Vụ Bí Ẩn: Con Gà Đội Vương Miện
Chương 1
KHÓ TIN, NHƯNG CÓ THẬT!
Peter Crentch rẽ xe thật nhanh vào bãi đậu bên ngoài của bệnh viện Rocky Beach Memorial rồi thắng đột ngột.
Peter cho rồ máy chiếc Scirocco 81 cũ một hồi, rồi mới tắt. Hai cây chùi kiến dừng ngay giữa chừng.
Peter có rất nhiều điểm chung với chiếc xe của mình. Cả hai đều thon thả, dáng vẻ khiêm nhường và rất nhanh nhẹn. Với chiều cao một mét tám mươi và vóc dáng vận động viên điền kinh, Peter cảm thấy hoàn toàn hòa hợp với chiếc Scirocco của mình.
– Trời mưa gì mà mưa quá trời! – Peter quay sang nói với Hannibal Jones ngồi bên cạnh – Ớn quá!
Hannibal hoàn toàn đối nghịch với bạn. Chính Hannibal tự mô tả mình là “hơi tròn trịa” hoặc “hơi có thịt”. Ít người biết rằng Hannibal cố gắng rất nhiều để giảm bớt trọng lượng dư thừa. Vấn đề danh dự mà… Nhưng với Peter, thì Hannibal tâm sự được, vì Peter là bạn thân nhất của cậu.
Peter và Hannibal ngồi đó thêm một hồi, ngắm nhìn trời mưa. Một cơn bão dữ dội, như đôi khi có vào mùa hè. Đột nhiên, một tia chớp sáng lên trên bầu trời, tiếp sau đó là tiếng gầm khủng khiếp.
– Đi đi, chắc chắn mưa chưa dứt đâu. – Peter vừa nói vừa vén mớ tóc nâu hung rơi xuống trán – Sắp hết giờ thăm rồi. Sợ Kelly chờ!
– Không biết bao giờ cậu mới không còn bị lũ con gái xỏ mũi nữa. – Hannibal nói rồi miễn cưỡng tháo dây an toàn.
– Nói tầm bậy! – Peter cãi lại – Còn cậu với bọn con gái, thì….
– Biết rồi… Mình rất dở trong chuyện làm quen với bạn gái. Nhưng mình có quyền góp ý với cậu chứ.
Peter phá lên cười.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com – gác nhỏ cho người yêu sách.]
Sau khi kéo nón áo mưa lên đầu, Peter và Hannibal bước ra khỏi xe, đi nhanh dưới trời mưa về hướng cửa bệnh viện. Khi đã vào tiền sành, hai bạn giũ sạch áo mưa, trước khi đi tìm phòng 2113.
Kelly Madigan đang nằm trên giường, vừa nói chuyện điên thoại, vừa cuốn cuốn mớ tóc nâu đen vào ngón tay.
Thoạt nhìn, không thể nào ngờ rằng Kelly đã qua cuộc phẫu thuật ba ngày trước đó. Cô bé xinh xắn và đầy sức sống này học cùng trường với Peter, Hannibal và Bob.
Cách đây sáu tháng, cô bé đã phán rằng Peter Crentch sẽ là bạn trai của mình và Peter đã chấp nhận.
– Thôi… chào Sue nhé! – Kellỵ đón hai vị khách bằng một nụ cười – Tối thứ sáu, cậu đừng đến trễ nhé. Mình phải cúp máy đây. Bạn trai của mình vừa mới đến với bạn của chàng.
Rồi cô bé phá lên cười.
– Bạn chàng có to con không hả? – Kelly lập lại lời của cô bạn Sue.
Đôi mắt xanh ngọc của Kelly nhìn Hannibal từ đầu xuống chân. Hannibal định nhìn thẳng vào mắt Kelly, nhưng rồi bỏ cuộc.
– Cũng tùy thôi, Sue à. – cuối cùng Kelly nói – Đối với cậu võ sĩ Su mo thuộc cỡ nào? – Kelly trêu.
Hannibal khoanh tay lại, lầm bầm ra ghế ngồi.
– Sue muốn nói chuyện với anh. – Kelly vừa nói vừa mỉm cười đưa ống nghe cho Hannibal.
Thám tử trưởng nuốt nước bọt. Đừng hoảng hốt… Đừng hoảng hốt nào. Thường Hannibal nói chuyện rất dễ dàng với những người không đàng hoàng khi điều tra, nhưng khi nói chuyện với con gái, thì cậu lại hoảng sợ. Đây là lĩnh vực chuyên môn của Bob Andy, chứ không phải của Hannibal.
– Sao, cậu có định nói chuyện không? – Peter trêu, rồi ngồi xuống giường cạnh Kelly.
Hannibal đứng dậy từ từ, cầm lấy ống nghe.
– Alô! Hannibal Jones nghe đây. – Hannibal nói như đang làm việc ở văn phòng.
– Chào! – Một giọng nữ trả lời, kèm với tiếng cười hơi rụt rè – Em tên Sue. Anh khỏe không?
– Khỏe không nghĩa là sao? – Hannibal hỏi lại.
Đầu óc lô gích của Hannibal đòi hỏi những câu hỏi lô gích.
– Thì em cũng không biết nữa… – Sue ấp úng.
Hannibal tằng hắng rồi liếc nhìn Kelly. Peter cầm tay Kelly, cả hai đang mỉm cười. Phải chi không có ai chứng kiến cuộc đàm thoại này.
– Anh không muốn biết xem em có xinh không à? – Sue hỏi ở đầu dây bên kia.
Đúng lúc đó, một cô y tá tóc hung thò đầu qua cửa.
– Hết giờ thăm rồi! Về đi! – Cô y tá thông báo.
Hannibal thở phào nhẹ nhõm rồi trả ống nghe điện thoại cho Kelly.
– Mình sẽ gọi lại cho cậu sau. – Kelly vội nói trước khi gác máy.
Kelly liếc nhìn Hannibal.
– Hannibal Jones, chàng trai đào hoa nhất Californie lại làm tan vỡ thêm một trái tim.
Đột nhiên cửa phòng mở ra. Hai cô hộ lý đẩy xe vào. Một bác sĩ và ba cô y tá đi theo sau. Hannibal nhường đường cho mọi người.
Trên xe đẩy có một cô bé tóc đen xoắn. Nước da cô tái xanh, mặt băng bó và bị sưng bầm. Dường như cô đang bất tỉnh.
– Em có bạn đây, Kelly à! – Bác sĩ nói.
Bác sĩ còn trẻ và cột tóc đuôi ngựa. Anh giúp y tá cho bệnh nhân vào giường thứ nhì trong phòng.
– Có nặng không? – Kelly hỏi.
– Bi thương nhẹ. – Hannibal tuyên bố và vốn có đầu óc quan sát cậu nói thêm. – Chấn động nặng.
– Giỏi quá! Chẩn đoán xuất sắc! – Anh bác sĩ thốt lên rồi nhìn Hannibal với một nụ cười ngạc nhiên.
Sau khi gắn bộ phận nhỏ nước biển xong, y tá và hộ lý rút lui, còn bác sĩ viết vài hàng trên bảng theo dõi nhiệt độ của bệnh nhân.
– Bạn ấy bị gì vậy? – Kelly lo lắng hỏi.
– Tai nạn xe trên đường County line. Đêm nào, cũng có hai ba ca tai nạn như thế. – bác sĩ nói thêm rồi bước ra cửa – Bệnh nhân của ta đây không phải là người bình thường, mặc dù rất khó nhận ra. Đó chính là…
Anh bác sĩ không nói hết câu: cô y tá tóc hung lại mở cửa. Bác sĩ bước ra.
– Tôi xin nhắc lại, – cô y tá la – giờ thăm đã hết rồi. Có nghĩa là các cậu phải ra ngay. Trừ phi các cậu đang bị bệnh. Nếu vậy, thì phải qua phòng nhập viện!
– Tụi em hiểu rồi. – Peter nói.
– Tốt lắm! – Cô y tá nói với một nụ cười khó chịu – Tôi hi vọng sẽ không cần phải nhờ đến bảo vệ để lôi các cậu ra.
Cô y tá bỏ đi, đóng cửa lại. Peter cúi xuống hôn Kelly.
– Ngày mai anh đến nữa, em nhé. Tối nay anh ngủ ở nhà Hannibal.
Thám tử trưởng đang xem xét tờ theo dõi nhiệt độ của cô bệnh nhân mới.
– Cậu làm gì vậy? – Peter hỏi.
– Mình thỏa mãn sự tò mò. Bác sĩ chưa kịp cho ta biết cô bé này là ai. Juliet Coop, mọi người có biết là ai không?
Peter nhún vai. Cậu không biết. Sau khi chào Kelly lần cuối, Peter và Hannibal ra về.
Một phút sau, Peler và Hannibal khám phá ra Juliet Coop là ai.
Cả hai đang bước ra thang máy, thì một người đàn ông to cao phóng ra khỏi thang máy, chạy nhanh đến cô y tá trực. Ông cúi xuống cô y tá tóc hung, gần chạm mặt cô vì quá lo lắng.
– Con gái tôi? Con gái tôi đâu?
– Big Barney Coop! – Hannibal nói khẽ.
– Đúng! Vua gà rán! – Peter thốt lên.
Không còn nghi ngờ gì nữa! Đúng là ông, với bộ đồ thể thao xanh, trắng, đỏ thường lệ, y như trên truyền hình. Ở miền Nam Catifornie, ai cũng biết mặt Big Barney Coop. Khi bật truyền hình lên, luôn thấy ông đang quảng cáo các quán ăn nhanh Chicken Coop.
– Juliet Coop… Barney Coop… – Hannibal nói – Chắc là con gái của ông Vua gà rán.
– Thưa ông Coop, phòng 2113. – Cô y tá hướng dẫn.
– Có phải là một phòng may mắn không? – Big Barney hỏi – Tôi yêu cầu con gái tôi phải được ở trong một phòng may mắn! Phòng ở đâu? Đi ngả nào?
Hannibal cảm thấy xúc động trước sự lúng túng của ông.
– Thưa ông Coop, ngả này ạ. – Hannibal nói và chỉ tay sau khi bước đến gần bàn cô y tá.
Người đàn ông cao hơn Hannibal gần ba mươi centimet và cúi xuống cậu.
– Cậu có chắc không?
– Cháu và bạn cháu vừa mới vào đó thăm một cô bạn ở cùng phòng với con gái bác. Dường như con gái bác đang ngủ.
Ông Vua gà rán có vẻ đỡ căng thẳng một chút.
– Nè! Cho các cậu đấy! Hai vé cho một bữa ăn miễn phí. – Ông nói rồi chìa cho Hannibal hai miếng giấy rút từ túi áo – Tôi rất thích cậu! Vừa mập mạp, vừa mềm. Cậu mà đem lăn bột chiên của tôi, chiên cho vàng lên, thì tuyệt lắm! Cám ơn cậu đã chỉ đường.
Hannibal mỉm cười rồi nhìn theo Big Barney đang đi về phòng.
Thám tử trưởng xé hai cái vé.
– Cậu khùng rồi sao! – Peter la lên rồi lượm các mảnh giấy lên – Cậu bị làm sao thế?
– Ăn kiêng! – Hannibal trả lời với vẻ mặt thiểu não – Cậu quên rồi sao?
– Làm sao mà quên được! Và mỗi bữa ăn phải có dưa lê. Nhưng đâu phải tại cậu ăn kiêng, thì mình cũng phải ăn kiêng đâu. Mình rất thích gà rán Chicken Coop.
– Thì mình cũng rất thích. Hiện mình đang ngửi được mùi da gà dòn thơm ngon, thịt gà mềm có nước….
Hai thám tử băng qua bãi đậu xe ngập nước lai láng. Peter ngồi vào tay lái. Về nhà Hannibal!
Hannibal sống ở nhà chú Titus và thím Mathilda. Chú thím có cửa hàng bán đồ linh tinh có tên là Thiên Đường Đồ Cổ, đối diện nhà ở. Khi còn nhỏ, Hannibal, Peter và Bob thường chơi trong kho bãi đồ linh tinh, nhất là khi có vụ bí ẩn phải làm sáng tỏ. Ba thám tử đã đặt bộ tham mưu tại đó, trong một xe lán cũ kĩ, trốn dưới một núi đồ linh tinh. Khi đã lớn hơn, ba bạn đã bỏ xe lán và thường tập trung trong xưởng điện tử của Hannibal. Khi mười bảy tuổi, thì phải nghiêm túc hơn…
– Rất tiếc là ta không được biết tình huống tai nạn. – Hannibal nhận xét và để ý thấy Peter đang liếc nhìn mình – Biết rồi… – Hannibal thở dài – không có gì bí ẩn trong chuyện này… nhưng mình có cảm giác giống như linh tính…
Peter đậu xe ngoài sân. Hai bạn bước trên bùn đến xưởng của Hannibal.
Một đống các máy điện tử, bộ phận thay thế, catalo thiết bị theo dõi, đồ nghề, sổ tay, hộp pizza và dĩa CD. Thêm một máy trả lời tự động và hai cái ghế.
Theo thói quen, Hannibal bật máy trả lời tự động lên ngay để nghe.
– Chào! – Một giọng quen thuộc nói, đó là giọng của Bob Andy, thám tử thứ ba – Xin lỗi vì đã không đi đến bệnh viện cùng các cậu thăm Kelly được. Mình phải nghe một nhóm nhạc nói thử giọng, vì ông chủ đi vắng. Rồi nàng Jennifer lại gọi điện thoại để nhắc về cuộc hẹn với nàng. Các cậu có tưởng tượng nổi không. Mình lại phải đi cấm trại ngoài biển với nàng Amy! Cũng may mà trời mưa! Nên khỏi đi lượm sò nữa! Hannibal ơi, mình muốn nhờ cậu sáng chế cho mình một phần mềm vi tính giúp mình tránh những loại trục trặc như thế… Cậu suy nghĩ nhé? Hứa nhé! Hẹn ngày mai gặp lại.
– Từ khi làm việc cho ông bầu kia, Bob không còn rảnh rỗi nữa. Lúc nào cũng đang truy lùng các giọng ca mới! – Hannibal càu nhàu rồi tắt máy trả lời tự động.
– Mình cũng thấy vậy. – Peter nói – Thậm chí Bob còn không tìm ra thời gian cho các em nữa!
Hannibal tiến hành táy máy một cái máy được cho là có khả năng giải mã các khóa điện tử. Còn Peter thì ngồi vào bàn lau chui cái jiclơ của xe. Hai bạn nói chuyện với nhau rất khuya.
Chuông điện thoại khiến cả hai giật mình. Ai lại có thể gọi vào giờ này? Đã quá mười hai giờ khuya rồi. Dù tối thứ sáu người ta cũng không bao giờ gọi trễ như thế.
Hannibal ngồi xuống ghế xoay cũ.
– Alô, Ba Thám Tử Trẻ nghe đây. – Hannibal tuyên bố với cái giọng điệu rất “doanh nhân”.
– Em, Kelly đây! Anh bật loa lên đi, như vậy cả hai anh sẽ nghe em. – giọng đầu dây nói.
– Kelly gọi. – Hannibal thông báo rồi bấm nút loa.
– Có chuyện gì vậy? – Peter ngạc nhiên nhìn bạn.
– Có chuyện không bình thường. – Kelly đã nghe Peter hỏi và trả lời – Juliet Coop nói chuyện mớ trong khi ngủ.
Hannibal lại có cảm giác rằng vụ này có điều mờ ám, nhưng không dám kết luận vội.
– Sau tai nạn loại này, người ta thường hay bị ác mộng lắm. – Hannibal nói.
– Biết rồi. – Kelly nói với giọng hơi bực bội – Nhưng chính điều chị ấy mớ làm em ngạc nhiên. Chị ấy cứ lặp đi lặp lại liên tục: “Hàng triệu người sẽ chết”.
Khi nghe thế, Peter và Hannibal rùng mình.
– Chưa hết. – Kelly nói tiếp – Từ nãy giờ, chị ấy cứ lải nhải: “Hắn đầu độc gà! Không được! Không được!” Em có cảm giác chị ấy nghĩ như thế thật. Chứ không phải nằm mơ!
– Bọn mình có việc rồi! – Peter huýt sáo khẽ rồi bình luận.
– Mình đã nói là mình linh tính mà. – Hannibal nhận xét.
– Biết rồi. – Peter công nhận – Nhưng chẳng lẽ Vua gà rán lại đi cho thuốc độc vào món ăn khoái khẩu của mình..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!