Vụ Bí Ẩn: Cái Sọ Biết Nói
Chương 14: Bob tung quả bom
Bob nóng lòng muốn báo cho Hannibal và Peter những thông tin thu thập được và đang đạp cật lực qua những nẻo đường Rocky về hướng Công viên Đại dương.
Cuộc hẹn với Grant được ấn định lúc tám giờ và Bob đang bị trễ. Sau khi ăn tối, Bob đã kịp xem qua đống báo cũ trong nhà xe. Bob đã tìm thấy bài báo đang tìm và bây giờ đang cố bắt kịp lại thời gian trễ.
Tuy nhiên, sau khi băng qua công viên, Bob thấy Peter và Hannibal đã đến trước rồi. Cả hai đang ngồi trên băng, nói chuyện hăng say với một người đàn ông trẻ, vẻ mặt khả ái. Bob dừng lại trước mặt ba người, trong tiếng xe rít lên khủng khiếp.
– Xin lỗi vì đến trễ! – Bob nói. Nhưng mình đã tìm được một thông tin…
– Có lẽ đây là Bob Andy! – Người đàn ông trẻ mỉm cười nói – Tôi là George Grant.
Ông bắt tay Bob, rồi đưa cho Bob cái bóp mở có tấm các đề tên và chức vụ ông.
– Giấy tờ tôi đây! – Ông nói – Để cho mọi chuyện rõ ràng.
Bob gật đầu, rồi ông Grant cất bóp trở vào túi áo vét.
– Hannibal ơi… – Bob bắt đầu nói.
Nhưng thám tử trưởng ngắt lời Bob.
– Bọn mình vừa mới trình bày với ông Grant những gì đã biết được qua thư của Spike Neely: chắc chắn tiền ăn cắp nằm giữa tường và lớp giấy dán tường tầng trệt nhà cũ của bà Miller.
– Các cậu làm việc xuất sắc thật! – Ông Grant khen. Công ty Bảo vệ các Ngân hàng chắc chắn sẽ vui mừng trao cho các cậu phần thưởng đã hứa. Nếu đúng các giấy bạc được giấu dưới lớp giấy dán tường, thì chắc chắn cảnh sát sẽ tìm ra khi lục nhà. Điều phiền phức là nhà có người ở. Sẽ phải cần đến một đống thủ tục trước khi cảnh sát có thể chính thức vào nhà và tiến hành gỡ giấy dán tường ra. Không hiểu…
Bob không thể nào im lặng lâu hơn nữa và nhất định tung cái tin giật gân của mình ra:
– Thì đó! – Bob kêu. Ngôi nhà này vẫn còn, nhưng không có người ở trong đó… và nhà sắp bị đập phá!
Tất cả chưng hửng nhìn Bob. Bob vội vàng cung cấp thêm thông tin.
– Lúc trở lại thư viện để lấy áo – Bob giải thích – mình có nghe một bà than phiền với người giữ thư viện rằng bà khó tìm nhà mới. Trước đó bà ở Maple Street và đã bị đuổi đi. Hiện bà ở Rocky. Khi bà đi rồi, mình có hỏi chị giữ thư viện xem chị có biết chi tiết chuyện gì xảy ra ở Maple Street không. Nghe nói, báo tuần rồi tường thuật chuyện này rất nhiều. Mình đã xem báo lưu và đọc các bài báo có liên quan. Tất nhiên là mình không thể mang báo đi, nhưng mình đã tìm được đúng số báo đó ở nhà. Mình có cắt bài báo đó ra mang đến cho các cậu xem nè.
Bob đưa cho Hannibal lời giấy gấp làm tư. Thám tử trưởng mở ra, rồi đọc qua. Ông Grant và Peter cũng nhìn qua vai Hannibal để đọc ké.
TOÀN BỘ MỘT CON ĐƯỜNG BỊ GIẢI TỎA
DỰ ÁN XÂY DỰNG ĐƯỜNG CAO TỐC
Hơn ba trăm ngôi nhà, trong đó có một số còn rất mới và tiện nghi, nay đã trống rỗng và im lặng để chờ máy ủi đến đập phá. Chẳng bao lâu mấy ngôi nhà này sẽ chỉ còn là một kỷ niệm trong trí nhớ những người đã bị trục xuất ra khỏi đó và buộc đi tìm chỗ ở khác. Thay vào chỗ đó sẽ xây dựng một đường cao tốc.
Công trình này nhằm mục đích hy vọng làm giảm đi mật độ xe lưu thông quá cao, là mối lo hàng đầu của Los Angeles. Maple Street không phải là con đường dưới duy nhất bị giải toả. Nhà của nhiều con đường khác cũng sẽ phải biến mất.
Người ta không vui vẻ gì khi phải bỏ nhà để sống chỗ khác. Rất tiếc họ không phải là những nạn nhân đầu tiên, và cũng không phải cuối cùng, của chương trình quy hoạch cấp tốc. Hiện còn đang nghiên cứu thêm những đoạn đường cao tốc và vòng xoay khác nữa.
Bài báo cứ theo giọng diệu như vậy cho đến hết trang.
Nhưng ông Grant đọc đủ rồi, ông khẽ huýt sáo.
– Maple Street! – ông nói – Hannibal à, nhà cũ của bà Miller ở trên con đường này, phải không?
– Ông quản lý tòa nhà mới ở Danville Street đã nói như vậy – Hannibal trả lời.
– Bây giờ Maple Street lại sắp biến mất vĩnh viễn! – Ông Grant nói tiếp. Điều này thay đổi tất cả, các bạn à! Hiện ngôi nhà mà ta quan tâm đến không có người. Vậy ta phải hành động ngay. Hãy nhớ rằng Mũi Méo và bọn kia cũng đang ra tay theo dõi, giống như ta thì… Biết đâu bọn chúng hiện đã có mặt tại hiện trường, toan tìm ra tiền?
– Làm sao có chuyện đó được, ông Grant ơi? – Peter hỏi.
– Đừng quên rằng hôm qua bọn chúng đã theo dõi các cậu! Chắc chắn bọn chúng đã theo đến nhà hiện tại của bà Miller và nghi rằng các cậu đã có những thông tin hữu ích. Sau đó, có lẽ bọn chúng đã đi theo các cậu đến tòa nhà mới ở Danville Street. Tại đó, có lẽ bọn chúng đã thấy Hannibal nói chuyện với người quản lý và tìm cách ghi lại những lời ông ấy nói. Từ đó suy ra rằng các cậu nghĩ tiền ở trong nhà… Có thể bọn chúng đang tìm tiền!
– Đúng rồi! – Bob la lên – Sợ ta sẽ đến trễ quá!
– Bình thường, thì tôi sẽ gọi cảnh sát ngay – ông Grant tuyên bố – Nhưng thời gian gấp quá. Tôi nghĩ ta phải đến ngay Maple Street tìm ngôi nhà cũ của bà Miller và thử tìm tiền. Các bạn thám tử có thể đi cùng tôi! Thậm chí các cậu sẽ giúp được tôi, bởi vì các cậu dã biết ngôi nhà của bà Miller ra sao!
– Hoàn toàn đồng ý – Hannibal gật đầu – Nhưng đi đến đó bằng cách nào?
– Xe tôi đậu ngay góc đường kia, ta sẽ đi xe, các cậu để xe đạp lại đây. Ta sẽ lấy lại sau. Được không?
Trong nháy mắt, Bob và Peter khóa xong xe đạp. Còn Hannibal thì đã ra khỏi kho bãi đồ linh linh bằng ngả Cánh Cửa Đỏ và đi bộ đến.
Ông Grant dẫn Ba Thám Tử Trẻ đến một chiếc xe đen dài đậu gần đó. Một hồi sau, mọi người chạy về hướng Hollywood, dọc theo một con đường phụ đi ngoằn ngoèo giữa đồi.
Tuy nhiên ông Grant có vẻ lo lắng.
– Cậu có chắc là tiền giấu dưới giấy dán tường không? – Ông hỏi Hannibal.
– Chắc chắn chín mươi chín phần trăm! – Thám tử trưởng cam đoan. Bà chị của Spike Neely có nói rằng khi ở nhà bà, Spike Neely đã bỏ thời gian để dán lại giấy dán tường và sơn. Chắc là hắn đã lợi dụng lúc có một mình ở nhà để giấu tiền giữa lường lớp giấy dán tường.
– Sau đó – Bob nói tiếp – khi nằm bệnh viện trong nhà tù, Spike Neely đã tìm cách để đưa địa chỉ nhà có tiền trong thư. Hắn còn chỉ cho Gulliver chỗ giấu chính xác. Thế là hắn nghĩ đến chuyện dán một con tem chồng lên con kia, màu xanh lục.
– Giấy trên giấy – ông Gant nói khẽ – Nghe cũng có lý. Nếu tìm thấy tiền, thì ta sẽ cần dụng cụ để tháo gỡ lớp giấy dán tường. Cũng may là thứ bảy, thường các cửa hàng đóng cửa trễ. Nhưng trước tiên, phải tìm ra chỗ giấu. Và ta hãy là những người đầu tiên tìm ra !
Ông lái nhanh và chỉ chạy chậm khi vào các khu dân cư.
– Phải xem bản đồ thành phố… Trong hộp trước mặt cậu có bản đồ, Hannibal à. Cậu lấy ra đi!
Ông dừng lại để lấy bản đồ Hannibal đang đưa. Sau khi nghiên cứu bản đồ một hồi, ông nói khẽ:
– Được rồi. Phải chạy thẳng đến Houston Avenue, rồi qua đại lộ này. Khi đó ta sẽ gặp Maple Street. Đi!
Hoàng hôn đang nhường chỗ cho bóng đêm, khi cả nhóm rẽ vào con đường muốn tìm. Mọi người nín thở. Một nhà trên con đường chỉ còn là đống đổ nát.
Hai xe cẩu to tướng neo cách đó không xa, đang sẵn sàng dùng hai cái hàm khỏe mạnh để cào bằng những ngôi nhà nhỏ còn đứng vững. Còn thấy cả những chiếc xe ủi quái dị giống như thú đang rình mồi. Một tòa nhà, xưa kia là nhà hàng, nằm ngay góc đường. Tưởng như nó vừa mới bị ném bom.
Peter nói lớn tiếng những gì mọi người thầm nghĩ:
– Úi chà! Đập gần hết rồi, ông Grant ơi, ta đến có trễ quá không?
– Hy vọng là không. Theo những gì ông quản lý tòa nhà Danville Street nói với Hannibal, thì ngôi nhà ta tìm nằm không xa Granville Street, là con đường cắt ngang Maple Street khoảng hai trăm mét nữa, phía bên phải. Ta đi xem
Chiếc xe đen chạy tiếp giữa những ngôi nhà bị đập bỏ, rồi đến một cái đảo nhỏ gồm những ngôi nhà còn nguyên, nhưng tối om và im lặng. Xung quanh không có dấu hiệu gì của sự sống.
Những con đường khác của thành phố đang nhộn nhịp gần đó. Còn ở Maple Street, thì có một không khí lạ lùng. Tưởng nhưng là một khu phố bị xa lánh, bị người dân bỏ đi. Vài tháng nữa, đường này sẽ được thay bằng một mặt đường bê tông rộng lớn có hàng ngàn chiếc xe chạy trên đó.
Trong khi đó, bốn thám tử chỉ có một mình trên con đường, nếu không tính một con mèo ốm đói đang đi tìm mấy thùng rác không còn nữa.
– Gần đến rồi! – ông Grant hài lòng thông báo. Khu này còn nguyên vẹn! Mở mắt ra và cố tìm cho được ngôi nhà nhé.
Xe chạy chậm giữa các ngôi nhà lặng thinh. Thỉnh thoảng thấy một cánh cửa mở rộng, như để cho biết rằng từ nay nhà mở cửa hay đóng cửa là việc không quan trọng.
– Ta vừa mới qua khỏi góc đường Danville Street – ông Grant lại thông báo – Các cậu có thấy nhà không?
Đúng lúc đó, Peter reo lên:
– Kia!
Peter chỉ một ngôi nhà nhỏ xinh xắn gần đó. Nhưng Hannibal lại chỉ một ngôi nhà khác bên cạnh:
– Nhà này thì đúng hơn chứ? Ca hai rất giống nhau, đều có tầng mái với cửa sổ tròn và phần trang trí bằng đá nâu!
– Hai nhà giống nhau – ông Grant càu nhàu và nhíu mày. Các cậu không biết tiền nằm trong nhà nào?
– Lời mô tả của bà Milller phù hợp với cả hai – Hannibal buồn rầu thú nhận.
– Khu này có vẻ nhiều như kiểu vậy – ông Grant sầm mắt xuống nhận xét – Một ngôi nhà thứ ba nữa kia!
Thật vậy, giữa hai ngôi nhà cao hơn, có một biệt thự nhỏ cũng có trang trí đá nâu và cửa sổ tròn ở tầng mái.
Ông Grant dừng xe.
– Ba khả năng! – Ông tuyên bố – Vấn đề phức tạp lên! Chỉ có một điều an ủi: dường như ta là người đầu tiên đến hiện trường. Tôi không thấy chiếc xe nào khác đậu gần đây, không thấy bóng dáng tên Mũi Méo và đồng bọn đâu. Tôi sẽ đậu xe ở một chỗ tối, thật kín để không bị thấy. Rồi ta sẽ bắt tay vào việc. Phải thám hiểm có ba ngôi nhà này, để xem ngôi nhà nào có tiền!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!