Vụ bí ẩn Con đại bàng hai đầu - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
151


Vụ bí ẩn Con đại bàng hai đầu


Chương 16



CÂU CHUYỆN KHÔNG HAY

Ba Thám Tử Trẻ quyết định đến nhà Thợ gốm ngay. Mặt trời đang lặn nhanh ở đường chân trời. Tom mở cửa.

– Các cậu đến thật đúng lúc! Tom kêu khẽ và lôi Ba Thám Tử Trẻ vào nhà bếp. Nhìn đi!

Bà Dobson đang đứng giữa bếp im lặng nhìn một ngọn lửa xanh lục đang tắt trên thảm nhựa, gần cửa dẫn xuống tầng hầm. Bà không hề có vẻ xúc động.

– Riết rồi cũng quen! Bà thở dài khi thấy khách mới đến.

– Cô và Tom đang ở đâu khi chuyện xảy ra? Hannibal hỏi nhanh.

– Trên lầu. Tôi nghe tiếng động. Tom chạy xuống nhà ngày. Chúng tôi đang chuẩn bị lục soát nhà.

– Cháu e rằng tìm kiếm cũng chẳng thấy gì, giống như những lần trước, Hannibal tuyên bố. Thưa cô! Cô biết cháu nghĩ sao không?… Cô và Tom nên đi khỏi đây. Và đi càng sớm càng tốt!

– Không bao giờ! Bà Dobson kêu lên. Tôi đến đây để gặp cha tôi và tôi sẽ không đi khi chưa gặp.

– Seabreeze Inn cũng gần đây thôi, Bob dịu dàng nhận xét.

– Còn thím Mathilda thì sẵn sàng mời cô về nhà một hai ngày, Hannibal nói tiếp.

– Tụi cháu không xin cô rời khỏi Rocky mà chỉ rời khỏi nhà này thôi, đến lượt Peter nói.

Bà Dobson trừng mắt nhìn ba thám tử.

– Tôi chắc chắn các cậu đang âm mưu một cái gì đó… bà bắt đầu nói.

– Cô có bao giờ nghĩ rằng có kẻ đang toan làm cô sợ để đuổi cô ra khỏi đây không? Hannibal hỏi.

– Tất nhiên là tôi có nghĩ đến! Tôi đâu có ngu! Nhưng tôi không chấp nhận để người khác hù dọa!

– Tụi cháu đã đi đến kết luận rằng kẻ rải mấy dấu chân lửa trong nhà không phải là để đùa, Hannibal giải thích. Và cho dù kẻ đó có là ai đi nữa, hắn biết nhiều về cha của cô. Ngoài ra hắn hoàn toàn nắm rõ chuyện gia đình cô. Thậm chí cháu có thể nói là hắn biết nhiều hơn cả cô nữa… nhưng lại không biết là chính cô biết rất ít về chính mình. Theo tụi cháu, nhân vật bí ẩn này muốn được rảnh tay hành động, để lục soát trong nhà. Tụi cháu đề nghị cô tạo điều kiện cho hắn. Cô hãy rời nhà này khi trời vẫn còn sáng. Cô hãy cho hắn cơ hội nhìn thấy cô cuốn gói ra đi. Cô cứ xuống Rocky và ở lại đó. Peter, Bob và cháu sẽ canh gác để xem chuyện gì xảy ra, sau khi cô đi rồi.

– Đâu có được! Bà Dobson thốt lên.

– Được lắm chứ!

– Các cậu muốn tôi rời khỏi chỗ này để cho phép con ma có chân bốc cháy lục soát trong nhà cha tôi hả?

– Cháu nghĩ đó là cách duy nhất để tìm hiểu xem điều gì ẩn giấu đằng sau những sự kiện kỳ lạ này: việc cha của cô biến mất, vụ trộm trong phòng làm việc của ông, dấu chân lửa… và những chuyện còn lại.

Eloise Dobson đăm chiêu nhìn Hannibal.

– Cảnh sát trưởng Reynolds đã nói nhiều về các cậu, bà thở dài. Cậu, Bob và Peter tạo thành một bộ ba khá quậy. Các cậu thích nhúng mũi khắp nơi… cũng nghe nói các cậu rất giỏi việc giải quyết những vấn đề rối rắm.

– Lời khen có giảm nhẹ, Hannibal mỉm cười nhận xét.

– Phải… Thôi! Có lẽ tôi phải tin tưởng các cậu, – bà Dobson đột ngột quyết định và tuyên bố. Chúng tôi sẽ sắp xếp hành lý rồi ra đi, sao cho thật lộ liễu. Các cậu chỉ việc trốn rồi kín đáo canh gác. Ngôi nhà này chỉ chứa gió thôi.

– Chưa chắc… Hannibal nói khẽ.

– À, bà Dobson nói. Tôi rất muốn biết nguồn gốc gia đình tôi ẩn chứa những bí mật gì đây! Lúc nãy cậu có nói…

Thám tử trưởng ngắt lời:

– Thưa cô, thời gian đang gấp rút. Trong chốc lát trời sẽ tối. Cháu xin cô, cô hãy đi nhanh!

– Được rồi. Nhưng thêm một điều nữa.

– Sao ạ?

– Khi tới thành phố, tôi sẽ đến thẳng đồn cảnh sát gặp cảnh sát trưởng Reynolds để báo ông về kế hoạch của các cậu. Những gì các cậu định tiến hành có vẻ khá nguy hiểm. Có thể các cậu sẽ cần viện trợ.

Ba Thám Tử Trẻ nhìn nhau, rồi Hannibal thở dài:

– Dạ, có lẽ như vậy khôn ngoan hơn.

Peter phản đối:

– Làm sao được! Hannibal ơi, nếu có xe cảnh sát đến đây hụ còi ỏm tỏi thì sẽ vỡ kế hoạch hết!

– Bà Dobson sẽ thuyết phục cảnh sát trưởng Reynolds đừng làm lộ liễu quá. Tụi cháu sẽ đi xe đạp về hướng Rocky, Hannibal giải thích với bà Dobson, nhưng khi không thể nhìn thấy tụi cháu nữa, tụi cháu sẽ xuống xe và giấu xe đạp. Rồi tụi cháu sẽ quay lại đây. Những bụi cây mọc ven mạn đồi đủ dày để tụi cháu trốn khỏi mọi ánh mắt, đặc biệt là ánh mắt của những người ở trong Ngôi Nhà Trên Đồi. Cô cứ báo với cảnh sát trưởng Reynolds rằng tụi cháu sẽ ở gần hàng rào trúc đào phía sau nhà. Đó là điểm canh gác lý tưởng.

– Nào! Cô hãy đi ngay đi? Bob gợi ý. Bắt đầu tối rồi.

– Đi Tom ơi! Bà Dobson nói. Nhanh lên.

Hai mẹ con chạy nhanh lên lầu. Ba Thám Tử Trẻ ở lại trong bếp nghe tiếng mở rồi đóng ngăn kéo…

Năm phút sau, Eloise Dobson trở xuống cùng Tom. Hai mẹ con xách vali dồn đồ vội vàng.

– Hay quá! Hannibal kêu. Hy vọng cô không quên gì!

Hannibal cầm lấy vali của bà Dobson trong khi Peter giúp Tom.

– Ta hãy đi nhanh! Bob nói.

Cả nhóm đi về hướng cửa. Đột nhiên khi đi qua trước cửa phòng làm việc của Thợ gốm, bà Dobson dừng lại một chút:

– Tom ơi, bà nói, đừng quên cái hộp.

– Hộp gì ạ? Peter hỏi.

– Tôi có xem qua giấy tờ cha tôi, bà Dobson giải thích. Tôi không muốn để lại những giấy tờ cá nhân của cha. Tôi tìm thấy cái hộp. Nó không chứa gì quan trọng… hình cưới cha mẹ tôi, cọc thư của mẹ tôi viết và vài thư của tôi. Tôi không muốn những thứ này rơi vào tay người lạ.

– Cháu rất hiểu, Hannibal nói.

Tom bước vào phòng làm việc của ông ngoại, rồi trở ra ngay tay cầm hộp.

Peter mở cửa ra. Cả nhóm đi qua giữa hai cái bình đá to tướng ở thềm, khiêng vali đến chiếc xe nhỏ của bà Dobson đậu gần xưởng Thợ gốm.

Hannibal tuyên bố lớn tiếng:

– Cháu rất lấy làm tiếc rằng cô đã quyết định ra đi, thưa cô!

– Hả? Bà Dobson đang nghĩ đến chuyện khác kêu.

– Cô hãy ra vẻ sợ hãi! Hannibal kêu khẽ.

– À, đúng! Bà trả lời khẽ.

Rồi bà nói lớn tiếng:

– Hannibal à, tôi sẽ không ở lại đây thêm giây phút nào nữa! Tôi không tiếp tục sống trong một ngôi nhà có quá nhiều chuyện lạ lùng xảy ra! Phải điên mới ở lại thêm.

Bà mở cốp xe để cho hành lý vào.

– Và nói thật, bà nói lớn và rõ, tôi thật hối hận đã đến đây thăm cha. Thậm chí tôi hối tiếc vì có một người cha. Phải, tôi đã nghĩ đến điều này! Thà mồ côi còn hơn!

Bà cho chiếc vali cuối cùng vào cốp rồi quay sang con trai.

– Tom ơi! Bà kêu. Đưa ẹ cái hộp!

Tom đang đưa cái hộp, thì đột nhiên một giọng nói vang lên từ phía xưởng:

– Dừng lại! Đứng yên tại chỗ!

Ba Thám Tử Trẻ và hai mẹ con Dobson ngẩng đầu lại… Khi đó dưới ánh mặt trời lặn, mọi người nhìn thấy “gã câu cá đẹp mã”, tay cầm súng.

– Không ai được nhúc nhích! Farrier nói và chĩa súng vào Eloise Dobson. Cứ đứng yên thì sẽ không bị sao đâu.

– Dường như kế hoạch của cậu bị trục trặc rồi, Peter nói khẽ với Hannibal.

– Đưa cho tôi cái hộp! Farrier ra lệnh. Hay tốt hơn, cứ mở ra và đổ xuống đất.

– Trong đây chỉ có những bức thư cũ gửi cho ông ngoại tôi mà, Tom tuyên bố.

– Mở ra! Farrier vẫn nói. Tôi muốn xem…

– Đừng cãi với con người này, Hannibal nói.

Tom thở dài chịu thua, mở hộp ra, đổ những gì chứa trong hộp xuống đất. Phong bì rơi ra xuống chân Tom.

– Thư! Người câu cá giả danh kêu lên.

– Tôi đã nói mà! Tom la lên. Bộ ông hy vọng thấy gì? Vòng đeo cổ kim cương sao?

Farrier bước một bước lên phía trước, nét mặt tức giận:

– Đồ… ông bắt đầu nói.

Nhưng ông làm chủ được bản thân rồi ra lệnh nữa:

– Bây giờ đến vali! Lấy vali ra khỏi cốp xe, mang vào nhà. Tôi muốn xem trong vali có gì.

Eloise Dobson cúi xuống lượm đống thư cho trở vào hộp, trong khi ba thám tử và Tom lấy vali ra khỏi xe.

Rồi tất cả đi vào nhà, Farrier đi cuối cùng với khẩu súng trong tay.

Trong tiền sảnh, bốn cậu bé buộc phải trút hết vali xuống nền gạch, trước sự giận dữ của mẹ Tom.

Farrier nhìn mớ hỗn độn bày dưới sàn nhà một hồi, rồi cuối cùng thở dài:

– Vậy là rốt cuộc các người đã không tìm ra…

– Nhưng tìm ra cái gì? Bà Dobson la lên phẫn nộ cực độ.

– Bộ chị không biết thật à? Farrier hỏi khẽ. Không, dường như chị không biết. Như vậy càng tốt. Thật ra, bà Dobson dễ thương và thân mến à, chị không tìm thấy gì hết thì càng rất tốt… Bây giờ mọi người xuống tầng hầm!

– Không bao giờ! Bà Dobson phản đối.

– Ồ, xuống chứ! Farrier cam đơn. Tôi đã lục soát tầng hầm rồi. Tường làm bằng gạch chắc chắn và kiên cố, nền trang xi măng, không có chỗ giấu nào. Các người sẽ ở yên đó trong khi tôi tiếp tục tìm kiếm. Dưới tầng hầm không có cửa sổ!

– Vậy chính ông đang lục lạo trong phòng làm việc của Thợ gốm hôm thứ bảy, khi tôi mới đến! Hannibal tố cáo.

– Đúng. Và cậu đã làm gián đoạn công việc của tôi. Hôm đó tôi không tìm thấy gì ngoài một xâu chìa khóa… Bộ chìa khóa dự phòng của nhà. Thợ gốm tử tế quá. Đi nào! Tất cả xuống!

Ba Thám Tử Trẻ và hai mẹ con Dobson băng qua nhà bếp, bước xuống cầu thang dẫn xuống tầng hầm.

– Chỗ này khá tiện nghi, Farrier nhận xét. Thế nào rồi người ta cũng sẽ lo vì không thấy mọi người và sẽ đến giải thoát nhanh mà. Chào nhé!

Nói xong, người câu cá giả danh đóng cửa tầng hầm lại. Chìa khóa xoay trong ổ. Chốt được kéo qua.

– Mình bắt đầu cảm thấy hối tiếc sự đam mê ống khóa của ông ngoại! Tom rên rỉ.

Dưới ánh sáng bóng đèn thòng xuống từ trần, Hannibal khám xét hiện trường.

– Không sao, Hannibal nói khẽ. Ở đây cũng đâu có tệ lắm. Cũng may là hắn không trói ta. Farrier cũng tương đối đàng hoàng. Bây giờ hắn có thể thoải mái lục soát trong nhà. Mình hiểu rõ tại sao kế hoạch bị thất bại! Đó là vì cái hộp thư từ… Farrier tưởng trong hộp có chứa kho báu mà hắn đang tìm và sợ cô và Tom ra đi cùng kho báu… Vì vậy mà hắn phải lộ diện. Thật đáng tiếc là cái bẫy của mình không hoạt động được!

– Cậu lầm rồi! Peter thở dài. Cái bẫy đã hoạt động! Nhưng… chính ta bị sập bẫy!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN