Vụ bí ẩn Con đại bàng hai đầu
Chương 17
VỤ ẨU ĐẢ LỚN
Dưới tầng hầm, hai mẹ con Dobson và Ba Thám Tử Trẻ không việc gì làm khác ngoài lắng nghe tiếng động mà Farrier gây nên trong nhà khi tìm kiếm. Tiếng đục cho tù nhân biết rằng đang gõ tường sau khi hoài công lục lạo tủ.
– Hắn lại vào phòng ông ngoại nữa, Tom lắng tai nghe rồi thông báo. À! Dường như hắn vừa mới làm rơi tập hồ sơ.
– Cảnh sát có tìm thấy tủ mật phía sau đại bàng không?
– Không, Tom trả lời.
– Tủ mật nào vậy? Eloise Dobson hỏi. Chắc là lại giấu điều gì phải không?
– Không có gì đâu mẹ! Tom giải thích. Chỉ là những kệ chất đầy báo cũ giấu sau tấm sứ trang trí phòng mẹ.
– Ai lại đi giấu báo cũ? Bà Dobson ngạc nhiêu kêu. Để làm gì?
– Để làm bọn trộm ngưng cuộc tìm kiếm, và cung cấp cho bọn chúng một cái gì đó để tìm! Hannibal trả lời.
Tiếng vỡ vang lên phía trên.
– Ôi! Trời! Bà Dobson buồn rấu thốt lên. Chắc là cái bình to ở cửa vào.
Nghe tiếng Farrier băng qua tiền sảnh rồi lên cầu thang.
– Chắc chính hắn gây nên dấu chân lửa! Bà Dobson đột ngột tuyên bố.
– Có lẽ thế, Hannibal gật đầu. Hắn có xâu chìa khóa, cho phép hắn ra vào tự do.
– Mấy dấu chân… Tom bắt đầu nói.
– Suỵt! Hannibal đưa tay lên ra lệnh.
Tất cả im lặng.
– Không nghe gì, sau một hồi Tom thì thầm.
– Có ai vừa mới thử mở cửa phía sau, thám tử trưởng nói. Nhưng không được.
– Đây chính là cơ may của ta! Eloise Dobson la lên. Hãy cùng nhau hét lên.
– Không, không nên! Bob nhanh miệng khuyên. Farrier không phải là kẻ thù duy nhất của cô. Còn hai người nguy hiểm nữa… những kẻ ở Ngôi Nhà Trên Đồi.
– Những tên dùng ống nhòm rình mò ta à?
– Phải, Hannibal nói. Theo cháu, bọn chúng còn đáng gờm hơn Farrier nhiều. Bọn chúng đã thuê ngôi nhà đổ nát kia vì một lý do rõ ràng: bởi vì nhà đó cao hơn và nhìn xuống nhà cô!
Một lần nữa, Hannibal lại đưa tay yêu cầu im lặng. Có tiếng chân bước phía trên, trong tiền sảnh.
– Farrier quên đóng cửa lại, Peter nói khẽ.
– Tình hình rắc rối lên! Hannibal kêu khẽ rồi rón rén bước lên cầu thang trong tầng hầm để kê tai vào cửa.
Thám tử trưởng nghe tiếng nói khẽ, đưa hai ngón tay lên để ra hiệu rằng có hai nhân vật mới đã xuất hiện.
Những kẻ mới đến bước vào nhà bếp, rồi bỏ ra. Nghe tiếng bọn chúng bước lên lầu. Đột nhiên tiếng động sẵn vang lên, tiếp theo đó là tiếng la.
– Phát súng! Hannibal nói.
Không có tiếng la khác, mà có tiếng giọng nói khẽ. Rồi nhiều người bước xuống cầu thang để trở vào nhà bếp. Có tiếng ghế kêu rắc.
– Ngồi yên và đừng động đậy! Giọng đại tá Kaluk ra lệnh.
Hannibal chỉ vừa kịp bước xuống hai bậc, thì cánh cửa tầng hầm mở ra… Hình bóng đồ sộ của đại tá Kaluk hiện trong khung cửa.
– Ủa! Đại tá kêu. Anh bạn Jones của ta kìa! Còn kia là cậu Andy! Mời mọi người bước ra!
Ba Thám Tử Trẻ và hai mẹ con Dobson trở lên nhà bếp. Bà Dobson hoảng sợ la lên một tiếng. Farrier đang ngồi sụp trên ghế, chậm khăn tay dính máu vào cổ tay phải. Áo vét trắng đẹp của ông cũng bị dính máu.
– Cô đừng lo, đại tá Kaluk nói. Tên vô lại này không bị thương nặng đâu. Tôi chỉ tán thành bạo lực khi thật sự cần thiết. Tôi bắn vào tên này chỉ để không cho hắn bắn vào tôi mà thôi!
Bà Dobson ngồi xuống ghế.
– Tôi nghĩ, bà Dobson nói bằng một giọng run run, rằng ta nên gọi cảnh sát. Ngoài đường có buồng điện thoại công cộng. Tom ơi, con hãy ra đó…
Đại tá Kaluk đưa tay lên ra hiệu phải im lặng, trong khi Demetrieff ra đứng giữa nhóm người và cánh cửa. Demetrieff cũng cầm súng trong tay, giống như Farrier cách đây vài phút.
– Xin cô, đại tá Kaluk nói tiếp, hãy cùng chúng tôi xem tên này, – đại tá chỉ Farrier – như một nhân vật không quan trọng. Tôi không biết hắn đang lảng vảng trong vùng. Nếu không tôi đã sắp xếp để hắn không quấy rầy cô.
– Dường như đại tá và ông Farrier là bạn cũ của nhau! Hannibal nhanh miệng nhận xét. Hay đúng hơn là kẻ thù cũ?
Đại tá Kaluk phá lên cười, tiếng cười nghe chói tai.
– Kẻ thù cũ hả? Ôi! Tên này không đáng là kẻ thù của tôi! Hắn thuộc loại lưu manh tầm thường nhất! Một tên trộm!… Cô biết không, đại tá vừa nói tiếp vừa ngồi xuống cạnh bà Dobson, nghề tôi buộc tôi phải nắm tất cả những chuyện này. Ở Karathie tôi lãnh đạo cảnh sát quốc gia. Chúng tôi có hồ sơ về tên vô lại này. Khi thì hắn tự xưng là Smith, khi thì hắn lấy tên là Farrier, khi thì tên là Faliferro. Hắn là tên trộm nữ trang.
– Nhưng trong nhà này làm gì có nữ trang! Bà Dobson kêu. Hắn vào đây làm gì?
– Thưa cô, từ sân hiên, chúng tôi đã thấy hắn làm phiền cô, nên chúng tôi đến cứu giúp cô.
– Tôi rất cám ơn các ông. Nhưng phải báo cảnh sát thật nhanh…
– Khoan đã, thưa cô. Xin phép cho tôi tự giới thiệu. Tôi là đại tá Kaluk.
– Còn tôi là bà Dobson. Đây là Tom, con trai tôi.
– Cô có phải là bạn của Alexis Kerenov không?
Người phụ nữ trẻ ngạc nhiên lắc đầu.
– Đây là lần đầu tiên tôi nghe cái tên này!
– Ông còn được gọi là Thợ gốm, – đại tá Kaluk nói rõ. Cô có phải là bạn của Thợ gốm không, thưa cô?
Gương mặt của người phụ nữ hồng lên.
– Có, – bà nói.
Kaluk mỉm cười.
– Thưa cô, tôi e rằng cô không chịu nói hết sự thật cho tôi. Cô đừng quên rằng, qua chức vụ tôi, tôi rất rành chuyện hỏi cung người ta và nắm được một số lời nói tinh tế. Xem nào… cô có thể cho tôi biết làm cách nào mà cô đã bắt được quan hệ với kẻ được biết dưới tên Thợ gốm không?
– Ơ… thì… bằng thư từ. Ông hiểu không, chúng tôi viết thư cho nhau và…
– Qua trao đổi thư từ, Hannibal nhanh nhẹn ngắt lời, Thợ gốm đã mời bà Dobson cùng con trai về nhà ông.
Đại tá Kaluk trừng mắt nhìn.
– Im! Đừng tưởng tôi sẽ tin những lời tầm bậy! Người phụ nữ này viết thư ột ông già làm đồ gốm và chuyện trao đổi thư từ này hấp dẫn đến nỗi người phụ nữ lên đường đến Rocky rồi bước vào ngôi nhà này đúng ngày chủ nhà biến mất ạ? Bộ tưởng tôi ngốc lắm sao!
Trong khi xảy ra cuộc tranh luận ngắn này, Eloise Dobson đã kịp bình tĩnh lại:
– Chính ông hãy im đi! Bà la lên. Làm sao ông cả gan hỏi cung tôi như thế. Tôi không cần biết Farrier có phải là tên trộm hay không. Anh ấy đang bị mất máu và cần bác sĩ…
Đại tá Kaluk liếc nhìn người câu cá giả danh. Thật ra hắn cũng không bị thương nghiêm trọng lắm.
– Thưa cô, cô dễ mủi lòng quá. Chúng tôi sẽ lo cho tên này ngay khi cô trả lời cho tôi. Xem nào, cô làm quen với Thợ gốm bằng cách nào?
– Đó không phải là việc của ông! Bà Dobson tức giận la lên. Nhưng nếu ông muốn biết thì…
– Thưa cô! Hannibal la lên bằng giọng nài nỉ.
– Thì ông ấy là cha tôi! Bà Dobson nói hết. Phải, Thợ gốm là cha tôi, nhà này là của ông. Còn nếu ông cứ tiếp tục…
Bà Dobson bị ngắt lời bởi tiếng cười đắc thắng của đại tá. Đại tá Kaluk quay sang Demetrieff.
– Anh Demetrieff thân mến à, đúng là bắt được cá to! Cô đây là con gái của Alexis Kerenov!
Rồi ông cúi xuống bà Dobson đang chưng hửng:
– Và bây giờ, đại tá nói, cô sẽ nói cho tôi biết điều tôi muốn biết chứ?
– Thế ông muốn biết điều gì?
– Có một vật… một vật nhân dân tôi, đại tá Kaluk tuyên bố. Cô hiểu tôi nói đến cái gì chứ?
– Tôi không hiểu gì cả. Tôi hoàn toàn không hiểu ông muốn nói gì.
Một lần nữa Hannibal lại can thiệp:
– Bà Dobson không biết gì cả, Hannibal mạnh dạn khẳng định. Cô hoàn toàn không biết gì… Thậm chí cô không biết có một đất nước tên Karathie.
– Cậu có chịu im không! Đại tá Kaluk nạt.
– Nhưng Hannibal nói đúng! Eloise Dobson kêu. Tôi không hiểu ông đang nói gì. Tôi chưa bao giờ nghe nói đến cái tên Alexis Kerenov kia. Cha tôi tên là Alexander Potier.
– Thế ông ấy không cho cô biết về bí mật của ông à?
– Bí mật hả? Bí mật gì? Bà Dobson chưng hửng hỏi lại.
– Thật là buồn cười! Đại tá Kaluk hét lên. Tất nhiên là ông ấy phải nói hết cho cô biết! Đó là nghĩa vụ của ông mà. Và cô phải khai ra… ngay lập tức!
– Tôi không biết gì, bà Dobson lập lại.
– Demetrieff! Đại tá Kaluk gần như rú lên, giận dữ tột độ. Phải làm cho cô ấy nói!
Demetrieff bước đến gần bà Dobson.
– Ê! Tom la lên rồi chạy đến để bảo vệ mẹ. Đừng đụng đến mẹ tôi!
Demetrieff xô đẩy Tom ra.
– Anh hãy nhốt hết mấy thằng nhóc này xuống hầm! Đại tá Kaluk ra lệnh. Sau đó ta sẽ lo cô này, cô có vẻ khá cứng đầu đấy!
Chính Peter phát động vụ ẩu đả…
– Xuống hầm à! Peter la lên. Không bao giờ!
Bob và Peter đang đứng gần Demetrieff. Cả hai tấn công không cần hội ý trước. Peter chụp lấy khẩu súng của hắn, trong khi Bob đột ngột cúi xuống ôm lấy hai chân hắn.
Demetrieff ngã xuống đát, trong khi vũ khí của hắn tự bắn lên một phát vô hại lên trần nhà.
Phát súng này được tiếp theo bằng một phát súng khác, to hơn và cũng bay lên trần nhà. Lần này là một phát súng chỉ thiên cảnh cáo, do một người vừa mới bước vào từ cửa sau bắn…
Thợ gốm đang đứng đó, trong khung cửa, tay cầm một khẩu súng to còn bốc khói.
– Không ai được nhúc nhích! Thợ gốm ra lệnh.
Hannibal đang đứng nửa đường giữa tầng hầm và ghế của Kaluk và đứng yên ngay, từ bó ý lao vào đại tá Kaluk như dự kiến.
Đại tá Kaluk cũng ngồi yên tại chỗ. Peter và Bob sửng sốt trước sự xuất hiện của Thợ gốm, như bị hóa đá tại chỗ…
Tom hoàn hồn trước tiên.
– Ông ngoại! Tom vui vẻ reo.
Thợ gốm bước đến mẹ con Tom.
– Chào Tom, ông nói. Eloise con, cha xin lỗi vì đã gấy bao nhiêu rắc rối cho con và cháu…
Đại tá Kaluk định lợi dụng nỗi xúc động của Thợ gốm để lật ngược tình thế và gồng người lên để phóng ra khỏi ghế. Nhưng Thợ gốm phát hiện kịp và chĩa súng vào hắn.
– Kaluk, ngồi yên! Thợ gốm ra lệnh. Khẩu súng này có đạn, đừng quên! Nếu ông chống cự, thì tôi sẽ sẵn sàng nã hết đạn vào đầu ông.
Đại tá Kaluk ngồi sụp xuống ghế trở lại.
– Hannibal! Thợ gốm nói tiếp. Xin cậu đi thu gom hết mọi vũ khí được không? Cậu hãy bắt đầu lấy súng của anh bạn của đại tá trước. Nó nằm dưới sàn kìa. Rồi cậu hãy lục soát người đại tá. Tôi tin chắc cậu cũng sẽ tìm thấy một khẩu súng. Đại tá luôn có vũ khí trên người…
– Tuân lệnh ông Thợ gốm! Hannibal vui vẻ trả lời.
Rồi Hannibal chỉnh lại:
– Ý cháu định nói… ông Kerenov!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!