VONG Ý NGHỊCH TÌNH - Chương 3: Được Hoan nghênh - Bí Mật Sau Những Gương Mặt Tươi Cười
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


VONG Ý NGHỊCH TÌNH


Chương 3: Được Hoan nghênh - Bí Mật Sau Những Gương Mặt Tươi Cười


Sáng hôm sau, nhóm của Ái Vy thu thập đồ đạc để trở về và hiển nhiên cũng có cả Vong Tình . Lúc này cô đã không còn là một cây trắng nữa rồi bởi vì Lệ Na nói như vậy thì quá bắt mắt. Một đầu tóc trắng đã nhuộm thành màu đen, đôi mắt đặt kính áp tròng cùng màu với màu tóc. Nhưng thật ra Vong tình đã lén tháo kính ra, tự thay đổi màu mắt vi đeo nó rất khó chịu.
Xuống chân núi họ liền lái xe về nhà, Kỳ Lễ nói chiếc xe này là bọn họ thuê được. Nhưng Vong Tình thấy hơi lạ, mặc dù bên ngoài xe trông có hơi tồi tàn nhưng bên trong rất tiện nghi và có một số thứ còn hiện đại hơn những chiếc xe khác.
Đừng hỏi vì sao cô biết.
Vong Tình liền nói với Ái Vy “Chiếc xe này bên trong thật tiện nghi a”
Ái Vy không để ý nói “Đương nhiên rồi, nó là do Từ Hạo…”
“Ái Vy, sao tôi không thấy điện thoại của tôi đâu” Kỳ Lễ bỗng nhiên cắt ngang.
Ái Vy bực bội nói ” Rõ ràng tôi vừa thấy trong túi còn gì ” nhưng vẫn đi tìm.
Dường như quên mất câu hỏi của Vong Tình cô cũng không hỏi lại.
Bốn tiếng sau họ đi vào một tiểu khu bình thường, dừng lại trước một căn hộ hai tầng cũng cực kỳ bình thường. Có vẻ họ cũng rất thân thiện và hòa đồng nên thường có mấy cô hàng xóm chào hỏi.
Đặc biệt là khi thấy Vong Tình thì mắt sáng lên y như nhìn thấy bảo bối.
” Ôi, cô bé này là con nhà ai mà dễ thương thế này “
“Đúng vậy, đúng vậy trông cứ như là búp bê ấy”
….
Mọi người xúm lại bao vây Vong Tình, vẻ mặt cứ như là sói đói nhìn thấy cừu non ấy.
Khó khăn lắm nhóm của Ái Vy mới giải thoát được cho cô bé . Không hiểu sao mà họ cảm thấy lúc đó thoát ra trên người Vong Tình hình như hơi âm u nhưng nhìn kỹ lại thì vẫn bình thường như mọi ngày. Chắc là ảo giác thôi.
Căn hộ của họ nói nhỏ không nhỏ , nói lớn không lớn hầu như không có một đồ vật trang trí nào nhưng mà … nếu Vong tình không lầm thì cô cảm nhận được dưới ngôi nhà này có mật thất . Vong Tình cũng không hỏi nhiều .
Có điều, đến tối lại có rất nhiều người đến thăm, họ đều là người ở tiểu khu này. Ai cũng có vẻ mặt tươi cười đến, con mang theo đủ loại đồ vật nhưng sao mà mang theo cả con trai của mình đến.
Nhóm người Ái Vy đầu đầy vạch tuyến nhìn những người này. Sao lúc họ đến không thấy mọi người nhiệt tình thế này.
” Cô bé, có phải con tên là Vong Tình không. Cô nhìn con của cô và cháu rất có duyên hay là hai đứa làm quen đi”
– Con của tôi với tiểu Tình mới hợp nhau. Nhìn này hai đứa trông mới xứng đôi, mau làm quen đi.
– Không đúng, là con của tôi bla bla….
Cả phòng không khác gì cái chợ.
Năm người Ái Vy bị dồn vào một góc,khóc không ra nước mắt. Rốt cuộc đây là nhà của ai chứ.

Mãi đến hơn 10h đêm mọi người mới chịu rời đi.
Thế giới phút chốc được yên tĩnh. Mọi người đều chia ra đi ngủ.
Hơn nửa đêm, Vong Tình tỉnh lại đi ra ban công. Thật ra cô không cần ngủ. Cô nói thầm gì đó một tia sáng xanh bắn ra từ những ngón tay cô. Trong khoảnh khắc Ấy, mắt Vong Tình đã biến thành màu bạc như ánh trăng.
Nhưng chớp mắt một cái nó đã biến lại thành màu đen.
“Thế giới này thật… phức tạp ” Vong Tình nói nhỏ.
Cô gái giống như cảm nhận được cái gì, từ từ nhắm mắt lại.
” Ái Vy tôi không trách cô vì đã mang cô bé đó về mà tính nết nóng nảy của cô rất hay lỡ mồm ” Giọng của Kỳ Lễ chậm rãi vang lên .
” Nhưng …”
” Ái Vy , cô nên nhớ chúng ta đang làm gì và thứ đã khiến chúng ta thành như người hôm nay ” Kỳ Lễ cắt ngang lời nói của Ái Vy

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN