Vụ Bí Ẩn: Con Chó Tàng Hình
Chương 8: Vị thánh biến mất
Hannibal mò mẫm trên vách tường bên cạnh cửa nhà thờ. Hannibal cảm nhận được công tắc đèn dưới tay, bèn ấn vào. Đèn trần sáng lên.
Hannibal đi nhanh một vòng trong nhà thờ. Bên trái bàn thờ, có một cánh cửa dẫn vào một gian phòng nhỏ có tủ ngăn chứa đầy quần áo và y phục giáo sĩ. Cuối phòng có một cánh cửa khác, mà Hannibal đoán là dẫn ra ngoài nhà thờ. Cửa khóa chặt.
– Có lẽ – Hannibal tự nhủ – đã đến lúc gây ồn ào lên một tí.
Nghĩ xong, Hannibal vội vàng trở ra cửa trước, rồi bắt đầu đập cửa.
– Cứu! – Hannibal kêu lên – Tôi bị nhốt trong đây! Cứu!
Thám tử trưởng ngưng, lắng nghe một hồi, rồi dộng cửa tiếp.
– Peter ơi – Hannibal la lên – Cha McGovern ơi! Cứu với.
Rồi Hannibal lại chờ thử. Rồi la hét và chờ nữa.
– Cha ơi, cha đừng vào trong đó! – Một người phụ nữ ngoài nhà thờ nói.
– Nào, chị O”Reilly ơi! – Hannibal nhận ra giọng của cha McGovern. Tôi đâu có điên khùng như thế. Cảnh sát sẽ đến ngay và…
– Cha McGovern ơi! – Hannibal kêu – Con là Hannibal Jones đây! Có kẻ đã nhốt con bên trong!
– Hannibal Jones à?
Cha xứ có vẻ ngạc nhiên.
Hannibal nghe tiếng còi hụ đến gần từ hướng đại lộ Wilshire. Hannibal tựa lưng vào cửa rồi một lần nữa nhìn khắp nhà thờ. Hannibal biết chắc vị linh mục sẽ không mở cửa trước khi cảnh sát đến và cuộc hỏi cung của cảnh sát có thể sẽ khó chịu. Hannibal nhìn lối đi bên hông rồi chau mày.
Tiếng còi nghe gần hơn, rồi đột ngột dứt.
Một chìa khóa được đút vào ổ. Cửa mở ra.
Vị linh mục đứng đó, mặc áo khoác nhà, cạnh bà O’Reilly. Mớ tóc bạc của bà được thắt thành bím, thòng xuống trên vai.
– Làm ơn đứng sang một bên đi – một người cảnh sát phía sau bà nói.
Bà O”Reilly bước sang trái. Hannibal nhìn thẳng vào mắt người cảnh sát tuần tra trẻ. Anh cảnh sát chính là một trong những người đã tìm kiếm trong nhà thờ tối hôm trước.
Người cảnh sát cùng đội, đứng bên cạnh, đã rút súng ra.
– Sao? – Người cảnh sát thứ nhất nói.
Hannibal chỉ vào chỗ nơi ông linh mục tóc bạc đã đứng cầm đèn cầy.
– Em nhìn thấy ánh đèn trong nhà thờ – Hannibal giải thích – em chạy vào để điều tra. Khi đến, em nhìn thấy vị linh mục đằng kia. Rồi có kẻ xô em ngã xuống, bỏ ra ngoài, khóa cửa lại.
– Cậu đến đây điều tra à? – Người cảnh sát thứ nhì hỏi.
– Em ở trong căn hộ bác Prentice – Hannibal nói.
– Ồ! Ồ, đúng rồi! – Cha McGovern nói – Con đi với ông Prentice lúc sáng nay. Nhưng tối nay con không thấy vị linh mục nào đâu. Nhà thờ đóng cửa lúc sáu giờ. Người giúp cha đã đi rồi. Con không thể nhìn thấy một vị linh mục nào trong nhà thờ này được.
– Có chứ, cậu ấy có thể nhìn thấy chứ! – bà O”Reilly la lên – Cha biết là cậu ấy có thể thấy được!
– Chị O”Reilly này, hồn ma của ông linh mục già không có nơi này – cha xứ nói.
– Khoan đã! – Một người nào đó phía sau cảnh sát kêu lên.
Peter đang đến, đi cùng Fenton Prentice.
– Anh bạn trẻ kia là khách của tôi – ông Prentice nói – Cậu ấy ở chỗ tôi qua đêm cùng hai cậu bạn nữa. Đây là Peter Crench. Peter nói với tôi rằng cậu ấy thức dậy cách đây không lâu, và nhìn thấy ánh đèn trong nhà thờ. Peter gọi Hannibal ra xem, rồi Hannibal ra ngoài để diều tra.
– Con nít chơi trò cảnh sát bắt trộm đã không hay rồi, – người cảnh sát có vẻ không hài lòng – vậy mà còn có người lớn xen vào để bào chữa giúp nữa!
Ông Prentice sượng người lại, rồi khịt mũi.
– Nhưng thật sự có ánh đèn trong nhà thờ mà – Peter nói.
– Và có người ở đây – Hannibal nói thêm – Một người đàn ông mặc đồ màu sậm, với cổ áo màu trắng giống như của cha, thưa cha McGovern. Tóc ông ấy bạc trắng. Ông ấy cầm đèn cầy đứng đằng kia.
– Chuyện tào lao – người cảnh sát đáp – Hy vọng không có gì mất mát trong dây.
– Có một vật bị mất đi trong nhà thờ – Hannibal nói – Một vật có ở đây tối hôm qua.
Hannibal dò hỏi nhìn vị linh mục.
– Có một pho tượng đằng kia – Hannibal chỉ – cuối cánh này, gần cửa sổ. Tượng một người nào đó khoác áo choàng xanh lục và đội mũ nhọn rất cao, cầm gậy.
Hai người cảnh sát chạy qua cửa để nhìn.
– Trời, cậu bé nói đúng! – người cảnh sát trẻ nhất thốt lên – Tôi có vào đây tối hôm qua, có một pho tượng ở đó – Thánh Patrick, dường như vậy. Có phải vị thánh luôn mặc đồ xanh lục, đội cái mũ gì ấy, cha gọi là gì nhỉ?
– Mũ lễ – cha McGovern nói nhẹ nhàng – Thánh Patrick luôn đội mũ lễ và cầm gậy giám mục.
– Vậy pho tượng biến đi đâu rồi nhỉ? – Người cảnh sát trẻ thắc mắc hỏi.
– Trong nhà thờ này chưa bao giờ có tượng thánh Patrick cả – cha McGovern nói.
– Nghe cũng có lý – người cảnh sát thứ nhì nói mỉa mai – Bà quản gia của cha nhìn thấy hồn ma của một vị linh mục già, còn thằng nhóc ở đây cũng nhìn thấy ông ấy. Còn ta thì đã nhìn thấy một pho tượng có ở đây tối hôm qua nhưng thật chưa hề có mặt ở đây. Cha giải thích những điều này sao đây? Con không nghĩ cha có một cái mũ lễ cất đâu đây chứ?
Cha McGovern giật mình.
– Ngày hôm qua có một cái mũ lễ và cây gậy trong nhà thờ – cha McGovern đột ngột nói.
– Sao lại có chuyện đó? – Người cảnh sát hỏi.
– Chúng tôi có buổi biểu diễn về một cảnh tượng lịch sử – cha xứ giải thích – Giáng Sinh mà, các anh biết đấy. Trẻ thơ diễn cho phụ huynh. Xem diễn ngay tại nhà thờ, theo kiểu các màn diễn thời Trung cổ. Có cảnh Chúa Giê su ra đời cùng ba vị pháp sư rồi đoạn cuối cùng hết, thì tất cả những danh nhân của giáo hội bước vào. Tất nhiên là trong đó có thánh Patrick, ông là một vị thánh rất được yêu mến. Chúng tôi có mũ lễ, cây gậy và áo choàng xanh lục cho vị thánh này. Hôm nay tôi đã mang tất cả đi trả về tiệm cho thuê trang phục.
– À há! – Hannibal jones kêu – Hoá ra đó là chuyện đã xảy ra với tên trộm!
– Hả? – Một người cảnh sát nói.
– Hoàn toàn lôgíc – Hannibal nói với giọng điệu tự tin nhất – Tối hôm qua khu vực này đầy dẫy cảnh sát, mọi người đều truy tìm kẻ đã đột nhập vào một ngôi nhà ở đường bên cạnh. Người đàn ông lẻn vào nhà thờ. Khi biết nhà thờ cũng sẽ bị lục soát, hắn vội vàng khoác áo choàng, trùm mũ lên và đứng yên như một pho tượng. Khi tìm hắn trong đây, thì các anh đã đứng gần sát đến nỗi có thể chạm vào hắn.
Hai người cảnh sát nhìn nhau.
– Dĩ nhiên là hắn giật mình khi người bảo vệ bước xuống từ đài đồng ca – Hannibal nói tiếp – Có thể hắn đã tuyệt vọng khi người bảo vệ trở vào nhà thờ sau cuộc truy lùng. Chắc chắn người bảo vệ sẽ để ý thấy có một pho tượng lẽ ra không nên có ở đó? Cha McGovern ơi, người bảo vệ có nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra với mình khi bị thương không?
Cha xứ lắc đầu.
– Cậu ấy nghĩ mình vấp ngã. Cậu ấy bị chấn thương nặng và sẽ được chữa trị vì bị sốc.
– Có thể ông ấy đã bị đánh – Hannibal nhấn mạnh – Ông ấy tắt đi vài cái đèn, nhưng dù thế, có thể tên trộm vẫn sợ bị nhìn thấy. Có lẽ hắn đã rón rén đến phía sau lưng người bảo vệ rồi…
Cha xứ đưa một tay lên để ngăn không cho Hannibal nói tiếp.
– Lẽ ra tôi nên quay lại với cậu ấy. Tội nghiệp Earl quá!
– Tôi không thích viết báo cáo về vụ này tí nào – một người cảnh sát nói – Tên trộm hoá trang thành pho tượng! Một thằng nhóc bảo nó nhìn thấy ma!
– Em nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen có cổ áo trắng – Hannibal chỉnh – Em đâu có nói em nhìn thấy ma.
– Làm thế nào một người trần tục có thể vào đây được? – bà quản gia nói – Cửa khóa kín. Mọi người đã nghe chính cha McGovern nói thế rồi. Chính là ông già – tội nghiệp linh hồn không được yên nghỉ của ông!
– Ông ấy có chìa khóa vào – người cảnh sát thứ nhì quyết định – Nhất định phải thế, bởi vì ông trở ra và khóa cửa lại. Cha McGovern ơi, ai giữ chìa khóa nhà thờ?
– Dĩ nhiên là tôi – cha McGovern nói – Và chị O’Reilly… người giúp vệc của tôi… Earl. Tôi đoán chìa khóa đang ở trong bệnh viện cùng đồ đạc cậu ấy. Và có một bộ chìa khóa dự phòng ở trong nhà cha xứ, phòng trường hợp có ai làm mất chìa khóa mình. Treo trên cái móc.
– Có còn treo ở đó nữa không, thưa cha? – Hannibal hỏi.
Cha McGovern quay lui, vội vàng đi xuống nhà. Vài phút sau, cha quay lại.
– Không còn nữa – cha nói.
Không ai nói gì.
– Thưa cha, cha nói rằng hầu như bất cứ ai trong khu này đều có thể lấy chìa khóa vào nhà thờ này – một người cảnh sát nói.
Cha xứ bực mình gật đầu.
– Ta nên gọi cho trung úy đi – người cảnh sát lớn tuổi nhất nói – Trung úy sẽ rất thích thú được báo rằng tên trộm, tức vị thánh biến mất, đã trở lại đây tối hôm nay dưới dạng hồn ma của một ông linh mục.
– Chuyện xảy ra đâu phải như thế – Hannibal nói.
– Cậu có nó1 cậu nhìn thấy một người mặc áo đen với cổ áo màu trắng mà – người cảnh sát nhắc Hannibal.
– Đúng. Nhưng ông ấy không phải là kẻ đã xô đẩy em ngã rồi khóa cửa lại. Người mặc đồ đen ở dưới kia, trước bàn thờ. Còn kẻ đẩy xô em ở phía sau lưng. Tối nay, có hai kẻ lạ đột nhập vào nhà thờ!
– Hai người! – Bà quản gia rên rỉ – Ông già, và kẻ kia.
Bà quay sang cha xứ:
– Vậy mà cha cứ bảo tôi đi về tự pha cho mình một tách trà ngon – bà cảnh cáo – tối nay tôi sẽ không nghe lời cha đâu nhé!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!