng của 1 con người vì tôi là người chứng kiến ông lớn lên nhưng tôi vẫn mong và hy vọng …hy vọng máu dưới chân ông ngừng chảy…( Khải đứng dậy bế Hà đi mặt ông ta lạnh lùng k chút biểu cảm)…và tôi hy vọng ông có thể biết rung động dù chỉ 1 chút thôi…( Thầy đồ khóc)… Trực thăng đỗ giữa sân…
Triệu Đông: Tôi chậm chễ xl ngài…
_Giết hết người ở đây đi
_Vâng còn thầy đồ
_Sạch sẽ ( ông ta bế Hà lên trực thăng)…
Số phận tôi liệu sẽ ra sao khi sống cạnh 1 kẻ coi mạng người như cỏ rác thế này…tất cả là sự giả dối và là 1 giấc mơ thôi phải không???
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!