Vụ bí ẩn bức di chúc khó hiểu - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Vụ bí ẩn bức di chúc khó hiểu


Chương 18



THOÁT NẠN!

Xe đạp vẫn còn bên toà thị chính. Ba thám tử và Billy đạp nhanh ra cảng. Chiếc tàu to tướng đang đậu ở kè. Vẫn còn vài ánh đèn sáng trên tàu, nổi rõ trong hoàng hôn. Đám người đông đang bước qua cầu.

– Coi chừng, có lẽ Skinny và bọn Percival đang lẩn quẩn đâu đây – Hannibal nói.

Mắt láo liêng, ba thám tử và Billy tìm đường đến quầy bán vé tham quan tàu. Bốn anh em không thấy bốn người Anh và dịch thủ người Mỹ của mình đâu cả. Tại quầy, một nhân viên chặn đường nhóm thám tử:

– Rất tiếc. Hôm nay đã hết giờ tham quan tàu.

– Nhưng nhất định tụi em phải xem tàu! – Bob kêu.

– Thứ bảy chủ nhật tuần sau vậy – nhân viên trả lời.

Rồi ông bỏ đi về hướng nhóm du khách sau cùng đang rời tàu.

– Thứ bảy chủ nhật tuần sau! – Bob tuyệt vọng trả lời – Ít nhất phải mở cửa hằng ngày chứ.

– Chắc là không đủ khách – Hannibal trả lời.

– Nhìn kìa! – Peter la lên.

Tuốt trên cao, trên boong tàu, một hình bóng gầy có cái mũi dài thòng vừa mới xuất hiện.

– Skinny! – thám tử phó nói.

Hannibal nhìn xung quanh. Một cổng vào kè vẫn còn mở. Không có nhân viên nào nhìn về hướng đó…

– Nhanh lên!

Bốn anh em lên vào, chạy đến cầu tàu. Peter đến trước và bắt đầu leo lên… cho đến lúc đựng đầu vào bụng một ông đang xuống.

– Ái da! Thám tử phó kêu.

Người đàn ông một đồng phục sĩ quan thủy quân. Ông chụp lấy cánh tay Peter để đỡ cho cậu không té.

– Bình tĩnh nào – ông nói bằng một giọng trầm – Tàu đóng cửa cho đến thứ bảy chủ nhật tuần sau.

– Thưa chú, tụi cháu biết rồi – Hannibal nói – nhưng tụi cháu…

– Nếu biết rồi, thì phải đi về ngay – người đàn ông ngắt lời.

Một nhân viên vừa mới phát hiện ra động tác của bốn anh em và đang giận dữ ra hiệu phải xuống.

– Thuyền trưởng ơi! – Hannibal kêu – Cháu xin được nói chuyện nghiêm túc với chú ạ.

Người đàn ông mỉm cười.

– Tôi không phải là thuyền trưởng thật – ông trả lời – Tôi chỉ là người quản lý cuộc triển lãm. Nói vậy, chứ nếu thích gọi tôi là thuyền trướng, thì cứ gọi. Tôi luôn sẵn sàng trò chuyện với du khách. Nhưng ngay bây giờ, thì…

– Tụi cháu không phải là du khách, tụi cháu là thám tử! – Billy hét lên – Tụi cháu đang thực hiện một cuộc điều tra! Anh Hannibal, anh đưa cho chú thuyền trưởng xem danh thiếp di.

Hannibal đưa cho thuyền trưởng tấm thiệp của Ba Thám Tử Trẻ.

– Thưa thuyền trưởng, tụi cháu là thám tử nghiệp dư, nhưng tụi cháu đang có một cuộc điều tra nghiêm túc và tụi cháu được biết có một vật rất quan trọng giấu trên tàu của chú.

Thuyền trưởng đọc danh thiếp.

– Một vật giấu trên tàu hả? Cái gì vậy?

– Châu báu! – Peter giải thích.

– Châu báu… À! bây giờ tôi hiểu rõ hơn rồi.

Nhiều nhân viên đã bước lại gần, nhưng thuyền trưởng huơ tay xua đi.

– Tôi thấy nhiều giường trong các phòng ngủ bị xê dịch – thuyền trưởng nói – Chắc chắn không phải tin vịt chứ?

– Dạ không phải, thưa thuyền trưởng, và chú cũng thấy rằng có người khác ngoài tụi cháu đang tìm châu báu, có lẽ chúng dược giấu trong một cái giường hoặc gần đó.

Thám tử trưởng ngắn gọn trình bày về câu chuyên.

– Tụi cháu đã giải ra mọi câu đố, ngoại trừ câu cuối – Hannibal kết luận – Bây giờ chỉ còn mỗi việc tìm ra đúng giường… nếu còn kịp.

– Rất có thể là không kịp nữa. Nhiều giường đã bị lục soát rồi. Làm sao các cậu có thể hy vọng tìm ra cái giường đó? Chúng tôi có đến năm trăm cái giường tất cả.

Hannibal rên lên một tiếng.

– Năm trăm cái? – Bob kêu.

– Tất cả là năm trăm cái, mỗi phòng có một, hai hoặc ba giường.

– Có giường nào dành riêng cho nữ hoàng Anh không? Peter hỏi.

– Không. Trên tàu không có khu dành riêng cho hoàng gia.

– Có cái đồng hội nào không?

– Đồng hội là cái gì?

Hannibal lắc đầu.

– Thế nào cũng có cách tìm ra đúng giường – Hannibal tuyên bố – Thưa thuyền trướng, Nữ Hoàng Biển Cả có bao giờ đến Úc chưa?

– Rất nhiều lần. Lộ trình bình thường của tàu là Luân đôn-Úc-canada. Cậu nghĩ lão Dingo có lên tàu này một lúc nào đó trong đời à?

– Có thể. Trong tiếng lóng vần, lão Đường không phải là một cái giường nào đó, mà là giường của người đang nói chuyện. Bác còn giữ danh sách các hành khách không ?

– Đều ở Luân đôn cả. Chắc là tác giả mấy câu đố không dám ọi người đi Luân đôn đâu.

– Bác chưa biết lão Dingo – Peter nói.

– Phải chi có thêm thời gian! – Hannibal kêu – Có Skinny trên tàu, e rằng ta chỉ là người thứ nhì tìm ra giường.

– Có ai trên tàu à? – Thuyền trưởng phẫn nộ – Ta sẽ giải quyết ngay vấn đề nhỏ này.

Thuyền trưởng quay gót, leo lên cái thang nhỏ. Các thám tử đi theo ông. Hannibal đi cuối cùng, chìm đắm trong suy nghĩ. Đột nhiên Hannibal ngẩng đầu lên.

– Các cậu ơi – Hannibal nói – dường như… coi chừng sà lúp!

Hannibal vừa mới thấy trên đầu mình một trong các sà lúp cứu hộ của tàu rơi ra khỏi móc treo trước, nhắm đúng vào thành tàu, rơi về hướng thuyền trưởng và các thám tử.

– Nhảy! Thuyền trưởng la lên và đẩy Peter về phía trước rồi ôm Billy vào lòng.

Bob nhào xuống dưới thang, Peter nhảy đi xa. Hannibal còn ở xa nên không bị nguy hiểm. Thuyền trưởng dùng thân che chở cho Billy, cả hai thoát được trong đường tơ kẽ tóc một cái thùng rơi ngay bên cạnh.

Suốt một hồi không ai động đậy. Rồi tất cả đứng dậy bình an vô sự. Nhân viên đang chạy đến. Thuyền trưởng ngước mắt lên nhìn chiếc sà lúp đang treo lơ lửng ở móc câu.

Thuyền trưởng tái mặt ra lệnh :

– Đi cột lại.

Rồi thuyền trưởng quay sang các thám tử :

– Tôi nghĩ không phải tain nạn đâu. Dây nhợ luôn được kiểm tra kỹ lắm.

– Chẳng lẽ Skinny… – Bob tức giận bắt đầu nói.

– Mình không nghĩ vậy – Hannibal ngắt lời – Vụ này có thể gây chết người. Skinny ngốc nghếch xấu xa nhưng không bao giờ làm một chuyện nguy hiểm như thế.

– Vậy đi tìm kẻ sát nhân đi! – Billy kêu rồi lại lao lên thang.

– Khoan đã – thuyền trưởng nói – Rất tiếc, nhưng xét sự việc như thế này, tôi không thể để các câu lên tàu nữa. Đây là trách nhiệm của cảnh sát.

– Cháu hiểu thưa thuyền trưởng – Hannibal nói – Bác cứ gọi chú cảnh sát trưởng Reynolds, Bob sẽ trình bày lại với chú ấy tất cả những gì đã xảy ra. Peter, cậu ở lại trên kè cùng Billy cho đến khi cảnh sát đến.

Bob và Peter tròn mắt nhìn bạn.

– Còn cậu, cậu sẽ làm gì?

– Mình hy vọng tìm ra lão Đường mà không phải khám xét năm trăm cái giường – thám tử trưởng trả lời – Hãy chờ mình khoảng một tiếng, nếu không thấy tăm hơi mình đâu, thì nói với chú cảnh sát bắt đầu lục soát tàu!

Nói xong thám tử trưởng mập leo lên xe đạp, biến mất dưới trời hoàng hôn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN