Vụ bí ẩn bức di chúc khó hiểu
Chương 17
BỊ BẮT!
Nằm yên đi, thì sẽ không bị gì – tên gầy ốm đang cầm tay lái nói.
Tên khổng lồ ngồi phía sau với Peter bên trái và hai thám tử kia bên phải.
– Còn thằng nhóc kia thì làm gì hả anh Savo? – Tên khổng lồ hỏi.
– Người ta dặn tóm ba, thì ta tóm ba – tên lái xe đáp – Mày cứ coi ba thằng đó đi, đừng mệt óc suy nghĩ làm gì. Rõ chưa Turco?
– Dạ rõ, thưa sếp – tên khổng lồ Turco trả lời.
Ba thám tử khiếp sợ hai tên lạ mặt và không nói tiếng nào. Ông Savo lái thận trọng, không quá tốc độ, nhưng đi vòng rất nhiều qua những con đường nhỏ thành phố Rocky. Dần dần, ba thám tử bình tĩnh và can đảm trở lại: Savo và Turco không có vẻ dữ dằn lắm. Hannibal đầu tiên nói chuyện.
– Ai dặn các ông “tóm” chúng tôi vậy? – Hannibal nói bằng một giọng chưa bình tĩnh lắm.
– Nếu mày không muốn nghe trả lời tầm bậy, thì đừng hỏi! – Savo đáp – Chúng tôi làm việc vì một người bạn.
– Một người bạn bị tụi mày quấy rối – Turco nói thêm.
– Im đi Turco – Savo nói.
Sau một hồi im lặng rất lâu, xe chạy qua thêm vài con đường hướng tây Rocky, và cuối cùng rẽ vào một đại lộ dẫn đến một ngôi nhà nhỏ ẩn sau một toà nhà lớn.
– Tất cả xuống xe – Savo ra lệnh sau khi dừng xe.
Turco đẩy ba thám tử vào ngôi nhà, rồi dẫn đến một gian nhỏ có ba cái giường xếp. Một tấm sắt chắn ngang cửa vào; cửa lá sách to nặng che mất cửa sổ. Một cánh cửa thứ nhì dẫn vào phòng vệ sinh nhỏ không có lỗ thông nào.
– Đây là nhà mới của các cậu – Savo nói.
– Khoan đã – Hannibal nói – Tôi không biết người bạn các ông trả cho các ông bao nhiêu tiền, nhưng chắc chắn bà Towne sẽ cho các ông nhiều tiền hơn khi nào chúng tôi tìm ra…
– Mày đừng lo chuyện đó – Savo đáp – Bạn là bạn.
– Một người bạn nhờ các ông phạm tội bắt cóc người… – Bob bắt đầu nói.
– Bắt cóc người? Chúng tôi đâu có bắt cóc người? – Turco phản đối.
– Chúng tôi không phải là tội phạm – Savo nói thêm.
– Xin lỗi các ông. Nhưng xét theo quan điểm chuyên môn… – Hannibal định nói vì muốn trình bày ý kiến của mình về chuyện này.
– Không cần biết quan điểm chuyên môn của mày – Savo nói – Này, chúng tôi không hề có ác cảm gì với các cậu đâu. Chúng tôi chỉ muốn bảo vệ quyền lơi của mình mà thôi.
– Quyền lợi gì? – Peter hỏi.
– Quyền lợi tài chính. Mày có biết quyền lợi nào quan trọng hơn không? Người bạn kia nợ chúng tôi nhiều tiền lắm. Rất nhiều tiền và từ rất lâu. Chúng tôi, thì không thích như vậy lắm.
Turco phá lên cười. Hắn nhảy nhảy như một con gấu.
– Kẻ không biết đánh bài thì lẽ ra không nên chơi bài, đúng không sếp? – Hắn nói.
– Turco, im đi – Savo nói.
– Các ông chơi bài chuyên nghiệp à? – Bob hỏi.
– Không – Savo trả lời – Chúng tôi không phải là những tay chơi bài. Kẻ nào thua mới là kẻ chơi bài. Chúng tôi là doanh nhân: chúng tôi cung cấp thiết bị, nhưng chúng tôi không chơi. Dại gì mà chơi.
– Thưa ông Savo – Hannibal nói tiếp – Cho dù bạn ông có là ai đi nữa, thì bà Towne sẽ trả các ông nhiều tiền hơn người bạn đó khi chúng tôi tìm ra gia tài của ông bố chồng bà ấy. Mà người chú của tôi cũng có thể…
– Đã nói rằng chúng tôi không phải là tội phạm mà! – Savo đáp – Chúng tôi làm ăn, thế thôi. Người bạn thiếu nợ chúng tôi, chúng tôi muốn được trả nợ. Bây giờ không nói chuyện nữa. Hỏi nhiều quá. Turco, đi thôi.
Turco quay ra cửa sau và lời dặn dò cuối cùng.
– Ngoan nhé! Chỉ yêu cầu bấy nhiêu thôi. Có giường, thức ăn, nước uống. Đừng hòng chạy trốn, nhớ là không ra nổi đâu.
Hai gã đàn ông bước ra. Chìa khoá xoay trong ổ. Một thanh sắt nặng nề rơi xuống. Ba thám tử đã bị nhốt!
Ba bạn nghe cửa nhà đóng mạnh lại, nhưng không có tiếng xe nổ máy. Và trong phòng kế bên vẫn còn người: có tiếng ghế kêu rắc tiếng thở dài vang lên.
– Turco ở lại – Peter thì thầm.
– Trước hết ta hãy xem xem có cách nào ra khỏi đây không. Ta sẽ lo Turco sau – Hannibal trả lời khẽ.
Peter rón rén bước đến cửa; Bob khám xét cửa sổ; Hannibal tham quan phòng vệ sinh. Peter đầu tiên chịu thua:
– Cửa khoá rất kỹ, và có tấm sất chắn. Bọn mình không có đồ cưa sắt nổi.
Hannibal ra khỏi phòng vệ sinh:
– Chỗ thông hơi cũng không có – Hannibal thông báo.
– Cửa lá sách rất kiên cố, bản lề nằm bên ngoài, nên không thể tháo ra được.
Đó là báo cáo của Bob.
Sàn nhà cũng không hy vọng gì.
– Cả ngôi nhà nằm trên một tấm đan bê tông, không thấy ống sưởi hay thông hơi nào – thám tử phó nhận xét – Babal ơi, không có cách nào ra khỏi đây. Tốt nhất là nghỉ ngơi.
Để làm gương, Peter nằm xuống giường.
– Savo và Turco không phải là những tay nghiệp dư – Hannibal buồn bã nhận xét – Bọn chúng nhốt người.
Bob nằm xuống cái giường thứ nhì.
– Cuộc săn lùng kho báu chấm dứt – Bob nói – Có lẽ người bạn của Savo và Turco đang thám hiểm Nữ Hoàng Biển Cả.
– Tiếc quá, ta không mang đài theo.
– Để làm gì? – Bob nói – Cả ba đứa mình đều ở chung đây mà.
– Ta có thể cho Billy một cái.
– Úi chà! Quên Billy mất! – Peter kêu – Nó thấy bọn mình đi. Có thể Billy đã báo cảnh sát.
– Hy vọng hiện cảnh sát đang tìm bọn mình – Bob nói.
– Đừng mơ – Hannibal trả lời – Billy không hề nhìn ta khi hai tên kia tóm cổ ta. Và cho dù có thấy, Billy cũng ở quá xa để đọc bản số xe. Billy chỉ có thể nói với cảnh sát rằng xe màu xanh. Mà ở Rocky có cả ngàn chiếc xe xanh.
Thám tử trưởng ngồi xuống cái giường thứ ba.
– Vậy có thể Billy đi xem chuyện gì xảy ra trên Nữ Hoàng Biển Cả – Bob giả thiết – Thằng bé khôn lắm mà. Có thể Billy sẽ tìm ra lão Đường.
– Có thể nó sẽ gặp rắc rối – Hannibal đáp – Chỉ có một mình Billy dối phó với nguy hiểm. Không trừ trường hợp bọn Percival mất hết lương tâm khi vụ bí ẩn sắp kết thúc.
– Tội nghiệp bé Billy quá. Mình thấy rất mến thằng bé này! – Peter nói.
Hannibal cũng nằm xuống. Biết làm gì cho Billy bây giờ? Hy vọng thằng bé sẽ biết suy nghĩ…
Từng giờ chậm chạp trôi qua. Tia nắng chiếu qua cửa lá sách ngày càng xiên đi. Savo bước vào, nói vài lời với Turco rồi lại ra đi. Peter bắt đầu thấy đói, và tấn công vào lương thực để sẵn. Hannibal và Bob gặm chút bánh mì và phô mai để giữ sức, nhưng ăn không ngon miệng.
Hannibal vẫn nằm, suy gẫm, véo véo môi dưới.
– Có một điều rất lạ – cuối cùng Hannibal nói.
– Cái gì? – Peter hỏi.
– Tai sao Savo và Turco để ý đến ta? Tại sao bọn chúng rình rập ta suốt mấy ngày mà không ra tay? Dường như bọn chúng chỉ muốn ta dẫn đường bọn chúng đến châu báu, bọn chúng hay một kẻ nào đó khác. Nhưng tại sao bọn chúng lại đột ngột can thiệp vào? Ai đã ra lệnh cho bọn chúng? Kẻ nào vừa muốn chiếm đoạt kho báu vừa muốn đồng thời loại bỏ ta?
– Có thể là bọn Percival – Peter nói.
– Bọn Percival vừa mới đến. Làm sao bọn chúng có thể đánh một khoản nợ bài như thế?
– Có thể là một người mà bọn mình chưa bao giờ nghe nói đến – Bob nói.
– Có thể – Hannibal thừa nhận rồi lại tiếp tục suy nghĩ.
Mặt trời đang lăn. Căn phòng nhỏ chìm trong bóng tối. Ba thám tử đã bị nhốt cả buổi chiều. Trong phòng bên cạnh, Turco bắt đầu ngáy. Đúng, cuộc phiêu lưu đã chấm dứt. Ba Thám Tử Trẻ đã giải được năm trong sáu câu đố, nhưng một người khác sẽ giải câu đố cuối cùng và sẽ tìm ra kho báu.
Ba thám tử lần lượt thiếp ngủ đi.
Đột nhiên Peter ngồi dậy.
– Cái gì vậy? – Peter kêu.
Hannibal và Bob cũng giật mình thức giấc, lắng tai nghe. Tiếng ngáy của Turco làm rung rinh cả nhà, nhưng còn một tiếng động khác. Những tiếng gõ khẽ đâu đó.
– Cửa sổ! – Bob kêu khẽ.
Bob nói đúng. Tiếng gõ xuất phát từ cửa sổ, chẳng bao lâu giọng nói khẽ vang lên:
– Hannibal! Peter! Các anh có trong đó không?
– Có đây! – Peter áp miệng vào cửa lá sách trả lời.
Có tiếng kêu rắc, tiếng cọt kẹt. Có ai đang cố đẩy cái khoá bên ngoài. Cửa lá sách đột nhiên mỡ ra, mấy tấm gỗ xoay trên bản lề…
– Billy! – Ba Thám Tử Trẻ đồng thanh reo.
– Sụyt! – cậu bé trả lời – Tên to lớn ngủ rồi, em đã chặn cửa ra, nhưng sợ hắn tỉnh dậy… Nhanh! Ra!
Không cần phải hối, ba thám tử làm nhanh. Được kích động bởi tiếng ngáy vang to của Turco, cả ba trèo qua cửa sổ đi vòng qua nhà, ra đường.
– Billy, làm thế nào em tìm ra bọn anh? – Hannibal hỏi.
– Thì, em nhìn thấy hai gã kia bắt các anh – Billy nói rất tự hào về thành tích của mình – rồi em gọi chú Callow, nhưng chú không có ở nhà, cũng không có ở văn phòng. Em không muốn làm mẹ hay cha mẹ các anh lo lắng. Thế là em quyết định dùng cái trò của các anh.
– Trò nào?
– Trạm tiếp âm ma. Em đã nghe nói trước khi quen các anh. Và em đã làm y như các anh. Em gọi bạn bè, nhờ các bạn gọi thêm các bạn khác. Do em không có bộ tham mưu, em phải ở trong buồng điện thoại suốt buổi chiều, vậy thôi. Cuối cùng, có bạn gọi em báo rằng đã nhìn thấy chiếc xe.
– Vậy em có số xe à? – Peter hỏi.
– Có. Bọn đấy cứ lẩn quẩn bên nhà em suốt, nên em thấy khả nghi: sáng nay, em ghi số xe lại. Anh có thấy em suy nghĩ y như thám…
Có tiếng ồn ào và hét khủng khiếp vang lên phía sau.
– Tên to cao! – Billy kêu – Em đẩy thùng rác ra trước cửa. Chạy đi!
Cả bốn chạy nhanh đến góc đường, quẹo, tiếp tục chạy nhanh.
– Nhưng… nếu… hắn… lấy… xe? – Bob hổn hển.
– Không nổi – Billy trả lời và chìa ra một vật tròn đen nhỏ – Em gỡ cái đầu delco rồi!
Khi đó, ba thám tử đứng lại, ôm bụng cười khi nghĩ đến Turco tức giận không nổ máy xe được. Người qua đường ngạc nhiên nhìn ba thám tử, nhưng ba bạn vẫn cười.
– Billy, em giỏi quá! – Hannibal nói giữa hai tiếng cười – Nhưng hy vọng – Hannibal bình tĩnh lại nói tiếp – rằng vẫn còn kịp thời gian.
Khi nghe câu này, tất cả ngưng cười.
– Ta chưa giải ra câu đố cuối cùng – Hannibal nói – Ta hãy đi lấy xe đạp và đi chào Nữ Hoàng Biển Cả.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!