Vụ Bí Ẩn: Con Chó Tàng Hình - Chương 9: Tên trộm gọi điện thoại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
99


Vụ Bí Ẩn: Con Chó Tàng Hình


Chương 9: Tên trộm gọi điện thoại


Suốt phần đêm còn lại, Ba Thám Tử Trẻ tiếp tục canh gác căn hộ ông Prentice. Không còn hình bóng đến thăm và rắc rối nào nữa. Buổi sáng, ông Prentice dậy sớm, làm trứng và nướng bánh mì.

– Sao các cậu – ông nói khi dọn bữa ăn sáng – có kết luận nào chưa?

– Dạ có. Cháu chịu thua! – Peter nói.

– Còn quá sớm để nói thế – Hannibal trách – Mọi chuyện mới bắt đầu hấp dẫn lên. Ta có một điều rất quan trọng cần phải suy nghĩ.

– Chẳng hạn như?

– Chẳng hạn như tên trộm. Cháu rất thắc mắc về cách hắn dùng nhà thờ bên cạnh.

– Hay lắm – ông Prentice nói – Nhưng tên trộm có liên quan gì với hình bóng ma trong căn hộ tôi?

– Cháu không biết – Hannibal thú nhận – nhưng cháu nghĩ có một mối liên quan nào đó. Bác Prentice ơi, bác có thường nhìn thấy hình bóng vào một thời điểm nhất định trong ngày hay trong đêm không? Cháu nhìn thấy nó hai lần đầu giờ tối. Còn bác, bác nhìn thấy nó lúc nào?

Fenton Prentice suy nghĩ một hồi.

– Thường vào cuối giờ chiều hoặc tối. Có lẽ sớm hơn một chút trong ngày, một hai lần gì đó.

– Không bao giờ giữa đêm khuya à?

– Khi ấy, tôi thường ngủ rồi, nhưng tôi không nhớ là có thấy nó những lần mà tôi tỉnh dậy trễ đêm khuya.

Hannibal gật đầu.

– Nếu bác đồng ý, thì tụi cháu xin đi về rồi trở lại sau trong ngày. Bác sẽ không sao đâu. Có lẽ hình bóng sẽ không hiện nữa trước khi tụi cháu quay lại.

Ba thám tử ăn hết bữa sáng rồi ra về. Khi ba bạn đi cầu thang xuống sân, Sonny Elmquist đang đứng dậy từ một ghế bên hồ bơi.

– Ê, nghe nói cậu nhìn thấy ma! – Sonny Elmquist nói với Hannibal – Phải chi cậu ghé qua báo cho tôi biết tối hôm qua. Tôi rất quan tâm đến những chuyện như thế.

– Báo cho anh biết à? – Hannibal nhìn Elmquist – Làm sao em báo cho anh biết được? Anh đi làm mà?

– Tối hôm qua tôi nghỉ – Elmquist nói – Tôi đâu có làm việc suốt! Ai lại làm thế?

– Làm sao anh biết rằng Babal có nhìn thấy ma? – Peter hỏi.

– Dễ thôi. Bà O”Reilly nói với bà Bortz. Bà Bortz nói với Hassel, rồi Hassel nói với tôi.

Ba thám tử bước xuống các bậc thềm ra đường với Elmquist đi lẽo đẽo theo sau.

– Không phải chuyện đùa, đúng không? – Elmquist nói – Cậu đã thật sự nhìn thấy ông linh mục ma hả?

– Em có nhìn thấy một người – Hannibal trả lời.

Ba thám tử bỏ Elmquist đứng trước tòa nhà, rồi bước trên đường đi đến đại lộ Wilshire.

– Tay Elmquist này kỳ quặc thật – Peter nói khi cả ba đã ngồi trên xe búyt về Rocky.

– Bởi vì anh ấy quan tâm đến ma, hình bát quái và triết lý phương Đông mà – Hannibal trả lời – Thời nay, đó là chuyện bình thường thôi.

Hannibal tựa lưng vào ghế rồi nói tiếp:

– Và các cậu cũng không thể cãi lý với một vài suy nghĩ của anh ấy. Mọi tôn giáo lớn đều dạy rằng quan tâm nhiều quá đến của cải và sự giàu có là không tốt.

– Tình yêu tiền bạc là cội nguồn của mọi tật xấu – Bob nói.

– Đúng. Nhưng mình hiểu ý Peter. Có một điều gì đó rất lạ nơi Elmquist. Và khả năng đi xuyên qua tường của cậu ấy là một bí ẩn thật sự!

Đến 9 giờ 30 Ba Thám Tử Trẻ đã về đến Rocky.

– Mình nghĩ đã đến lúc ta xét lại tất cả những gì đã biết được – thám tử trưởng thông báo khi ba thám tử rời khỏi bến xe búyt – Ta hãy ghé qua bộ tham mưu trước đã.

Mười phút sau, Ba Thám Tử Trẻ ngồi quanh cái bàn viết cũ trong xe lán.

– Bây giờ ta đã có ba vụ bí ẩn cần giải – Hannibal vui mừng nói – Thứ nhất, hình bóng trong nhà bác Prentice. Nó là ai và làm thế nào nó vào nhà được? Tiếp theo là tên trộm đã ăn cắp con chó Carpates. Hắn là ai, và tại sao hắn dùng nhà thờ? Cuối cùng là hồn ma của vị linh mục già. Đó là ai, và nếu có, thì liên quan gì với các vụ bí ẩn kia? Ta hãy xét theo thứ tự.

– Mình nghĩ bọn mình đã rõ hình bóng là ai rồi – Peter nói – Cả cậu lẫn bác Prentice đều đã nhận ra Sonny Elmquist.

– Đúng – Hannibal thừa nhận – Nhưng ta chỉ thoáng nhìn thấy. Hy vọng lần sau các cậu sẽ có dịp tận mắt nhìn thấy hình bóng.

– Ít nhất ta cũng biết rằng hình bóng không phải là bà Bortz! – Bob nói thêm – Bà ấy đi vào nhờ có chìa khóa!

Hannibal gật đầu.

– Và tầm vóc bà ấy không phù hợp – quá nặng nề để có thể làm hình bóng gầy nhom kia. Hình dáng Elmquist rất thích hợp. Nhưng mình không thể nào hiểu làm thế nào Sonny Elmquist vào được căn hộ của bác Prentice. Và làm thế nào một người có thể ở hai chỗ cùng một lúc? Hai lần mình nhìn thấy hình bóng, thì Sonny Elmquist đang ngủ trong nhà.

Peter nhún vai:

– Vậy có thể hình bóng là một người khác.

– Nhưng Elmquist biết về hình bát quái – Bob nhấn mạnh – Anh ấy đã mô tả rất chính xác, cho nên nhất định anh ấy phải từng nhìn thấy nó rồi. Và chắc chắn bác Prentice không bao giờ mời anh ấy đến xem.

– Vậy Sonny Elmquist là nghi can số một cho vụ hình bóng – Hannibal kết luận – nhưng ta không có chứng cứ hay cách giải thích nào cả. Bây giờ ta hãy đề cập sang tên trộm. Rõ ràng hắn là một hàng xóm của bác Prentice – thậm chí có thể trong chính tòa nhà bác ấy – bởi vì hắn biết cách lấy chìa khóa vào nhà thờ. Ai trong đám hàng xóm biết về con chó Carpates và giá trị của nó?

– Hình bóng biết? – Peter đoán – Có thể hình bóng đã nhìn thấy được giấy tờ trong tủ bàn viết bác Prentice hay nghe lén được cuộc nói chuyện điện thoại.

– Còn bà Bortz thì sao? – Bob gợi ý – Có thể bà ấy nhìn thấy giấy tờ liên quan đến con chó Carpates khi lẻn vào nhà bác Frentice.

– Nếu bà ấy mà biết về con chó Carpates, thì cả xóm đều biết! – Peter thốt lên.

– Babal ơi, cậu có nghĩ rằng tên trộm đến nhà ông Charles Niedland với ý định ăn cắp con chó Carpates không? – Bob hỏi.

– Thật khó nói. Làm sao hắn biết được rằng con chó Carpates ở đó? Có thể hắn chỉ hy vọng tìm thấy một cái gì đó có giá trị trong nhà. Thế là hắn đột nhập vào, tìm thấy bức tượng, rồi bị hoảng hốt khi cảnh sát đến. Hắn chạy vào nhà thờ, giả làm thánh Patrick. Thật là táo bạo! Chỉ đứng yên đó với cái áo choàng và cái mũ lễ trong khi cảnh sát khắp nơi!

– Rồi cảnh sát bỏ đi nhưng người bảo vệ trở lại – Bob nói tiếp – Thế là tên trộm đập đầu ông ấy rồi bỏ trốn!

– Nhưng tại sao? – Peter hỏi – Sao hắn không bỏ trong túi hay che dưới áo khoác trong đêm hắn ăn cắp được? Tại sao phải bỏ lại trong nhà thờ?

– Hắn nghĩ là sẽ an toàn hơn nếu bỏ con chó Carpates lại trong nhà thờ một ngày, rồi hôm sau trở lại lấy.

– Vậy là tối hôm qua hắn trở lại dưới dạng con ma linh mục! – Peter nói.

– Không, mình không nghĩ thế – Hannibal nói – ông linh mục ma chỉ đứng đó bên bàn thờ khi mình nhìn thấy ông. Nếu là tên trộm, thì hắn đã đi thẳng đến chỗ giấu con chó pha lê, rồi bỏ đi ngay. Có lẽ hắn đang bỏ đi, thì mình vào. Hắn xô mình để rộng đường chạy, tẩu thoát rồi khóa cửa lại phía sau.

– Vậy ông linh mục ma là ai? – Bob hỏi.

– Hay là Sonny Elmquist? – Peter gợi ý – Anh ấy thích ma, và anh ấy có ở nhà tối hôm qua. Có thể anh ấy thông đồng với tên trộm.

– Như thế là một sự kết hợp không tương xứng chút nào – Hannibal nói – Một người đang quan tâm đến việc tách ly mình với thế giới những thèm muốn mà lại đi cấu kết với tên trộm à?

– Nhưng anh ấy nói anh ấy cần tiền mà, Babal ơi! – Bob kích động nhắc lại – Anh ấy đang cố kiếm đủ tiền để đi Ấn Độ, nhớ không?

– Ê, hay tên trộm chính là Sonny Elmquist! – Peter nói

– Các cậu quên rằng Elmquist đang ngủ ở nhà khi cảnh sát rượt đuổi theo tên trộm qua sân – Hannibal nói – Rồi anh ấy đang đứng trước nhà thờ với ta khi cảnh sát lục soát – và gần như chắc chắn lúc ấy tên trộm đang ở trong đó đứng giả làm một vị thánh.

– Nhưng Elmquist có vẻ có khả năng có mặt ở hai nơi cùng một lúc – Bob nói – Nếu anh ấy có thể làm ma trong nhà bác Prentice trong khi đang ở trong nhà dưới lầu, thì anh ấy vẫn có thể cùng một lúc có mặt trong và ngoài nhà thờ chứ!

Hannibal bực mình lắc đầu:

– Không thể có chuyện đó được. Nhưng mình đồng ý với các cậu với một điều. Có rất nhiều thứ liên quan đến Sonny Elmquist mà ta chưa giải thích được. Mình nghĩ ta nên để mắt đến con người này, và mình có sáng kiến để làm việc này. Mình có làm việc về…

Điện thoại trên bàn reng, Hannibal bắt máy.

– A-lô? – Hannibal nói – Ô, bác Prenlice à, bác chờ mộtlát nhé.

Hannibal cắm ống nghe điện thoại gần cái micro đặc biệt để ba thám tử đều có thể nghe những gì ông Prentice nói.

– Bác nói đi ạ – Hannibal nói.

– Tôi vừa mới nhận được một cú điện thoại – giọng ông Prentice run lên vì kích động – Kẻ đang giữ con chó Carpates gọi. Cậu có nói rằng con chó là một vật rất khó bán đi. Tên trộm đã tìm được người lý tưởng để bán. Hắn đề nghị tôi trả mười ngàn đô-la!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN