Vụ Bí Ẩn: Cái Sọ Biết Nói - Chương 12: Manh mối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Vụ Bí Ẩn: Cái Sọ Biết Nói


Chương 12: Manh mối


– Thôi được! Bây giờ bọn mình sẽ làm gì đây? – Peter buồn rầu hỏi.

Đã qua ngày hôm sau, một buổi chiều thứ bảy. Ba Thám Tử Trẻ đang hội ý ở cuối kho bãi. Tối qua, ba bạn không cảm thấy đủ can đảm làm sáng tỏ vụ bí ẩn cái rương quay về, nên ba bạn chỉ giấu rương sau máy in, rồi thống nhất với nhau là không làm gì cả cho đến ngày hôm sau.

Ông bà Jones đã quyết định đi Los Angeles hôm thứ bảy này. Trong khi chú thím đi vắng, Hannibal có nhiệm vụ trông coi kho bãi. Hiện thì không có khách, nên Hannibal đã xuống cuối kho bãi cùng Bob và Peter.

Tập trung quanh cái rương của Gulliver, ba thám tử lưỡng lự nhìn nó. Peter lập lại câu hỏi:

– Làm gì bây giờ?

– Dễ thôi – Bob trả lời. Bọn mình sẽ giao cái rương này cho chú cảnh sát trưởng Reynolds và kể lại cho chú ấy những gì bọn mình đã biết được, rồi để chú ấy giải quyết vụ này.

– Ý kiến rất hay! – Peter nồng nhiệt tán thành. Babal nghĩ sao?

– Tất nhiên là ý kiến không tồi – Hannibal thừa nhận – Nhưng có một trục trặc! Ta không có gì để kể cho chú Reynolds. Ta nghĩ rằng Spike Neely đã giấu tiền ăn cắp trong nhà của bà chị… nhưng đó chỉ là một giả thuyết. Ta không có chứng cớ.

– Nhưng giả thuyết có cơ sở! – Bob kêu. Suy luận của cậu có lý mà Babal! Spike Neely đã lẩn trốn ở nhà bà chị đúng hôm xảy ra vụ cướp ngân hàng ở San Francisco. Vậy hắn có mang tiền theo. Do sợ bị tóm, chắc chắn hắn đã giấu tiền trước khi lên đường đi tiếp. Hắn cho rằng tiền giấu kỹ và có ý định trở lại lấy sau này, khi có cơ hội.

– Mà nếu không giấu tiền nhà bà chị – Peter ngắt lời – bọn mình không tài nào biết được hắn giấu chỗ nào khác. Nên bọn mình không thể tìm ra tiền. Vậy bọn mình hãy giao vụ này cho cảnh sát.

– Hôm qua – Hannibal nhắc – Socrate đã nói chuyện với bọn mình.

– Mình không thể nào quên chuyện này nổi – Peter rùng mình cam đoan. Mình không thích nghe Socrate nói chuyện tí nào.

– Phải công nhận là khá rùng rợn – Bob gật đầu.

– Rùng rợn hay không, thì nó cũng đã nói – Hannibal nói. Tạm thời, thì mình không quan tâm đến chuyện tìm hiểu bằng cách nào nó nói chuyện được. Socrate bảo ta phải nhanh chóng tìm ra manh mối. Vậy có nghĩa đúng là có manh mối trong rương… dù cho đến nay ta đã không đủ khôn để tìm ra.

Nhưng Peter không từ bỏ ý nghĩ của mình:

– Nhưng nếu thật sự có manh mối, thì thế nào chú cảnh sát trưởng Reynolds cũng sẽ tìm ra được, nhờ các phòng thí nghiệm. Cảnh sát sẽ xem xét rương thật kỹ. Mà có khi không cần nghiên cứu cái rương. Nếu tìm ra ngôi nhà cũ của bà Miller trên đường Maple, cảnh sát sẽ lục soát công khai và tìm ra số tiền!

Cuối cùng cũng thuyết phục được Hannibal.

– Cậu nói đúng – Hannibal nói. Ta hãy đi theo hướng khôn ngoan này. Nhưng trước hết, ta sẽ gọi điện thoại nhờ bà Miller mô tả ngôi biệt thự cũ. Như vậy ta sẽ có thông tin hữu ích cung cấp cho chú cảnh sát trưởng.

– Đồng ý! – Peter chịu thua – Ta hãy vào bộ tham mưu.

– Khoan đã! – Hannibal kêu.

Hannibal đi tìm Hans va Konrad. Khi kiểm tra rằng hai anh có thể lo cho những khách hàng cuối cùng trong ngày, Hannibal mới yên tâm về với hai bạn. Ba thám tử trẻ chui vào Đường Hầm số Hai.

Một phút sau, cả ba leo lên bộ tham mưu. Thám tử trưởng tìm số điện thoại của bà Miller trong danh bạ, rồi quay số. Khi có người nhấc máy, Hannibal đặt câu hỏi đang quan tâm.

– Nhà cũ của dì ra sao à? – Bà Miller hơi ngạc nhiên hỏi lại – Dì nghĩ tốt hơn hết là cháu ghé qua số 532 Danville Street; như vậy tiện hơn không?

Khi đó, Hannibal báo cho bà biết rằng nhà bà đã bị dời đi để xây một tòa nhà nhiều tầng. Bà sửng sốt.

– Tòa nhà nhiều tầng hả? – Bà thốt lên – Hèn gì người mua chào giá cao quá. Có lẽ người kinh doanh bất động sản! Nếu biết, đáng lẽ dì có thể đòi giá cao hơn nữa… Thôi, quên đi! Nhà dì trông ra sao hả! Rất đẹp, có phần trang trí bằng đá nâu. Chỉ có một tầng, nhưng có tầng mái với cửa số nhỏ để cho sáng. Ngoài ra, không có gì đặc biệt cả… chỉ là một ngôi nhà nhỏ.

– Cháu cám ơn dì – Hannibal nói. Cháu nghĩ cảnh sát sẽ tìm ra.

Hannibal gác máy xuống rồi nhìn hai bạn.

– Càng nghĩ, mình càng tin là số tiền ăn cướp được giấu trong nhà bà Miller, bằng một cách thức đặc biệt tài tình. Cũng như mình tin rằng cái rương có chứa một manh mối chỉ dẫn.

– Cho dù có như vậy – Peter cương quyết nói – mình đã chán ngấy cái rương này lắm rồi! Mình không muốn nghe nói đến nó nữa! Các cậu đã thấy chuyện gì xảy ra với nhà ảo thuật Maximilien chưa! Bây giờ có kẻ đã gửi trả về cái rương mắc dịch này cho bọn mình. Mình không muốn giữ cái rương, nó nguy hiểm quá. Cứ để chú cảnh sát trưởng Reynolds tự xoay xở một mình!

– Thì ta đã thống nhất là sẽ hợp tác với cảnh sát rồi mà – Hannibal thừa nhận. Vây mình chịu thua, ta hãy giao rương cho chú cảnh sát trưởng Reynolds. Mình sẽ gọi điện thoại ngay cho chú!

Thám tử trưởng lại nhấc ống nghe, gọi điện thoại cho đồn cảnh sát.

Một giọng lạ, không được tử tế lắm, trả lời:

– Văn phòng cảnh sát trưởng Reynolds. Trung úy Carte nghe đây.

– Cháu là Hannibal Jones. Cháu xin được nói chuyện với chú cảnh sát trưởng.

– Ông ấy đi vắng, ngày mai mới về – trung úy Carter trả lời sẵng giọng – Sáng mai hãy gọi lại.

– Cháu có chuyện quan trọng cần thông báo với chú Reynolds – Hannibal giải thích. Chú biết không, dường như tụi cháu đã tìm ra một hướng…

Giọng nói bực bội của trung úy ngắt lời:

– Không sao đâu. Tôi bận lắm, mà tôi cũng không có thời gian nói chuyện với trẻ con. Ông cảnh sát trưởng có quyền để trẻ em nhúng mũi vào một số vụ. Nhưng riêng tôi rất ghét mất thời gian với trẻ em như cậu.

– Nhưng chú cảnh sát trưởng Reynolds đã yêu cầu cháu phải… – Hannibal định nói.

Một lần nữa, Hannibal bị ngắt lời.

– Ngày mai cứ gọi điện thoại!

Tiếng động ngắn ở đầu dây bên kia cho Hannibal biết Carter đã gác máy.

Phần mình, Hannibal cũng để ống nghe xuống, rồi rầu rĩ nhìn Bob và Peter.

Peter cười khúc khích:

– Mình có cảm giác trung úy Carter không ưa Ba Thám Tử Trẻ lắm.

– Dường như ông ấy chẳng ưa ai. Đặc biệt là thanh niên – Bob nói thêm.

Hannibal thở dài.

– Ông ấy phản ứng giống như đa số người lớn, cho rằng ta còn là trẻ con, không biết suy luận. Tuy nhiên, ta thường xem xét vấn đề theo một góc độ mới… Trong khi chờ, thì ta đành phải gác chuyện giao cho chú cảnh sát trưởng Reynolds sang ngày mai. Nhưng không được, ngày mai là chủ nhật. Nếu định mệnh đã cho ta thêm thời gian, ta hãy lợi dụng để lục soát rương của Gulliver một lần nữa và cố tìm ra manh mối màa Socrate đã nêu.

– Mình chán ngấy cái rương này rồi – Peter dõng dạc tuyên bố – Mình chán ngấy Socrate. Mình cấm nó không được nói chuyện với mình nữa.

– Mình nghĩ nó sẽ không bao giờ nói chuyện với ta nữa đâu – Hannibal đáp. Các cậu có để ý thấy là nó không bao giờ nói chuyện vào ban ngày không? Nó đã nói chuyện trong bóng tối trên phòng mình, rồi nói từ bên trong rương, không bao giờ nói trực tiếp.

– Nó cũng đã nói “Bậy bạ!” với thím Mathilda mà – Bob nhắc.

– Đúng. Mình cũng không hiểu tại sao – Hannibal thừa nhận. Dù sao, ta cứ mở thử rương và xem qua bên trong. Có thể người ta có lấy đi một cái gì đó trước khi gửi trả về cho ta.

Ba Thám Tử Trẻ đi ngược lại lộ trình Đường Hầm số Hai, rồi mở rương ra. Bên trong, tất cả vẫn y như trước. Socrate được gói trong vải lót màu tím nằm trong một góc rương… còn bức thư vẫn còn dưới lần vải lót.

Hannibal lấy Socrate ra, tháo vải gói rồi đặt cùng cái dĩa làm đế trên máy in. Sau đó Hannibal lấy bức thư.

– Ta đọc lại đi! Hannibal quyết định.

Một lần nữa, Ba Thám Tử Trẻ cúi xuống đọc bức thư. Và một lần nữa không thấy bức thư có gì bí ẩn.

Bệnh viện Nhà tù Quốc gia

17 tháng bảy

Gulliver thân,

Spike Neely, bạn xà lim cũ, đang viết cho anh đây. Hiện tôi đang nằm ở bệnh viện nhà tù, và có lẽ không còn sống được bao lâu nữa.

Tôi có thể thể cầm cự thêm dược năm ngày nữa, hay ba tuần, hay thậm chí hai tháng. Bác sĩ cũng không biết chính xác. Nhưng dù gì, đã đến lúc chào vĩnh biệt anh.

Nếu có đi Chicago, anh hãy ghé thăm ông anh họ Danny Street của tôi. Chào anh ấy dùm tôi. Tôi muốn viết cho anh dài hơn, nhưng không thể.

Bạn anh.

SPIKE.

– Nếu trong đây có một manh mối nào đó – Hannibal lầm bầm – thì mình không tài nào tìm ra. Không hiểu… Ê, khoan đã! Mình có sáng kiến này… Xem này!

Hannibal đưa lá thư và phong bì cho Bob.

– Cậu có thấy ta đã bỏ qua cái gì không?

Bob nhìn, không hiểu.

– Không – Bob thú nhận. Mình không thấy gì đặc biệt.

– Tem trên phong bì! – Hannibal nói rõ. Ta quên kiểm tra xem có giấu bức thông điệp nào phía dưới không?

Bob nhìn hai con tem, khá đẹp, được phát hành để kỷ niệm một cuộc triển lãm nông nghiệp nào đó. Một con tem kỷ niệm về chăn nuôi, trị giá hai cents. Một con tem kỷ niệm Nông nghiệp và trị giá bốn cents.

Bob cầm phong bì, sờ nhẹ. Khuôn mặt Bob đột nhiên sáng lên.

– Babal ơi! – Bob thốt lên – Cậu nói đúng! Có cái gì đó dưới một con tem. Dường như con tem bốn cents dày hơn con tem hai cents!

Đến lượt Peter sờ thử mấy con tem và cũng có ý kiến giống Bob. Con tem bốn cents có hình một nông dân đang cày và rõ ràng là dày hơn con tem kia… nhưng không đủ để phát hiện chỉ bằng mắt thường.

– Vào bộ tham mưu và dùng hơi nước gỡ mấy con tem này ra! – Bob kêu – Khi đó bọn mình sẽ biết!

Một lần nữa, ba bạn lao vào Đường Hầm số Hai. Ba phút sau, một cái ấm nước nhỏ kêu trong phòng thí nghiệm. Hannibal cầm phong bì hơ trên hơi nước. Chẳng bao lâu mấy con tem tróc ra. Khi đó Hannibal vui mừng reo lên:

– Nhìn này! Có một con tem khác ở dưới con tem bốn cents. Một con tem một cent màu lục.

– Sao lạ thế! – Bob nhăn trán suy nghĩ và kêu khẽ – Babal, theo cậu, như vậy nghĩa là sao?

– Để mình trả lời cho – Peter thông báo. Chả có gì bí ẩn đâu. Các cậu hãy nhớ lại rằng lúc thư này được bỏ bưu điện, thì giá gửi thư vừa mới tăng lên một cents. Có lẽ Spike Neely đã bắt đầu dán con tem một cents, mà hắn đã mua thêm, rồi sau đó mới dán hai con tem đúng giá gửi bình thường lên sau. Hắn đã vô ý, dán một con tem chồng lên con thứ nhất.

– Có thể – Bob thừa nhận – Cậu nghĩ sao, hả Hannibal? Dù sao Spike Neely cũng đang viết thư từ trong bệnh viện, trên giường bệnh, và rất có thể đã dán vụng về mấy con tem.

– Mình không biết! – Thám tử trưởng lầm bầm.

Hannibal vẫn nhìn chằm chằm con tem xanh lục. Đột nhiên thám tử trưởng gỡ con tem ra bằng một động tác nhẹ nhàng.

– Có thể có cái gì đó viết phía dưới – Hannibal nói khẽ.

– Không có! – Bob nói sau khi xem xét con tem – Không thấy dấu vết chữ viết gì! Sau lưng mấy con tem kia cũng không có gì. Vậy sao hả Babal?

– Hai con tem được dán chồng lên nhau quá chính xác, không thể là do ngẫu nhiên thuần túy được – Hannibal phán. Mình cảm giác là có một ý nghĩa nào đó.

– Một cái gì đó! Nhưng cái gì?

– Nghe này! Spike Neely biết rằng thư sẽ bị kiểm duyệt. Mình suy ra rằng hắn dã dùng mấy con tem để nhắn một điều gì đó. Hắn đã dán một con tem chồng lên con tem kia với độ chính xác làm cho không ai phát hiện ra. Hắn đoán rằng Gulliver sẽ hết sức chăm chú xem xét thư hắn và sẽ tìm ra cái mẹo này. Mình còn suy ra rằng, do con tem một cent có màu xanh lục, mà màu xanh lục là màu giấy bạc ngân hàng Hoa Kỳ, nên con tem này là tượng trưng cho số tiền năm mươi ngàn đô-la ăn cắp. Và điều mà Spike Neely muốn báo cho Gulliver biết…

Hannibal ngưng nói để suy nghĩ cho kỹ hơn. Nhưng Bob đang thốt lên:

– Hiểu rồi! – Bob hét lên. Con tem là một miếng giấy, đúng không? Tiền cũng là giấy. Spike Neely đã cho giấy này nằm dưới giấy kia. Bằng cách đó hắn muốn báo cho Gulliver biết rằng tiền đã được giấu ở một nơi nào đó, dưới giấy!

Bob phấn khích giải thích thêm:

– Bà Miller có kể với bọn mình rằng, khi lẩn trốn ở nhà bà, Spike Neely đã dán giấy tường lại toàn bộ tầng trệt. Chắc chắn là hắn đã giấu tiền lúc đó! Hắn đã xếp mấy tờ giấy bạc to cạnh nhau, rồi phủ giấy tường lên!

– Úi chà! – Peter thốt lên và khâm phục nhìn Bob – Cậu suy luận xuất sắc quá. Làm mình nhớ lại một câu chuyện mà mình đã đọc hồi xưa. Truyện trinh thám ngắn của Robert Barr. Có một nhân vật, Ngài Chizelrigg, đã giấu một đống vàng bẵng cách biến nó thành vàng lá rồi giấu dưới lớp vải dán tường. Nguyên tắc giống nhau thôi. Nhưng giấy bạc còn dễ giấu hơn nữa.

– Khoan đã! Mình nghĩ đến chuyện khác! – Bob đột ngột nói – Bà Miller có nói đến một công việc mà Spike Neely đã hoàn tất ở ngoài thay cho ông Miller. Hay hắn đã giấu tiền ở đó?

Hannibal lắc đầu.

– Mình không nghĩ thế – Hannibal tuyên bố. Chỗ giấu tốt nhất theo lôgíc phải là… Ô hố!

– Ồ hố cái gì? – Peter hỏi. Cậu lại nghĩ ra gì nữa vậy, Babal?

– Spike Neely đã giải thích cho mọi thứ, các cậu à! Hay đúng là giải thích cho Gulliver. Đúng rồi. Trong thư. Đọc lại đi!

Thám tử trưởng đưa bức thư cho hai bạn.

– Xem hắn nói gì nè! – Hannibal nói tiếp – “Tôi có thể cầm cự thêm dược năm ngày nữa, hay ba tuần, hay thậm chí hai tháng” Lấy mấy con số xếp lại với nhau. Ta được 532. Các cậu có nhớ con số này không?

– Số nhà bà Miller! – Bob kêu – 532 Danville Street!

– Đúng! – Hannibal gật đầu – Đọc tiếp nữa đi. Spike Neely nói với Gulliver: “Nếu có đi Chicago, anh hãy ghé thăm ông anh họ Danny Street của tôi”.

– Danny có thể là viết tắt cho Danville Street! – Đến lượt Peter thốt lên.

– Phải! – Hannibal nói – Rồi khi nói rằng ông anh họ này sống ở Chicago, Spike Neely đánh lạc hướng bộ phận kiểm duyệt, để họ không để ý đến hai từ Danny Street. Spike Neely đã báo cho Gulliver biết rằng tiền được giấu ở 532 Danville Street.

– Dưới giấy dán tường! – Bon reo lên – Hắn không dám viết gì nhiều hơn trong thư, nhưng đã gợi ý bằng cách dán con tem này chồng lên con kia!

– Vụ bí ẩn đã giải xong! – Peter kết luận.

Nhưng rồi Peter sậm mặt lại.

– Còn bây giờ, bọn mình sẽ làm cách nào để lấy được số tiền ấy?

– Đúng! – Bob thở dài – Nếu đúng tiền nằm dưới giấy dán tường của nhà ai đó, ta không thể đột nhập vào nhà người ta rồi chỉ nói: “Xin lỗi! Chúng tôi sẽ xé giấy dán tường nhà ông!”

– Tất nhiên là không – Hannibal thừa nhận – Đó là việc của cảnh sát. Nhất định là phải báo cho chú cảnh sát trưởng Reynolds về những gì vừa mới phát hiện. Gọi điện thoại một lần nữa cho trung úy Carter cũng vô ích thôi, ông ấy đã nói rõ là ông ấy xem ta như kẻ quấy phá. Nhưng ngày mai, hay tốt hơn là vào ngày thứ hai, khi chú cảnh sát trưởng Reynolds về…

Tiếng chuông điện thoại reng lên làm Hannibal giật mình. Thám tử trưởng vội nhấc ống nghe.

– Ba Thám Tử Trẻ! – Hannibal thông báo – Hannibal Jones nghe đây.

– Tốt! – một giọng đàn ông đầy uy quyền nói – Tôi là George Grant!

Hannibal chau mày. Tên này lạ.

– George Grant hả? – Hannibal hỏi lại.

– Đúng. Cảnh sát trưởng Reynolds đã báo cho các cậu là ông ấy đã liên lạc với tôi chứ?

– Dạ không! – Thám tử trưởng trả lời. Chú ấy chưa bao giờ nói đến tên ông, thưa ông.

– Chắc là ông ấy quên! – Người đầu dây bên kia càu nhàu. Chính ông ấy cho tôi số điện thoại của cậu. Tôi là thám tử thuộc Công ty Bảo vệ các Ngân Hàng. Tôi đã chú ý đến các cậu từ ngày tôi được biết qua báo rằng các cậu đã mua cái rương của Gulliver Vĩ Đại ở một cuộc bán đấu giá.

– Sao ạ! – Hannibal nói và đột nhiên cảm thấy lo sợ.

Sự im lặng của người dầu dây bên kia như hàm chứa một sư đe doạ nào đó. Hannibal không lầm.

– Và tôi phải cảnh báo rằng có ba tên tội phạm hung dữ nhất bang Californie đang theo dõi sát gót các cậu. Bọn chúng rình rập các cậu ngày và đêm!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN