Vụ Bí Ẩn: Cái Sọ Biết Nói
Chương 16
Grant và Ba Thám Tử Trẻ tuân lệnh, chớp mắt dưới ánh sáng chói mắt rồi giơ tay lên theo mệnh lệnh. Tất nhiên là không thể nhìn thấy được những kẻ đứng trong vùng tối phía sau cái đèn pin.
– Nếu là cảnh sát – ông Grant bắt đầu nói bằng một giọng bình tĩnh – tôi xin thông báo rằng tôi là George Grant, thuộc Công ty Bảo…
Tiếng cười ngắt lời ông Grant.
– George Grant! Buồn cười quá! Đây là chuyện mày đã nói cho bọn nhóc hả.
Hannibal mím chặt môi và đột ngột nghĩ ra.
– Đây không phải là ông Grant, thám tử Công ty bảo vệ các ngân hàng sao? – Hannibal hỏi.
– Thằng này hả?
Tiếng cười lại vang lên, lớn hơn lần đầu.
– Ha ha ha! Thằng này hả? – Giọng nói khàn khàn hỏi lại – Đây là Simpson lưu manh, tên lừa khôn nhất chưa từng thấy!
– Nhưng ông ấy đã cho chúng tôi xem giấy tờ mà! – Peter la lên.
– Tất nhiên là giấy tờ thì có. Giấy tờ hợp lệ. Được in ra đặc biệt cho hắn! Giấy tờ loại gì cũng có! Các cậu đừng có buồn vì đã bị lừa. Hắn đã lừa được cả cảnh sát mà, nhiều lần!
Người đàn ông không thấy mặt ngưng cười để nói chuyện với ông Grant giả danh.
– Mày định qua mặt tụi tao để lấy tiền, đúng không Lưu manh? Nhưng khi thằng bé mập kia bước vào kho bãi mà không thấy trở ra, là tụi tao nghi ngay. Tụi tao biết rằng ngôi nhà nằm đâu đây. Tụi tao cũng đã khai thác được thông tin từ tay quản lý tòa nhà mà chính thằng bé mập phỏng vấn, nên tụi tao đến đây ngay. Tụi tao đã nhìn thấy đèn khi mày vào đây. Và bây giờ tụi tao đã có mặt để sẵn sàng làm tiếp công việc thay mày.
Giọng nói của Simpson Lưu Manh, tức George Grant, vang lên, vẫn bình tĩnh:
– Mày là thằng Mũi Méo đúng không? Vây thì nghe đây! Sao ta không cùng hợp tác với nhau? Chúng tôi vẫn chưa tìm ra tiền và tao có thể giúp ích tụi mày…
– Câm mõm! – Gã đàn ông cầm đèn thô lỗ nói – Tụi tao đủ lớn để tự tìm ra tiền. Còn mày, thì tụi tao sẽ giao mày cho cảnh sát. Cho mày chừa cái tật phản. Bây giờ tất cả hãy quay mặt lại vào tường. Hai tay để sau lưng, đừng hòng chống cự. Sẽ phải hối hận đấy.
Rồi hắn nói với đồng bọn:
– Thằng Nhóc! Léo! Đi lấy dây! Ta sẽ trói chặt bọn chúng.
Ba Thám Tử Trẻ đành phải buồn bã đầu hàng. Ba bạn hiểu ra – quá trễ! – rằng tên Simpson Lưu manh đã lừa mình từ đầu đến đuôi. Cách hắn nói về cảnh sát trưởng Reynolds đã làm cho ba thám tử không nghi ngờ. Có lẽ tên lừa đảo khéo léo đã biết được tin cảnh sát trưởng Reynolds đi vắng, nhờ vậy hắn đã manh dạn liên lạc với Ba Thám Tử Trẻ và moi được thông tin. Và hắn đã hết sức khéo léo tìm ra mọi cớ để khỏi phải báo cảnh sát!
Hannibal thầm trách mình ngốc nghếch vì không nghi ngờ gì. Câu chuyện của tên Grant giả danh nghe có vẻ rất lọt lai! “Lưu manh” thật xứng với cái biệt danh của hắn!
Trong đầu Hannibal tái diễn lại mọi việc. Có lẽ tên Grant giả đã biết được câu chuyện cái rương qua báo chí. Biết trước về vụ tiền ăn trộm chưa được tìm ra và về bức thư của Spike Neely (trong giới tội phạm, các loại tin này truyền khẩu rất nhanh), hắn vừa theo dõi Ba Thám Tử Trẻ vừa theo dõi Mũi Méo. Còn số điện thoại của Hannibal, thì đã có trong danh bạ rồi.
Đúng, mọi việc đã diễn ra như thế. Mũi Méo và đồng bọn theo dõi Ba Thám Tử Trẻ, còn Simpson lưu manh theo dõi tất cả!
Nhưng hối tiếc để làm gì! Những bàn tay vừa thô lỗ vừa khéo léo đang trói tay Ba Thám Tứ Trẻ lại ở đằng sau lưng.
Một hồi sau, Ba Thám Tử Trẻ được ra lệnh ngồi xuống sàn nhà và bị trói chân lại. Bây giờ Ba Thám Tứ Trẻ đã hoàn toàn bị vô hiệu hóa. Mũi Méo cười khẩy.
– Một mẻ cá thật đẹp! – Hắn nói mỉa – Hãy lấy làm mừng là tụi bây không bị nhét giẻ vào miệng đi! Nếu muốn, cứ tha hồ mà la hét. Sẽ không ai nghe đâu. Mà tao cũng khuyên tụi bây đừng la lối. Ta rất ghét ôn ào và sẽ đập một cú lên đầu nếu có đứa nào mở miệng. Và cũng đừng lo lắng quá, thứ hai, khi công nhân đập nhà làm việc trở lại, thì họ sẽ tìm ra tụi bây… thôi… tao cũng hy vọng mọi người sẽ tìm ra tụi bây trước khi xe ủi xông vào cái nhà này.
Tiếng cười của hắn lại vang lên. Bây giờ, Hannibal, Bob và Peter có thể thấy rằng Mũi Méo là một gã đàn ông to cao lực lưỡng. Đồng bọn của hắn cũng không kém gì hắn. Trong bóng tối rất khó nhìn thấy nét mặt bọn chúng.
– Bây giờ xem ta làm việc đến đâu rồi – Mũi Méo nói.
Đèn pin chiếu sáng vào khúc tường mà Hannibal và tên Grant giả danh đã thám hiểm.
– Ủa! Tụi bây tìm tiền dưới giấy dán tường, đúng không? Chỗ giấu rất hay… một mình tao không thể nào nghĩ ra được! Chính thằng bé Mập nghĩ ra, đúng không Lưu Manh?
– Chính nó – Simpson Lưu Manh thú nhận – Manh mối giấu trong bức thư mà Spike Neely đã viết cho Gulliver… trong rương.
– Tao biết thế nào cũng tìm được lời giải cho bài toán này trong rương mà – Mũi Méo thốt lên – Chính vì vậy mà tụi tao rất muốn lấy rương! Có lần tụi tao đã lấy được rương rồi bằng cách tông vào xe của tên gì đó. Nhưng sau đó lại gặp xui! Bọn lạ đã theo tụi tao, tấn công bọn tao, rồi lấy lại cái rương mắc dịch kia trước khi bọn tao kịp mở ra xem. Chính mày tổ chức vụ này, đúng không Simpson?
– Không, không phải tôi – người đàn ông ngồi dưới đất cam đoan – thậm chí tôi còn không hay biết tin này mà.
– Kỳ vậy – Mũi Méo lầm bầm – Không hiểu là băng nào. Chắc chắn không phải ba thằng nhóc này rồi!
– Bọn tấn công ta đến bốn năm tên lận – một tên đồng loã nhắc lại – có khăn che mặt. Bọn chúng rất nhanh. Tấn công và chiếm lại cái rương trong nháy mắt!
– Không hiểu là bọn nào nhỉ – Mũi Méo lặp lại – Có thể người của băng khác, đã nghe nói về số tiền trộm này! Dù sao bọn chúng đã không may mắn với cái rương. Nếu không đã thấy bọn chúng có mặt ở đây rồi. Tán dóc đủ rồi! Ta hãy xem phía dưới lớp giấy có gì nào!
Bốn người bị trói vẫn ngồi dưới sàn nhà và chỉ có thể bất lực theo dõi cuộc tìm kiếm của bọn cướp. Vừa tức mình vì đã rơi vào tình thế xấu, Hannibal vừa tiếp tục đặt câu hỏi. Ai đã lấy lại cái rương của Gulliver từ tay băng Mũi Méo, đế rồi gửi trả cho Hannibal? Thám tử trưởng không tìm ra câu trả lời thích hợp.
Trong khi đó, việc thám hiểm tường nhà không mang lại kết quả gì. Mũi Méo càu nhàu:
– Không có gì trong phòng này! Này, Lưu Manh, nếu mày biết phải tìm trong phòng nào, thì nói ra đi. Đổi lại, khi nào lấy tiền được, thì tụi tao sẽ tử tế cởi trói cho mày trước khi đi.
– Đừng ngốc! – Simpson đáp – Nếu biết, thì tôi đã tìm thẳng chỗ đó rồi! Nhưng cởi trói cho tôi đi, tôi sẽ giúp anh tìm.
– Đừng mơ – Mũi Méo nói – Mày đã loan lợi dụng bọn tao. Bây giờ mày phải trả giá thôi. Đi! Ta hãy tìm thử các phòng kia!
Ba tên cướp bước vào phòng ngủ đầu tiên, bỏ lại tù nhân trong bóng tối. Ba Thám Tử Trẻ nghe bọn chúng xé rách giấy dán tường, rồi chửi rủa vì không tìm thấy những gì bọn chúng muốn.
Đột nhiên Simpson nói nhỏ:
– Các bạn ơi, tôi xin lỗi vì những gì đang xảy ra. Tôi thừa nhận là đã lơi dụng các bạn… nhưng tôi không bao giờ dùng bạo lực. Đó không phai là cách làm việc của tôi. Tôi thích dùng đầu óc hơn là sức mạnh.
– Lỗi tại tôi – Hannibal thú nhận với vẻ mặt đau khổ – Đăng lẽ tôi phải nghi ngờ ông ngay từ đầu.
– Đừng trách mình, cậu à. Tôi từng lừa những người còn khéo hơn các cậu nhiều.
Tiếp theo đó là im lặng, chỉ bị gián đoạn bởi tiếng kêu của bọn cướp đang tìm kiếm trong các phòng cuối. Bốn người bị trói đột ngột sững người lại.
Cửa vào vừa mới mở ra với tiếng động khẽ.
Tất cả lắng tai nghe, mọi giác quan trong trạng thái báo động. Hình bóng lờ mờ của một người đàn ông tầm vóc trung bình hiện ra ở ngưỡng cửa.
– Ai đó? – Simpson hỏi bằng một giọng thật khẽ.
– Im đi! – Một giọng nói khác trả lời khẽ hơn nữa – Đừng để bọn cướp nghi ngờ gì.
Một hình bóng khác lẻn vào trong phòng, rồi một người thứ ba. Nhưng người khác vào theo nữa, rất khó đếm. Những người mới đến di chuyển hoàn toàn im lặng.
– Các bạn hữu ơi! – Giọng nói đầu tiên kêu gọi – Hãy đứng áp mình vào tường, gần cửa. Khi bọn chúng chuẩn bị ra, thì hãy dùng bao chụp đầu bọn chúng lại rồi trói chúng. Không được dùng dao! Nếu được, thì hãy tránh làm chúng bị thương!
Tiếng lầm bầm khẽ đáp lại, những người còn lại ra hiệu đồng ý.
Hannibal, Bob và Peter chờ đợi. Sau cơn ngạc nhiên đầu tiên, ba bạn đang hy vọng. Nhưng những người mới vào có thế là ai nhỉ? Nếu thuộc lực lượng cảnh sát thì họ đã đột nhập ồn ào, huơ đèn và chĩa súng rồi. Có phải là bạn thật sự không? Hay lại là một băng thù địch cũng đang tìm tiền?
Bây giờ, phía sau nhà, vang lên tiếng giận dữ hơn nữa của Mũi Méo và đồng bọn. Rõ ràng cuộc tìm kiếm không có kết quả.
Tiếng bước chân cho biết bọn chúng đang quay lại phòng thứ nhất. Mũi Méo bước vào trước, chĩa đèn xuống đất, chỗ bốn tù nhân bị trói.
– Hai ta sẽ nói chuyện với nhau, cậu bé à – Tên cướp la lên với Hannibal với vẻ mặt hung dữ – Đừng hòng lừa bọn tao nhé. Mày phải nói ra ngay tiền ở đâu! Nếu không, coi chừng đấy!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!