Vụ Bí Ẩn: Cái Sọ Biết Nói
Chương 13: Tin đáng sợ
– Bọn chúng… bọn chúng dang rình rập chúng tôi à? – Hannibal nói lại bằng một giọng hơi run.
Peter và Bob, đang theo dõi cuội đối thoại qua loa cũng rùng mình.
– Đúng! Không những bọn chúng rình rập, mà còn đi theo các cậu sát gót. Bọn chúng tên là: Munger Mũi Méo, Benson Nhóc và Leo Dao Găm. Tất cả đã ngồi tù cùng lúc với Spike Neely. Bọn chúng hy vọng các cậu sẽ dẫn bọn chúng đến chỗ tiền mà Spike Neely đã giấu trước khi bị bắt.
– Chúng tôi… chúng tôi không thấy ai rình rập cả, thưa ông Grant.
– Tất nhiên là không thấy rồi. Bọn chúng là tay anh chị cao nghề mà. Bọn chúng đã thuê nhà bên đường, không xa kho bãi lắm, và dùng ống nhòm theo dõi các cậu. Khi các cậu ra ngoài, thì bọn chúng cũng đi theo.
– Chúng tôi sẽ báo cảnh sát – Hannibal đột nhiên lo sợ tuyên bố.
Bob và Peter nghe không mất từ nào trong cuộc nói chuyện điện thoại này và khuyến khích Hannibal bằng những cái gật đầu quyết liệt.
– Tôi đã báo ông cảnh sát trưởng Reynolds rồi – ông Grant nói – Ông ấy có đề nghị bọn chúng đi chỗ khác nhưng ông ấy không có quyền bắt giữ bọn chúng. Việc theo dõi các cậu không thể bị xứ phạt về mặt pháp lý. Cho đến nay, bọn chúng không làm gì hại các cậu… ít nhất là chưa.
Hannibal càng cảm thấy lo sợ hơn.
– Chú cảnh sát trưởng Reynolds có nói là có một số tội phạm nghĩ rằng chúng tôi biết chỗ giấu tiền – Hannibal thở dài – Có lẽ vì vậy mà bọn chúng theo dõi chúng tôi, để xem chúng tôi có dẫn bọn chúng đến chỗ giấu không… như ông đã nói lúc nãy!
– Vậy các cậu không nên thử tự mình tìm ra tiền! – Ông Grant khuyên – Không cần phải nói với các cậu tên Mũi Méo và đồng bọn sẽ ra tay như thế nào! Nhưng nếu tìm ra manh mối gì, thì các cậu nhớ báo cảnh sát.
– Trước kia chúng tôi không có… – Hannibal bắt đầu nói.
– Nghĩa là bây giờ các cậu đã có rồi hả?
– Dạ… thì… có – Hannibal thừa nhận. Chúng tôi vừa mới tìm ra một… manh mối đặc biệt rõ ràng!
– Các bạn thám tử giỏi quá! – Ông Grant thân mật nói – Hãy báo ngay cho ông cảnh sát trưởng Reynolds đi. Tôi sẽ gặp lại các bạn ở đó. Ta sẽ cùng nhau thảo luận. Rồi… À! Mà không được! Tôi vừa mới nhớ ra rằng ông Reynolds đi vắng suốt ngày.
– Dạ đúng – Hannibal nói – Chúng tôi có gọi điện thoại thử cho ông cảnh sát trưởng Reynolds. Trung úy Carter thay ông Reynolds, và không muốn nói chuyện với chúng tôi !
– Mà cho dù các cậu có đến gặp và giả sử ông ấy chịu nghe, thì tôi dám chắc ông ta sẽ giành toàn bộ chiến công về phần ông ta và sẽ không cho các cậu lĩnh tiền thưởng.
– Tiền thưởng à? – Thám tử trưởng hỏi lại.
Phía sau lưng Hannibal, Bob và Peter vui mừng nhìn nhau.
– Đúng! – Ông Grant nói – Công ty Bảo vệ các Ngân hàng treo giải thưởng mười phần trăm cho người nào chỉ được chỗ giấu tiền ăn cắp. Vậy là các cậu có thể nhận được năm ngàn đô-la đổi lấy một thông tin có giá trị. Lĩnh ngay khi tìm ra được tiền!
– Năm ngàn đô-la! – Peter thì thầm – Hay quá… Babal. Cậu hỏi ông ấy thử xem chính xác là phải làm gì để lãnh thưởng!
– Tôi có ý kiến như thế này – Grant nói tiếp. Nếu các cậu có thông tin gì về manh mối trực tiếp cho Công ty thì mọi việc sẽ nhanh hơn. Công ty sẽ chuyển cho cảnh sát và các cậu sẽ là những người ưu tiên hàng đầu để lãnh tiền thưởng. Các cậu sẽ lãnh trực tiếp, không qua trung gian! Thông tin của các cậu sẽ được ghi nhận ngay và các cậu sẽ được không được ưu tiên nếu có người khác mang thông tin đến cho chúng tôi. Xem nào, tôi có thể ghé qua chỗ các cậu và… Không? Sáng kiến này không được.
– Tại sao, thưa ông Grant?
– Nếu thấy tôi, bọn cướp sẽ nhận ra. Sợ bọn chúng ra tay. Tôi đề nghị khác. Các cậu hãy bí mật đến gặp tôi. Tôi ở thành phố.
Hannibal suy nghĩ rồi thở dài:
– Tôi không thể rời bỏ kho bãi ngay bây giờ – Hannibal giải thích – Tôi có trách nhiệm trông coi kho bãi. Chú thím tôi khoảng một hai tiếng nữa mới về.
– Hừm! Tôi hiểu!
Ông Grant im lặng một hồi.
– Nghe này! Các cậu có thể đi trễ hơn, sau khi cửa hàng đóng cửa không? Cả ba có thể gặp tôi đâu đó. Nhưng phải làm thế nào để cho bọn Mũi Méo không nhìn thấy.
– Đồng ý – Hannibal tuyên bố. Như vậy thì làm được. Nhưng trước đó Bob và Peter phải về nhà ăn tối. Ông có nghĩ là bọn cướp sẽ đi theo hai bạn này không?
– Tôi nghĩ là không. Bọn chúng đặc biệt quan tâm đến cậu. Cậu có chắc chắn là đi được mà không để bị phát hiện không?
– Hoàn toàn chắc chắn, thưa ông.
Hannibal đang nghĩ đến Cánh Cửa Đỏ trong hàng rào bao quanh kho bãi.
– Tôi xin báo trước là trễ lắm mới đến được – Hannibal nói thêm. Hôm nay là thứ bảy, đến bảy giờ cửa hàng mới đóng cửa.
– Không sao. Tám giờ được không?
– Dạ được.
– Tôi đề nghị gặp nhau ở công viên… Công viên Đại dương. Tôi sẽ ngồi trên băng, gần cổng vào, tôi sẽ đọc báo. Tôi mặc bộ complê nâu. Tôi dặn các cậu phải đến từng người một, sau khi kiểm tra chắc chắn là mình không bị theo dõi.
– Vâng, thưa ông. Chúng tôi sẽ cẩn thận.
– Và đừng nói gì cho ai cả trước khi chưa gặp tôi. Tôi phải nhận được báo cáo chi tiết của các cậu trước khi thông tin lọt ra ngoài, điều này vô cùng quan trọng. Hãy mang cho tôi các manh mối mà các cậu có. Rõ chưa?
– Rõ, thưa ông Grant.
– Vậy thì hẹn gặp nhau tám giờ tối nay nhé!
Khi Hannibal gác máy xuống, Peter mừng rỡ nói:
– Nghe không! Thưởng năm ngàn đô-la! Hannibal, sao cậu có vẻ không mừng. Có chuyện gì vậy?
– Ta chưa tìm ra mà.
– Nhưng sắp tìm ra. Hay đúng hơn là cảnh sát sẽ tìm ra, khi ông Grant chuyển thông tin của bọn mình cho họ. Có thể chú cảnh sát trưởng Reynolds sẽ cho phép bọn mình chứng kiến cuộc tìm kiếm! Được như vậy, thì hay quá!
– Sợ trung úy Carter sẽ ngăn cản – Bob nói.
– Dù sao – thám tử trưởng thở dài – thật đáng tiếc là hôm nay chú Reynolds lại đi công tác xa. Mình rất muốn báo cho chú ấy hay. Thôi kệ, nếu chú Reynolds quen với ông Grant….
Tiếng gọi bằng một giọng khoẻ mạnh ngắt lời Hannibal.
– Hannibal ơi! Khách cần tiền lẻ thối!
– Anh Konrad! – Hannibal thở dài – Mình phải đi lo chuyện cửa hàng đây. Mình đang trực mà… Bob! Peter! Mình giao cho các cậu sắp xếp mọi thứ vào rương và cho Socrate trở vào đó luôn.
– Ôi! – Bob kêu sau khi liếc nhìn đồng hồ – Mình phải ghé thư viện trước khi đóng cửa. Babal à! Lúc ra khỏi thư viện, mình bỏ quên áo khoác. Khi lấy áo, thì sẽ đến lúc về nhà rồi.
– Thôi được rồi – Peter nói. Mình sẽ lo cái rương một mình. Sau đó mình cũng sẽ đi về. Hẹn nhau tám giờ ở công viên, phải không?
– Đồng ý – Hannibal trả lời.
Ba Thám Tử Trẻ ra khỏi bộ tham mưu rồi chia nhau mỗi đứa một ngả. Peter không vui vẻ chút nào bước đến gần cái rương và Socrate.
– Sao? – Peter thách thức cái sọ. Sao hả? Mày có muốn nói gì không, khi thấy chúng tôi đã tìm ra manh mối.
Socate vẫn cứ nhe răng mỉm cười, nhưng giữ im lặng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!