VONG Ý NGHỊCH TÌNH
Chương 7: Linh Hồn Tách Rời Sao ?
Đến giờ nghỉ trưa, Vong Tình thật hối hận khi nói nơi đây thanh bình, yên tĩnh
Một chữ: loạn
Hai chữ: ồn ào
Ba chữ: thật phiền phức
Vong Tình lặng lẽ rời lớp học, cô quyết định rồi, phải tìm một nơi yên tĩnh để còn cảm thấy thế giới này tươi đẹp.
Ừm…tục xưng: cúp học
Vong Tình ra vườn hoa sau trường, tìm cái cây to nhất để nghỉ ngơi.
Nhưng hình như, ông trời ngứa mắt cô sao ý. Còn chưa được năm phút thì có hai tiếng bước chân đến gần, dừng lại ngay dưới gốc cây cô đang nằm.
Một giọng nam cực kỳ dễ nghe nhưng cũng khong kém phần bực tức, khó chịu vang lên
” Có chuyện gì, nói mau đi tôi bận lắm”
” Sở…Sở Minh, mình…mình thích cậu, có thể…”Giọng nữ e thẹn ngọt ngào đến nõi Vong Tình thấy ngấy. Cô ta còn chưa kịp nói hết lời thì
” Không thể, Noãn Y cô gọi tôi ra đây chỉ là để nói chuyện nhảm nhí này thôi sao. Vậy thì tôi nói chô cô biết, tôi – Quân Sở Minh không hề có hứng thú với cô, hơn nữa cái tên Sở Minh là để cho cô gọi hay sao hả” Giọng nam dứt khoát, không hề có ý thương hương tiếc ngọc.
” Cậu…mình…mình…huhu” Noãn Y bật khóc nức nở như hoa lê đẫm mưa rồi chạy đi
Vong Tình thấy hơi tò mò rồi liền mở mắt ra nhìn xuống, nhưng vừa thấy liền kinh ngạc. Hai người, à không phải là một người và một linh hồn giống nhau như đúc.
Hửm…linh hồn tách rời sao?
” Sở Hiên, đám con gái đúng là phiền phức mà, đụng một tý là khóc, lúc thì lại cười lúc thì là vẻ mặt u ám. Làm sao mà mình có thể chịu nổi chứ”
” Dù sao người ta cũng là con gái, cậu không nên quá nóng nảy”
” Xì… ông đây không cần biết là nam hay nữ, kẻ phiền phức thì đều không cần cho sắc mặt tốt”
Vong Tình cảm thấy thật kì lạ, rõ ràng cả hai chính là một nhưng tính cách và khí chất lại khác nhau một trời một vực, một nóng một lạnh.
Như thái cực âm dương, luôn ở cạnh nhau bởi khi tách rời thì nó chẳng còn ý nghĩa
gì nữa.
không biết là ánh mắt của Vong Tình quá lộ liễu hay là linh hồn được gọi là Sở Hiên kia quá cảnh giác mà hắn bỗng nhiên ngửa đầu lên nhìn:
” Ai đó?”
Trên cây cành lá xum xuê, thấp thoáng có thể thấy một góc áo, nếu không để ýthif chắc chắn rằng sẽ không ai phát hiện trên cây có người.
Quân Sở Minh nhìn theo ánh mắt của cậu ta, thấy bóng người thì liền tức giận hô lớn :” Ai dám ở trên cây nghe trộm, xuống đây cho tôi”
Một ngọn gió thổi qua, không gian im ắng không một tiếng động, không có ai trả lời.
” Nếu ngươi mà không xuống thì ta sẽ trèo lên đó” Vừa nói vừa xắn tay áo, chuẩn bị tư thế trèo lên cây.
Bịch!!!
Vong Tình nhẹ nhàng nhảy xuống đất. Hoàn hảo ! không lộ váy. Cô quay đầu lại, nhìn lướt qua hai người.
Ồ! Mặc đồng phục trường này, là học sinh năm ba.
Quân Sở Minh ngẩn người, thật xinh đẹp. Nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
” Sai cô lại ở trên cây nghe lén hả.”. Giọng điệu đã hơi hoà hoãn.
Còn Sở Hiên thì hơi nhíu mày, cô gái này hình như… vừa nhìn hắn.
” Là ngươi tự chạy tới dưới gốc cây ta đang nằm nói chuyện, ta không chê ngươi phiền thì đã tốt lắm rồi. Ngươi còn dám ở đây chất vấn ta” Không chút nể tình bật lại, cô ít nói chẳng qua là không thích mà thôi. Nhưng điều đó không có nghĩa là người khác nói gì cô cũng im lặng.
” Cô…” Quân Sở Minh muốn mở miệng phản bác nhưng lại không nghĩ ra từ nào. Hình như…cô ta nói cũng có lí.
” Cô nhìn thấy tôi sao”
” Thấy thì sao mà không thấy thì sao” Vong Tình không để ý trả lời
Còn Sở Hiên, vốn hắn chỉ định hỏi dò, trong lòng cũng không tin tưởng lắm. Dù sao thì, ngững người có thể nhìn thấy hắn cũng rất hiếm. Vậy mà Vong Tình lại có thể nhìn thấy hắn thật.
” Cái gì?” Một tiếng hét kinh thiên động địa vang lên. Quân Sở Minh há hốc mồm mất hết cả hình tượng
” Cô nhìn thấy Sở Hiên sao?”
” Không thể nào”
” Tại sao lại không thể chứ? Ngươi có thể thấy thì sao ta không thể” Giọng điệu đầy sự khinh bỉ.
” Vì chúng tôi cũng chỉ gặp có hai người nhìn thấy mình trong hàng triệu người. Họ đều đã lớn tuổi và có nhiều kinh nghiệm” Linh hồn được gọi là Sở Hiên xen ngang giải thích, cũng không kém phần kinh ngạc.
” Aaaa, ta biết rồi, có phải cô là yêu bà trăm tuổi. Vì muốn nghười khác nghĩ mình xinh đẹp nên đã dùng pháp lực che mắt chúng ta đúng không?”
” Không cần nói cũng biết, chắn chắn là ta đoán đúng rồi.Hahaha… ta thật thông minh mà” Quân Sở Minh cười ha hả tự cho là đúng nói.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!