Vụ Bí Ẩn: Cái Sọ Biết Nói - Chương 17: Cuộc chiến trong bóng tối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Vụ Bí Ẩn: Cái Sọ Biết Nói


Chương 17: Cuộc chiến trong bóng tối


Mũi Méo đột nhiên bị tấn công bởi nhiều người bước ra từ bóng tối. Tên đồng lõa theo sau hắn cũng bị tấn công cùng lúc. Tên cướp thứ ba định bỏ chạy, nhưng một phần phe tấn công lao theo hắn và xét theo tiếng la, rõ ràng hắn đã bị tóm.

Trong khi đó trong phòng khách diễn ra một cuộc chiến ác liệt. Mũi Méo đã bị mất đèn pin. Đèn lăn dưới đất, bị người này người kia đá, thỉnh thoảng phủ những tia sáng chớp nhoáng.

Ba Thám Tử Trẻ căng mắt nhìn và nhận thấy Mũi Méo đã bị chụp một cái bao trùm dđu. Tuy nhiên tên cướp không chịu thua. Hắn đang dùng hết sức lực để loại bỏ hai người đang tấn công mình. Nhưng số người tấn công đông hơn. Hắn ngã xuống sàn nhà. Tên đồng bọn cũng ngã xuống trúng hắn. Cả hai vật lộn nhau kịch liệt.

– Nhanh! – Một giọng nói kêu – Trói tay chân bọn chúng lại. Rồi nhét giẻ vào miệng bọn chúng!

Cuộc chiến tiếp diễn thêm một hồi, vẫn quyết liệt. Cuối cùng Mũi Méo và đồng bọn bị chế ngự và trói lại. Chúng bắt đầu chửi rủa, nhưng giẻ nhét miệng nhanh chóng át tiếng kêu của chúng. Bây giờ ba tên cướp đang nằm dưới đất, bị cột lại như những khúc giò. Chỉ còn nghe tiếng thở hổn hển của phe chiến thắng.

– Tốt! – Một giọng hài lòng nói – Tôi sẽ cởi trói cho ba cậu bé.

Những hình bóng lặng lẽ bước ra, trừ một người. Người này bật đèn pin lên, chiếu sáng Ba Thám Tử Trẻ. Sau khi nhìn qua ba cậu nhanh, người đó nói khẽ:

– Tốt. Không bị gì. Không bị ai giẫm hay đạp lên trong cuộc chiến. Bây giờ các cậu sẽ được tự do.

Cái bóng đặt đèn pin xuống đất, để ba bạn không bị chói mắt rồi bước đến gần, tay cầm dao. Khi ông đến gần, Bob và Peter nhìn thấy một người đàn ông da sáng có ria to, hoàn toàn lạ. Nhưng Hannibal nhận ra ông ngay.

– Lonzo! – Hannibal thốt lên – Người Bôhêmiêng mình đã gặp tại nhà bà Zelda!

– Đúng, cậu bé à.

– Nhưng… tại sao ông lại ở đây? – Thám tử trưởng hỏi và đứng dậy xoa hay cổ tay mới được Lonzo cắt dây trói.

– Không có thời gian giải thích – người Bôhêmiêng đáp và lo giải phóng cho Bob và Peter – Tên kia đâu rồi?

Ông cha đèn về góc bọn cướp trói Simpson. Nhưng Lưu Manh đã biến mất. Dây còn lại dưới sàn nhà.

– Chuồn mất rồi! – Bob kêu – Chắc là ông ấy đã giải thoát được tay mình, rồi lợi dụng sự hỗn loạn bỏ trốn mất.

– Bây giờ đã chạy xa rồi – Lonzo nói – Ta có ba tên cướp để giao cho cảnh sát. Theo tôi! Bà Zelda muốn nói chuyện với các cậu!

Zelda! Bà Bôhêmiêng coi bói! Hannibal vội bước theo Lonzo ra ngoài. Bob và Peter theo sau. Ba chiếc xe cũ đậu dọc theo lề dường. Hai xe đầy ắp người, toàn dân Bôhêmiêng.

Trong chiếc xe đầu tiên, có một người đàn bà đang ngồi chờ.

Đó là Zelda. Bà không còn mặc trang phục dân gian nữa, có lẽ để ít bị để ý hơn.

– Zelda ơi, các cậu bé bình an vô sự đây – Lonzo thông báo – Mũi Méo và đồng bọn đã bị trói bên trong nhà. Tên kia chạy trốn được!

– Không sao – Zelda bình tĩnh tuyên bố – Mời các cậu lên ngồi cạnh tôi. Tôi cần nói chuyện với các cậu.

Ba Thám Tử Trẻ chen nhau ngồi cạnh bà. Lonzo đứng bên lề đường chờ.

– Hannibal à, thế là đường đi của hai ta lại gặp nhau nữa – Zélda nói – Định mệnh và quả cầu pha lê dã định thế. Tôi rất mừng là đã đến đúng lúc!

– Cháu sẽ không bao giờ đền ơn bà nổi – thám tử trưởng trịnh trọng khẳng định. Bà đi theo chúng tôi à?

– Đúng – bà Bôhêmiêng trả lời – Đúng hơn là Lonzuo và những người kia. Từ lúc cậu đến gặp tôi, quả cầu pha lê thông báo là có nguy hiểm. Chúng tôi không muôn cậu bị chuyện không hay, thế là Lonzo đã theo dõi tất cả những kẻ đi theo cậu. Rồi khi các cậu đến đây ngay giữa đêm khuya, Lonzo đã gọi tiếp viện đến. Nhưng không nên mất thời gian. Các cậu đã tìm ra tiền chưa?

– Rất tiếc là chưa! – Hannibal thở dài – Dường như tiền không có trong ngôi nhà này. Vây mà cháu cứ tin chắc là số tiền nằm đâu đó trong nhà bà chị của Spike Neely. Thư nói rất rõ như vật. Spike Neely đã giấu tiền ở đây.

– Gulliver đã đoán rằng thư của Spike Neely có chứa một manh mối liên quan đến chỗ giấu – Zelda giải thích – Rất tiếc, ông ấy đã không tìm ra nổi.

– Vây bà có quen biết với Gulliver à? – Hannibal hỏi.

– Chúng tôi là bà con – Zelda thú nhận – Mà lại là quan hệ bà con khá lạ lùng nữa kìa. Tôi rất mong chứng minh được rằng Gulliver lương thiện và cứ hy vọng rằng các cậu sẽ giải được vụ bí ẩn, vì đã được nghe nói đến trí thông minh của cậu. Cậu đã tìm tiền chỗ nào?

– Dưới lớp giấy dán tường – Hannibal trả lời – Một chỗ giấu khá độc đáo. Nhưng tụi cháu không tìm thấy gì cả.

– Thế tại sao các cậu lại tìm đúng chỗ đó?

– Thì Spike Neely biết mình không thể nói rõ trong thư, chắc chắn thư sẽ bị kiểm duyệt. Thế là Spike Neely vận dụng đến một cái mẹo.

– Mẹo gì? – Zelda hỏi hơi nóng lòng – Nói đi chứ!

Chính Bob giải thích:

– Spike Neely toan cho biết điều này bằng mấy con tem dán trên phong bì. Hắn dán hai con tem: một con tem hai cents, và một con tem bốn cents. Nhưng dưới con tem bốn cents, hắn lại giấu thêm một con thứ ba, một cent: tem màu xanh lục… màu của giấy bạc. Tụi cháu đã…

– Bob! Khoan đã! – Hannibal gần như la lên.

– Sao? Cái gì? – Bob ngạc nhiên hỏi.

– Cậu hãy nói lại những gì mới nói…

– Mình nói rằng dưới con tem bốn cents, Spike Neely giấu một con tem thứ ba …

– Đúng rồi! – Thám tử trưởng lại la lên nữa – Đó chính là manh mối!

– Manh mối nào? – Bob chưng hửng lập lại.

– Manh mối thật, manh mối mà ta chưa tìm ra! – Hannibal tuyên bố.

Khuôn mặt tròn trịa của thám tử trưởng hồng lên do kích động.

– Thưa bà Zelda – Hannibal quay sang bà Bôhêmiêng nói thêm – con tem bốn cents có một đặc điểm. Nó được phát hành để kỷ niệm hội chợ Nông nghiệp nào đó và có hình một người cày đang đào đất.

– Đào đất? – Zelda không hiểu và lập lại.

– Và con tem màu xanh lục được giấu chính phía dưới hình ảnh người đang đào đất. Bà thấy chưa? Như vậy có nghĩa là Spike Neely đã giấu tiền dưới sàn nhà! Spike Neely hy vọng rằng Gulliver sẽ đoán ra sự thật! Nhưng Gulliver đã không giải ra câu đố được. Và chính tụi cháu cũng đã hiểu sai. Tụi cháu đã nảy ra ý tìm dưới giấy dán tường vì bà Miller có kể rằng em trai bà dành thời gian dán lại giấy tường nhà bà.

Bob, Peter và bà Zelda chăm chú nghe Hannibal. Thám tử trưởng lắc đầu, vẻ mặt không hài lòng.

– Đáng lẽ mình phải nghĩ ra rằng giấy bạc dưới giấy dán tường. .. là không thể được. Bởi vì để lấy lại tiền, rất có thể làm hư tiền. Và sẽ mất nhiều thời gian! Trong khi giấu đâu đó dưới sàn nhà, thì…

Zelda ngắt lời để nói.

– Lonzo! Đi lấy đồ nghề trong xe. Ta sẽ lục soát nhà, tôi, anh và ba cậu bé này!

Một hồi sau, không thèm chú ý gì đến ba tù nhân nằm dưới đất, cả nhóm bước vào phòng khách. Sau khi hội ý nhanh, mọi người thống nhất với nhau: tiền không thể nằm dưới sàn nhà phòng khách. Hannibal nghĩ rằng chỗ giấu phải ở trong phòng ngủ dành cho khách, đúng cái phòng mà Spike Neely đã ở trong suốt thời gian thăm người chị.

Ba Thám Tử Trẻ và hai người Bôhêmiêng vào phòng ngủ nhỏ và tấn công ván gỗ lót sàn nhà. Mười phút sau, Lonzo kéo một tấm ván lên, rồi la lên. Peter cũng la theo.

Tại đó, thấy rõ dưới ánh đèn pin do Peter cầm, xuất hiện những xấp tiền nằm xếp hàng cạnh nhau.

– Ta đã đào đất và tìm thấy chỗ giấu! – Bob mừng rỡ la lên – Hannibal, xin có lời khen cậu! Cậu đã đoán đúng!

– Đáng lẽ mình phải nghĩ ra sớm hơn – thám tử trưởng thú nhận.

– Không sao cậu à – Zelda nói – Cậu đã làm việc rất tốt. Chính Gulliver cũng không bao giờ đoán ra được sự thật. Điều chủ yếu là đã tìm ra tiền! Và bắt được bọn cướp. Con ếch đã nhảy cao và thoát khỏi những chú cá đói đang rình rập nó.

Bà cười.

– Chính bà đã gửi lời cảnh cáo đến cho tụi cháu à? – Hannibal hỏi.

Bà Bôhêmiêng gật đầu.

– Tất nhiên, cậu à. Mấy người Bôhêmiêng của tôi theo dõi các cậu, nhưng tôi muốn khích các cậu một chút để cho các cậu tìm ra tiền nhanh hơn… điều mà cuối cùng cậu đã làm thành công. Bây giờ chúng tôi sẽ đi. Dọc đường, chúng tôi sẽ gọi điện thoại cho cảnh sát để họ kết thúc vụ này. Còn các cậu hãy ở lại đây chờ cảnh sát. Cảnh sát sẽ chịu trách nhiệm cất tiền và tiếp nhận ba tên cướp kia. Tất nhiên là cảnh sát sẽ muốn hỏi thăm chúng tôi… nhưng họ sẽ không tìm ra chúng tôi, ít nhất là chưa tìm ra ngay…

– Chờ một chút, bà Zelda ơi! – Hannibal van xin khi thấy bà Bôhêmiêng và Lonzo đang bước ra cửa.

Bà già quay lại.

– Sao?

– Trước khi bà đi, cháu muốn xin hỏi thêm một điều. Cái rương của Gulliver… làm sao nó quay về với tụi cháu được? Còn về cái sọ biết nói… Socrate… có biết thật không hay là…

– Để sau! – Bà Bôhêmiêng hứa – Cậu hãy đến gặp tôi tại địa chỉ cũ sau hai tuần. Khi đó tôi đã về rồi. Tôi sẽ trả lời các câu hỏi của cậu.

– Bà hãy cho tui cháu biết về Gulliver – thám tử trưởng nói nữa – Hiện ông đang ở đâu?

– Ủa… mình tưởng ông ấy chết rồi mà – Peter ngắt lời.

– Tôi chưa bao giờ nói ông Gulliver không còn thuộc thế giới này nữa – bà Zelda nói với tia sáng tinh nghịch trong mắt – Chỉ nói là Gulliver biến mất khỏi thế giới con người! Bây giờ, có thể ông ấy sẽ quay về với một cuộc sống bình thường hơn. Trong hai tuần nữa. Nhớ nhé! Tạm biệt!

Nói xong, Zelda và Lonzo ra đi. Ba Thám Tử Trẻ nghe tiếng xe nổ máy. Khi im lặng trở lại, ba bạn nhìn nhau, Bob thở phào nhẹ nhõm.

– Ôi! Cuối cùng bọn mình đã làm được, Babal ơi! Bọn mình đã tìm ra số tiền ăn cắp.

– Với sự giúp đỡ của bà Zelda! – Hannibal nhận xét – Mình rất nóng lòng được nghe bà giải thích rõ hơn, bởi vì còn khá nhiều dấu chấm hỏi chưa có trả lời!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN