VONG Ý NGHỊCH TÌNH
Chương 4: Đi Làm - Ngõ Nhỏ Vắng Lặng
“ Đã biết “ Ái Vy nhỏ giọng nói
Vong Tình không nghe tiếp, ai ai cũng có bí mật của riêng mình . Cô chỉ là một người ngoài không cần biết và cũng không có hứng thú .
********************
Sáng hôm sau
Cả 5 người Ái Vy đều rời khỏi nhà. , họ nói là đi làm thêm , Vong Tình đến trước mặt Ái Vy :
– Em cũng muốn đi làm
– Hả ??? Em cũng muốn đi sao , vậy thì … – Ái Vy hơi do dự
Lệ La liền lên tiếng :” Hay là em đi cùng chị đi , chị làm thêm ở một quán cafe nhỏ thôi , công việc cũng không khó khăn mấy “
“ Được “ Vong Tình không để ý trả lời .
Lệ La đưa Vong Tình đến một quán cafe tên là Yên Hồng , nhìn nó khá cổ xưa hơn nữa lại ở trong một con hẻm nhưng không vì thế mà nó ít khách , ngược lại là khá đông .
Hương cafe ngọt ngào lan toả trong không khí , tiếng nhạc không lời nhẹ nhàng vang lên làm say lòng người .
Một người phụ nữ khoảng 40 tuổi trông khá hiền lành bước ra .
“ Lệ La , đến rồi sao , mau vào thay đồ rồi làm việc đi .”
Chợt thấy Vong Tình ở bên cạnh liền kinh ngạc :
– Cô bé này dễ thương quá , là em của con sao ?
– Dạ không phải , dì An đây là Vong Tình , em ấy cũng muốn làm việc ở đây , nên cháu đưa em ấy đến – Lệ La vội vàng giải thích.
– Vậy sao , được rồi ta là An Mộc , con có thể gọi ta là dì An . May là còn 1 bộ đồng phục phù hợp với kích cỡ của con đó . Vào đi .
Ở phòng để đồ , có vài cô gái vừa đến đang ngồi nói chuyện phiếm thấy Lệ La vào thì đều chào hỏi khi thấy Vong Tình sau lừn Lệ La thì mắt sáng lên , xúm lại chỗ cô :
– Cô bé này là ai vậy , trông cứ như búp bê ấy .
– Không đúng , phải là thiên sứ mới đúng
– Mọi người sai hết rồi , đây là công chúa trong các câu chuyện cổ tích
……..
Mỗi người một câu , không ai nhường ai cuối cùng đều quay sang hỏi Lệ La :
– Tiểu La cô bé này là ai .
– E hèm , thật ra đây là … họ hàng xa của mình , em ấy tên là Vong Tình .- Lệ La hắng giọng nói .
– Oa ! Thật sao . Người đẹp nhu vậy mà tên cũng đẹp . Tiểu Tình chụp với chị một tấm đi .
– Đúng vậy , đúng vậy …
…….
Mọi người xúm lại ồn ào nói . Bỗng dì An bước vào tức giận nói :
– Không đi làm việc mà ở đây làm gì thế hả .
“ Dạ “ Mọi người vội tản ra đi làm việc .
Vong Tình được đưa cho 1 bộ đồng phục màu hồng phấn thiết kế vừa giống đồ hầu gái vừa giống váy công chúa nhưng vẫn rất đẹp .
Vong Tình hơi thắc mắc bởi quá này nhân viên toàn là nữ , ai cũng rất trẻ ,hơn nữa thân thủ khá nhanh nhẹn , hẳn là biết võ .
Và tất cả đã thông suốt khi cô nhìn thấy tờ giấy tuyển nhân viên . Chỉ có 3 điều rất ngắn gọn . Thứ 1 : là gái ; thứ 2: phải đẹp ; thứ 3: biết võ . Ừm … không còn gì để nói , thật xúc tích .
6h tối , tan ca .
Đi được một đoạn đường thì Lệ La chợt nhớ ra mình để quên túi sách ở trong quán liền vội quay lại , trước khi đi còn không quên dặn Vong Tình :
– Tiểu Tình , ở đây chờ chị một lát nhé , chị sẽ quay lại ngay .
– Ừm
Lúc này , Vong Tình đang ở trong một con hẻm khá vắng … à không , phải nói là không 1 bóng người . Đèn đường bị hỏng lúc sáng , lúc tối , gió lạnh thổi lá cây bay xào xạc , xào xạc .
Một mình Vong Tình đứng đó giống như một thiên sứ đang lạc đường giữa bóng đêm vô tận . Là ánh sáng duy nhất nhưng liệu trái tim của cô là màu gì
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!