Vụ bí ẩn Con đại bàng hai đầu - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Vụ bí ẩn Con đại bàng hai đầu


Chương 15



THÔNG TIN CỦA BOB

Peter đang cắt cỏ vườn nhà gần xong, thì Hannibal gọi điện thoại đến, nói đến bộ tham mưu ngay sau khi ăn tối xong.

– Nếu phải ngủ thêm một đêm ở ngoài nữa, thì không được nhé! Peter trả lời.

– Không có. Mình có tin mới báo cho các cậu! Mình đã nhắn Bob rồi. Hy vọng Bob cũng sẽ đến. Có thể Bob cũng tìm được vài thông tin mới…

Hy vọng của Hannibal được toại nguyện… Khi đến xe lán, Bob cầm theo hai quyển sách dày.

– Từ điển Karathie – Anh, Bob giải thích và chỉ quyển to nhất. Chính ba đã mượn ở thử viện Los Angeles mang về ình hồi chiều. Quyển sách kia là quyển nói về toàn bộ lịch sử Karathie.

– Hay quá! Peter kêu.

– Cậu có kịp đọc ra tờ giấy da của Thợ gốm không? Hannibal hỏi.

– Phần lớn, thì đọc ra. Phần còn lại, thì mình đoán ý. Cũng may là tiếng Karathie không giống tiếng Nga!

– Sao? Trong đó nói gì?

Bob lấy tờ giấy da kẹp giữa hai trang từ điển ra, trải trên bàn. Rồi Bob đặt một tờ giấy khác bên cạnh, trên đó Bob đã thử dịch – với nhiều đoạn xóa, gạch, viết thêm – nội dung văn bản Karathie.

– Đại khái, văn bản nói như thế này, Bob giải thích… “Xin thông báo cùng tất cả, rằng vào ngày 25 tháng Tám 1920, Alexis Kerenov, đã đến tuổi trưởng thành và đã tuyên thệ trung thành với quốc vương, nhận được chức công tước Malenbad. Alexis Kerenov cam kết với cả tâm hồn và lương tâm là sẽ trung thành với vương miện và vương trượng của Karathie, sẽ được ông bảo vệ chống lại kẻ thù vì sự bình an của quốc vương.”

Bob ngước mắt lên:

– Rối sau đó là dấu ấn hình đại bàng, Bob nói, và một chữ ký không tài nào đọc ra. Không hiểu sao người ta không chịu ký cho rõ ràng một chút!

– Càng làm lớn, chữ ký càng khó đọc, Hannibal tuyên bố. Cậu có nghĩ đây có thể là chữ ký của Azemov không?

– Cũng có thể, Bob thừa nhận. Dường như dòng họ Kerenov đã lên đến đỉnh cao nhất của vinh quang. Sau khi hoàn thành vương miện Karathie, Boris Kerenov lại phục vụ vị vua mới…

Bob mở quyển lịch sử Karathie ở một trang đánh dấu trước rồi nói tiếp:

– Sách này cung cấp nhiều chi tiết lắm… Boris Kerenov làm cố vấn cho vua Federic. Ông trở thành bộ trưởng Công Chách và làm cố vấn cho vua Federic. Chính ông cho sửa mới lại pháo đài Mandahoff và sau này hiện đại hóa lâu đài. Cũng chính ông cho thiết lập bản đồ đường phố thủ đô. Và cũng chính ông thiết kế và chế tạo vương trượng cho vua. Cuối cùng vua Federic đã trả ơn bằng cách phong cho ông chức công tức Malenbad. Mà do ngẫu nhiên lạ lùng, vùng đất công tước đó lại bị thu hồi của chính Yvan Dũng cảm.

– Khoan đã! Peter nói. Nếu mình nhớ không lầm, thì Yvan Dũng cảm chính là kẻ xấu số đã toan chống đối việc Federic lên ngôi.. và đã bị Federic cho xử trảm hả?

– Đúng. Đầu ông đã bị găm vào lao bêu trên thành lũy pháo đài Mandahoff. Kerenov đã dùng viên hồng ngọc của Yvan để trang trí cho vương miện của vua. Ông được thừa hưởng gia tài của Yvan, được nhận chức công tước thay Yvan. Và cũng là người canh giữ châu báu hoàng gia. Về sau, cả dòng họ ông trở nên giàu, rất giàu. Quyển sách này nói nhiều về dòng họ Kerenov. Từ thế hệ này sang thế hệ kia, những người con trai trưởng dòng họ Kerenov vừa thừa hưởng chức công tước và trọng trách canh giữ châu báu hoàng gia.

Bob lật sang một trang khác.

– Dòng họ Kerenov thú vị không kém gì dòng họ Azemov, Bob giải thích. Lúc đầu họ sống trong lâu đài cũ của Yvan, ở Malenbad, nhưng cách đây khoảng ba trăm năm, họ rời bỏ lâu đài lên thủ đô ở, tại Mandanhoff. Các cậu có đoán ra tại sao không?

– Thì cậu cứ nói đi, rồi bọn mình sẽ biết, Peter nói.

– Chỉ nghĩ đến thôi, mình cũng thấy nổi da gà, – Bob thú nhận. Đối với họ, Malenbad đã trở thành một chỗ ở bị nguyền rủa. Có ngày, một đứa con gái dòng họ Kerenov, tên là Olga, bị buộc tội là phù thủy…

– Nhưng, – Hannibal bắt bẻ, tố cáo con gái của một công tước là phù thủy có phải là việc nguy hiểm?

– Babal à, nhưng ta phải suy nghĩ theo kiểu hồi xưa. Mọi chuyện diễn ra như trong thời có bệnh dịch. Cuộc săn lùng phù thủy đột ngột hoành hành trong cả vùng. Mọi người tố cáo mọi người. Mà thời đó Olga lại xui xẻo bị cha từ… Cô đòi lấy chồng thường dân và bị cha chống đối. Tóm lại, cô gái tội nghiệp đó bị xử tội trong nháy mắt và thiêu chết.

– Ghê quá! Peter kêu. Bây giờ mình đã hiểu tại sao dòng họ Kerenov rời bỏ lâu đài Malenbad để di cư lên thủ đô.

– Còn nữa! Chưa hết đâu! Sau khi bị thiêu sống ở quảng trường trước công chúng, người ta kể rằng cô Olga tội nghiệp, hay đúng hơn là hồn ma của cô, trở về ngôi nhà cha mình… Cô đi dạo trong lâu đài vào đêm khuya, để lại phía sau mình…

– Những dấu chân lửa! Hannibal kết thúc câu.

– Đúng! Bob nói. Chính vì vậy mà lâu đài bị bỏ hoang. Hiện nay chỉ còn là một đống đổ nát. Dòng họ Kerenov ở lại cho đến khi kết thúc cách mạng năm 1925. Sau đó họ mất tích. Từ ngày đó lịch sử không nhắc đến tên dòng họ này nữa.

Ba Thám Tử Trẻ im lặng một hồi. Cả ba suy nghĩ.

– Nhờ thông tin của Bob, cuối cùng Hannibal lên tiếng bằng một giọng chậm rãi, mình nghĩ mình đoán được tên thật của ông Alexander Potier.

– Nếu cậu nghĩ là Alexis Kerenov, Bob nhanh miệng cắt ngang, thì mình hoàn toàn đồng ý với cậu.

Peter phản đối:

– Các cậu đã quên những gì Tom nói: tên ông ngoại Tom dài lắm, với nhiều chữ c và nhiều chữ z trong đó!

– Khi quen với người vợ tương lại, gần như chắc chắn Thợ gốm đã có tên mới, Hannibal nhận xét. Hãy nhớ những gì Tom mô tả…

– Ông rất lo sợ và căng thẳng, Peter nói.

– Phải. Và ông khóa kỹ mọi cánh cửa. Thợ gốm là người giữ một bí mật… và đồng thời muốn gửi bức thông điệp…

– Cậu nói gì vậy? Bob ngạc nhiên hỏi.

Thám tử trưởng tóm tắt lại câu chuyện hồi chiều. Hannibal kể về việc lục soát phòng ông Farrier, về khẩu súng bỏ trên giường, và về những mẩu báo liên quan đến ba lời nhắn tin giống nhau đăng trên ba tờ báo khác nhau.

– Ba tin nhắn được đăng cùng lúc, vào ngày 21 tháng Tư. Cả ba tin nhắn đều yêu cầu một người tên Nicholas liên hệ với một người tên Alexis bằng cách viết về hòm thư ở Rocky.

– Nicholas hả? Bob lập lại.

– Trong lịch sử về Karathie, Peter hỏi, có người nào tên Nicholas, để khớp với bộ ghép hình của bọn mình không?

– Nicholas là tên con trai trưởng của Wilhem IV ở Karathie, Bob trả lời.

Bob lật quyển sách trước mặt cho đến khi tìm ra một bức ảnh về toàn thể hoàng gia đang trị vì ở Karathie.

Bob chỉ cho Peter và Hannibal… Trên ảnh chụp có Đức Vua Wilhem IV, bà vợ kỳ quặc của ông, và bốn người con trai, trong đó người con lớn nhất là một thanh nhiên đứng sau lưng cha mình, còn đứa con út là một cậu bé khoảng mười tuổi.

– Người đứng sau lưng vua là hoàng tử Nicholas, Bob nói rõ.

– Wilhem IV… Hannibal đọc chậm. Vậy đây là vị vua đã nhảy lầu tự vẫn. Theo lịch sử, thì hoàng hậu bị bỏ thuốc độc. Nhưng còn chuyện gì xảy ra với Nicholas?

– Nghe nói ông tự treo cổ.

– Còn những người con khác?

– Dường như hai người con giữa cũng treo cổ, nếu tin lời mấy ông đại tá phát động cách mạng. Còn người con út thì bị chết đuối khi tắm.

– Hừm! Hannibal vừa véo môi dưới. Hừm! Giả sử hoàng tử Nicholas không treo cổ chết?… Xem nào, ngày nay ông bao nhiêu tuổi?

– Hơn bảy mươi tuổi, Bob tính.

– Theo các cậu, Thợ gốm bao nhiêu tuổi?

– Cũng khoảng bay mươi tuổi. Hannibal ơi! Chẳng lẽ cậu nghĩ Thợ gốm là hoàng tử? Peter kêu.

– Không, mình nghĩ ông chính là Alexis Kerenov… người đã biến mất lúc triều đại Azimov sụp đổ! À mà dòng họ Azimov bị lật đổ chính xác là vào ngày nào?

– Ngày 21 tháng Tư 1925, Bob trả lời sau khi xem sách.

– Và vào năm nay, cũng ngày 21 tháng Tư, một người tên Alexis cho đăng tin nhắn yêu cầu Nicholas liên lạc với mình… Tin nhắn này đã thu hút Farrier đến thành phố Rocky của ta. Mà Farrier chắc chắn không phải là người câu cá. Nhưng Farrier cũng không thể là Nicholas Azimov. Ông còn quá trẻ.

– Có thể chính tin nhắn trên báo đã thu hút đại tá Kaluk và Demetrieff đến đây, Bob gợi ý. Quyển sách này có nói vài hàng về đại tá Kaluk. Ông cũng có mặt lúc xảy ra tấn bi kịch hoàng gia và ông vẫn là một trong những đại tá được lòng dân chúng nhất Karathie. Thậm chí có ảnh ông ở trang 433…

Hannibal vội mở sách ra trang đó.

– Ủa, ủa! Trong đây nói đại tá được hai mươi ba tuổi lúc chụp hình, vào năm 1926, thám tử trưởng kêu khẽ. Ông không thay đổi bao nhiêu. Thời đó ông đã trọc đầu rồi. Không hiểu ông thật sự bị bệnh trọc đầu hay ông cạo trọc đầu. Có thể đó là cách để ông chống cái già. Nếu cạo trọc đầu và chân mày, thì mình không bao giờ bị bạc.

– Chỉ làm như vậy được khi mặt không già đi quá nhiều, Peter nhận xét.

– Tuổi vậy, mà trông đại tá Kaluk cũng khá, Hannibal trả lời. Chắc là ông cỡ tuổi hoàng tử Nicholas – giả sử hoàng tử vẫn còn – và Thợ gốm. Tuy nhiên, mình không nghĩ đại tá Kaluk đến Rocky vì tin nhắn trên báo. Theo mình, thì chính là do ảnh được đăng trên tạp chí. Rõ ràng Demetrieff thường trú ở Los Angeles. Ông làm tùy viên ở Bộ Ngoại Giao Karathie. Hãy nhớ lại lời Kaluk: báo chí có nói đến Thợ gốm. Mà theo mình biết thì báo duy nhất có nói đến Thợ gốm là báo đăng ảnh ông: có lẽ Demetrieff nhìn thấy ảnh này cùng với mặt dây chuyền có đại bàng hai đầu. Khi đó ông đã báo tin ngay cho cấp trên ở Karathie.

– Rồi đại tá Kaluk đến ngay, Peter nói.

– Đúng. Hiện, những suy luận của ta cũng không dẫn ta đến đâu. Tuy nhiên có một điều là hiển nhiên: có kẻ, biết rõ lịch sẽ dòng họ Kerenov và truyền thuyết dấu chân lửa trong lâu đài ma, đang toan hù dọa bà Dobson và Tom để buộc hai mẹ con rời khỏi nhà Thợ gốm. Mình chỉ thấy một nguyên nhân: người ta nghĩ có một vật quý báu giấu trong nhà. Mà bà Dobson không hề biết gì về dòng họ Kerenov và do đó nhất quyết không chịu ra đi. Nếu ta thuyết phục được mẹ con Tom rời bỏ nhà để quay lại Seabreeze Inn hay thậm chí về Los Angeles, có khi ta sẽ quan sát được hành động của đối phương sẽ diễn tiến ra sao.. hành động đó có thể dẫn ta đi theo đúng hướng điều tra.

– Tóm lại, Peter nói, cậu muốn giăng bẫy đối phương!

– Đúng. Đại loại là như vậy. Nhưng để cho bẫy hoạt động tốt, bà Dobson và Tom phải ở xa nhà. Hai người Karathie ở Ngôi Nhà Trên Đồi đã không nhúc nhích từ khi gia đình của Thợ gốm dọn đến. Còn người tự xưng là Farrier, thì cũng không ra tay gì, ngoại trừ chuyện đến thăm bà Dobson… trong khi Thợ gốm vẫn không ló mặt.

– Nếu mình hiểu đúng, Peter tóm lại, bọn mình phải thuyết phục bà Dobson ra đi, rồi theo dõi nhà?

– Đúng! Nhưng ta phải hết sức thận trọng.

– Muốn thuyết phục nổi bà Dobson, sẽ phải tốn nhiều nước bọt lắm, Hannibal ơi, Peter thở dài. Có lúc mẹ của Tom làm mình nhớ đến thím Mathilda!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN