Vụ Bí Ẩn: Con Gà Đội Vương Miện - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
184


Vụ Bí Ẩn: Con Gà Đội Vương Miện


Chương 2


NHỮNG NGƯỜI KHÁCH TRẺ

Alô? Mấy anh còn đó không?

Giọng Kelly Madigan vang lên từ cái loa, nghe rất lo lắng.

Hannibal và Peter vẫn còn đó nhưng không nói được tiếng nào. Hai bạn sửng sốt. Bao nhiêu lần hai bạn đã ăn ở quán Chicken Coop? Mấy trăm lần? Mấy ngàn lần? Đối với Hannibal chắc còn nhiều hơn nữa. Bao nhiêu lần hai bạn đã thấy khuôn mặt thiện cảm của Big Barney Coop trên truyền hình? Bằng một giọng kỳ lạ, nhưng chân thật, ông lặp đi lặp lại: “Big Barney vặt lông gà, chứ không vặt lông khách hàng!”

– Cậu có tưởng tượng không? Ông ta cho thuốc độc vào món ăn mà ông bán. – Peter lắc đầu – Không tin nổi!

– Chẳng có lý do gì để tin. – Hannibal nói – Như thím Mathilda nói, điều nguy hiểm khi kết luận vội vàng, là không bao giờ biết sẽ dẫn đến dâu.

– Cậu nói rõ hơn đi.

– Ta không có gì để buộc tội Big Barney Coop. Làm sao biết được có phải chị Juliet nói về ông hay không? Vẫn có thể là người khác chứ. Rồi có thể chị ấy đang bị phản ứng thuốc, hay còn bị sốc do tai nạn. Hay chị ấy chỉ nằm mơ thôi.

– Đúng là con trai! – Kelly phản đối ở đầu dây bên kia – Rất tiếc là em không thể chuyển máy cho chị Juliet. Đó! Các anh nghe đi! Nghe không?

– Không. Cái gì vậy? – Hannibal nói bằng một giọng mệt mỏi.

Còn Peter thì lắc đầu. Dù sao, Kelly đâu thể thấy Peter…

– Chị ấy nói lại kìa! – Kelly thốt lên – Chị ấy vừa mới nói: “Không. Không được để người ta chết. Đừng làm một chuyện như thế!”.

– Này, sáng mai mười một giờ bọn anh sẽ đến bệnh viện – Hannibal hứa – Rồi bọn anh sẽ nói chuyện với chị ấy. Vào giờ thăm bệnh. Anh tin chắc chị ấy sẽ xác nhận xem chị ấy có nằm mơ hay không.

– Sáng kiến hay! – Kelly thừa nhận – Nhưng em tin chắc là có bí ẩn trong vụ này.

– Ngày mai gặp em, Kelly nhé! – Peter nói trước khi gác máy.

Đêm hôm đó Hannibal không tài nào ngủ được, mà cứ nặn óc suy nghĩ xem ai lại có thể có ý định đầu độc hàng triệu người, và để làm gì. Có phải là Big Barney không? Juliet Coop có quan hệ gì với một băng đảng bất lương nào không? Hay phải đi tìm chỗ khác?

Lúc hai giờ sáng, Hanibal gọi điện thoại cho Bob Andy để báo tin và yêu cầu Bob ghé qua bệnh viện.

Sau cú điện thoại đó, Bob không ngủ lại được, mà cứ nghĩ Hannibal sẽ gọi lại nữa, như thám tử trưởng thường làm khi đang thắc mắc suy nghĩ một chuyện gì đó.

Kelly cũng không ngủ được. Kelly hầu như thức cả đêm, hi vọng Juliet Coop sẽ nói chuyện nữa. Mỗi khi bệnh nhân rên một tiếng thì Kelly khẽ hỏi:

– Ai vậy chị Juliet? Ai cho thuốc độc vào thịt gà?

Nhưng Juliet không trả lời.

Còn Peter thì ngủ ngon lành.

Sáng hôm sau, khi vào bện viện Peter và Hannibal thấy phòng Kelly tràn đầy ánh sáng. Hannibal để ý thấy nét mặt Kelly rất mệt mỏi căng thẳng. Khắp phòng là những bó hoa lộng lẫy. Một con gà bằng bông to đội vương miện vàng chễm chệ trên cái ghế bên cạnh giường Juliet.

Hannibal cũng để ý thấy rằng rèm quanh giường được kéo để cách ly cô bệnh nhân.

– Có ai khác không? – Hannibal chỉ rèm hỏi do nóng lòng muốn được nói chuyện với Juliet để làm rõ vài bí ẩn.

– Suỵt! – Kelly kêu – Chỉ có một mình chị Juliet. Có lẽ đang ngủ…

Bob Andy đến đúng lúc đó.

– Xin lỗi vì đến trễ, xe bị trục trặc. – Bob nói rồi tháo cái áo thun tay dài cột quanh cổ.

Bob từng là một cậu bé gầy nhom, ốm yếu, đeo kính. Bob là học sinh xuất sắc, nhưng luôn có vẻ bơ vơ ngoài sân trường, khi ra chơi. Có thể vì Bob đã bỏ ra nhiều năm để nghiên cứu, tìm tòi trong kệ sách tối tăm của thư viện thành phố…

Bây giờ Bob đã khác hẳn! Kính sát tròng. Làm việc ở hãng ca nhạc nghệ thuật của Sax Sandlers, những buổi học võ karaté đã biến thám tử phụ trách về lưu trữ và nghiên cứu trong bộ ba thành một trong những nam học sinh danh tiếng nhất trường Rocky.

– Vụ bí ẩn mới của ta đến đâu rồi? – Bob hỏi – Công chúa Gà Rán đã bay mất chưa?

– Vụ bí ẩn đang nằm phía sau cái rèm kia. – Peter hất đầu chỉ – Đang ngủ. Không thể nói chuyện được.

– Nói chuyện thì vẫn được chứ. – Bob nhận xét – Nhưng chị ấy sẽ không trả lời. – Bob kết luận với một nụ cười tinh nghịch.

– Chị ấy yên lại rồi, như vậy hay hơn. – Kelly nói khẽ – Chị ấy đã rên suốt đêm… À mà chị ấy đã có nhiều người đến thăm đó…

– Thăm giữa đêm à? – Hannibal ngạc nhiên hỏi – Thế người hắc ám tóc hung kia không hay biết gì sao?

– Tất nhiên là không rồi! – Kelly nói.

– Vậy những người thăm bí ẩn đó là ai vậy? – Hannibal hỏi.

– Thì… trước hết có Big Barney. Cứ mỗi một tiếng vào thăm một lần. Ông ấy còn cho em hai phiếu ăn miễn phí nữa.

– Rồi sao nữa? – Hannibal vặn hỏi.

– Một anh chàng rất lịch thiệp. Tên là Sean Fellows.

– Sao em biết tên? – Peter nhíu mày hỏi.

– Em hỏi tên anh ấy. – Kelly thú nhận – Chẳng lẽ anh lại ghen! Đó là bồ cũ của chị Juliet. Anh ấy đến lúc gần bốn giờ sáng, ngồi xuống rồi nhìn chăm chăm chị Juliet. Một hồi sau lại có khách nữa. Maria Gonzales, bạn cùng phòng với chị Juliet ở trường thương mại.

– Loại ra ngay. – Hannibal tuyên bố.

– Tại sao vậy? – Bob hỏi.

– Bởi vì chị Juliet đã nói: “Ông ta cho thuốc độc vào gà”. Anh chàng Sean Fellows kia cũng có thể loại ra. Bồ cũ không thuộc tuýp người đi đầu độc mấy triệu người.

– Hay để trả thù? – Peter hỏi.

– Ôi! – Hannibal kêu.

Kelly kể tiếp ngay, nhưng hạ giọng xuống.

– Em chưa nói cho các anh nghe về người khách thứ tư. – Kelly tuyên bố.

Kelly liếc về hướng rèm, để kiểm tra xem Juliet có tỉnh dậy không. Ba thám tử cũng nhìn theo. Rồi Kelly kể tiếp:

– Em đặt tên hắn là Cục Cưng, vì hắn dễ thương như tay nhà đòn! Người gì mà khó chịu quá trời! Khá to con, khoảng ba chục tuổi, mặc quần áo lính rằn ri. Khi thấy em, là hắn bẻ cổ áo lên ngay để che bớt mặt. Em công nhận hắn không được đẹp trai lắm.

– Em lại hỏi cả tên người này nữa hả? – Peter hỏi.

– Dĩ nhiên. Và hắn trả lời em đừng có thọc mũi vào chuyện người khác. Rồi hắn kéo màn quanh giường để không cho em nhìn.

– Em nghe được gì không? – Hannibal hỏi.

– Được. Hắn mở mọi ngăn kéo ở tủ đầu giường của chị Juliet.

– Mở nhanh, hay mở nhẹ nhàng? – Hannibal hỏi.

– Nhanh! – Kelly trả lời.

Hannibal mỉm cười.

– Anh nghĩ hắn tìm một cái gì đó…

– Hắn không tìm ra. – Kelly khẳng định – Hắn ra đi tay không.

Hannibal bước dọc bước ngang trong phòng.

– Không thể nào biết được gì hơn khi chị Juliet chưa tỉnh lại. – Cuối cùng Hannibal nhận xét.

– Cầu mong sao chị ấy tỉnh lại vào giờ thăm bệnh. – Peter tuyên bố – Nếu không hung thần lại bắt nạt ta nữa bây giờ!

Bob thử nhìn qua rèm giường Juliet.

– Trông chị ấy khá mà. Theo tin đăng trong báo sáng nay, chị ấy may mắn lắm mới thoát chết. Xe chị ấy dập nát. À, mà các cậu ra hiện trường tai nạn chưa? – Bob quay sang Hannibal và Peter hỏi.

Hannibal lắc đầu, và vẫn tiếp tục đi bách bộ trong phòng. Cánh cửa mở ra, cô y tá tóc hung bước vào, tay ôm bó hoa to. Cô y tá liếc nhìn Kelly, rồi nhìn từng thám tử một.

– Ba! – Cô y tá hất đầu về phía Kelly nói – Em thu hút khách đông quá vậy!

Sau khi để hoa bên cạnh giường Juliet, cô y tá chuẩn bị bước ra.

– Tôi sẽ quay lại ngay. – Cô ta nói khẽ như để cảnh cáo.

– Để làm gì vậy? – Peter kêu khẽ sau khi cô y tá đã bước ra

– Hay nhỉ! – Bob thốt lên sau khi xem tấm danh thiếp ghim trên bó hoa – Của Michael Argenti gửi.

– Tại sao lại hay? – Peter hỏi.

– Michael Argenti cạnh tranh với Big Barney. Là chủ cái quán ăn Roast Roost.

– Sao cậu biết nhiều dữ vậy? Bộ Hannibal và cậu chỉ nghĩ đến ăn mà thôi hay sao! – Peter kêu.

Bob phá lên cười.

– Đâu có! – Bob nói – Chỉ nhờ một nhóm nhạc của hãng chỗ mình làm đã từng biểu diễn nhân lễ khai trương một quán Roast Roost mới. Michael Argenti có hứa là sẽ đến dự và bắt mọi người phải chờ bốn tiếng dưới trời nắng chang chang, rồi mới chịu ló mặt đến.

– Thế cậu có giải thích được xem tại sao Argenti lại gửi hoa cho con gái của đối thủ mình không? – Hannibal hỏi.

– Đôi khi chú Sax cũng làm như vậy. – Bob nói – Đó là thông lệ trong giới làm ăn. Động tác này không hề có nghĩa là mình quý mến người nhận hoa. Mình có nghe nói rằng Big Barney và Argenti rất ghét nhau. Và mỗi khi Michael thực hiện một điều ước nào đó, là để cầu mong cho Big Barney không còn trên thế gian này nữa. Và ngược lại cũng thế.

– Vậy lần này ta lại có nhiều kẻ bị tình nghi. – Peter vừa nói vừa đập nắm đấm tay trái vào lòng bàn tay phải.

– Phải, nhưng biết chắc là có án mạng hay không? – Hannibal hỏi.

Cửa phòng mở ra, Big Barney bước vào. Rõ ràng ông không ngờ trong phòng có nhiều người đến thế.

Hannibal nhìn nghiêng gương mặt đầy đặn, tròn trịa của Big Barney. Ánh sáng trong mắt ông nghĩa là sao? Có phải ánh nhìn của một người cha lo lắng vì chuyện đã xảy ra với con gái mình? Hay là của một kẻ khùng muốn che giấu mưu đồ giết người với con gái?

Ông đứng yên tại chỗ nói:

– Các cậu cho tôi gặp riêng con gái tôi, được không?

Hannial, Peter và Bob miễn cưỡng tuân lệnh.

Khi đã ra ngoài hành lang, Hannibal liếc nhìn xung quanh rồi bước đến bàn trực ngay giữa tiền sảnh. Peter và Bob đi theo.

Phía sau quầy chỉ có một người: cô y tá tóc hung. Trên bảng tên có ghi rõ họ tên của cô: Elizabeth Lazar.

– Cô có thể cho cháu biết đêm hôm qua ai trực không ạ? – Hannibal hỏi.

– Cận thật quá đáng! Đâu phải việc của cậu. – Cô y tá đáp – Nếu cậu muốn biết, thì chính tôi trực! Một y tá đồng nghiệp thì bệnh, người ra thì nghỉ phép để làm đám cưới, nên tôi phải làm thay. Hai mươi bốn tiếng liền tù tì!

– Tuyệt! – Hannibal thốt lên – Vậy cô có thể nói cho tụi cháu biết về ba người khách đến thăm Juliet Coop giữa đêm khuya. Tất nhiên là ngoại trừ cha của chị Juliet.

– Làm gì có chuyện đó! – Cô y tá chau mày la lên – Thông tin về bệnh nhân chỉ cung cấp cho thân nhân mà thôi.

Cuộc nói chuyện chấm dứt. Thấy rõ như thế trong ánh mắt của Elizabeth Lazar. Cô y tá đang mệt mỏi bực bội và không muốn nói chuyện. Hannibal thở dài.

– Hai mươi bốn tiếng làm việc là nhiều thật. – Bob vừa nói vừa dùng tay xoa tóc.

Cô y tá quay sang Bob. Bob mỉm cười.

– Hai mươi bốn tiếng làm việc! Đúng là một cơn ác mộng! – Bob thốt lên bằng một giọng thật tử tế – Cháu có sáng kiến thế này! Để giúp cô khuây khỏa, tụi cháu sẽ hát cho cô nghe điệp khúc một bài hát của nhóm Beatles mà cô thích nhất. Mỗi đứa sẽ thay phiên nhau hát. Cô cứ tin tưởng, tụi cháu hát rất hay!

– Thôi, cho tôi được miễn đi! – Cô y tá nói.

Tuy nhiên, cô mỉm cười và nét mặt bớt căng hơn.

– Thôi, được rồi. – cô y tá nói tiếp – Nhưng tôi xin lưu ý rằng, đêm hôm qua chỉ có hai khách đến thôi, chứ không phải ba. Một cậu thanh niên và một cô gái trẻ.

– Thế còn người đàn ông mặc đồ lao động? – Hannibal hỏi.

– Tôi cấm không cho ông ta vào. – Elzabeth Lazar tuyên bố rồi nhướng mày lên vì ngạc nhiên – Thật là quá đáng! Mà tôi lại rất ghét loại người như thế.

– Thế à? Tại sao vậy? – Bob hỏi.

– Hắn hỏi tôi nhiều câu hỏi tò mò.

– Câu hỏi tò mò à? – Hannibal hỏi lại.

– Đúng. Chẳng hạn như: “Con bé có qua khỏi nổi không? Đồ đạc cá nhân của con bé đâu?” Những câu hỏi như thế… Mà trông hắn không giống người thân.

– Cô còn nhớ ông ta không? – Bob hỏi.

– Tôi không chắc. Mà tôi cũng không có đầu óc quan sát. Tôi nhớ áo hắn và câu hỏi của hắn.

– Cám ơn cô nhiều. – Bob nói.

Ba thám tử quay lui.

– Cục Cưng, như Kelly gọi, có vẻ rất khả nghi. – Hannibal nói – Dù sao, có thể chị Juliet biết hắn. Ta hãy trở lại phòng xem chị ấy tỉnh chưa.

– Các cậu ơi. – Elizabeth Lazar gọi – Juliet Coop đã bị sốc rất nặng, và cần ngủ. Juliet sẽ không sớm tỉnh lại đâu.

Xét những yếu tố mới có được, Ba Thám Tử Trẻ quyết định theo một chiến thuật mới. Hannibal và Bob sẽ hành động như những lần trước: đến đồn cảnh sát để nói chuyện với cảnh sát trưởng Reynolds, người bạn lâu năm. Còn Peter, thì sẽ làm y như yêu cầu của Kelly, nghĩa là ở lại chơi với Kelly.

Bob nhảy lên chiếc xe con cóc, Hannibal ngồi bên cạnh.

Một hồi sau, Hannibal và Bob ngồi đối diện với cảnh sát trưởng Reynolds đang ăn trưa. Thực đơn lại là gà rán Chicken Coop!

– Các cậu ăn một miếng nhé? – cảnh sát trưởng Reynolds mời.

– Dạ không, cám ơn. – Bob nói rồi liếc nhìn cái hộp hình con gà đội vương miện.

Bàn tay của Hannibal bám chặt hơn trên ghế, rồi cậu cố nói: “Dạ không, cám ơn”, một cách thật tự nhiên.

– Sao? Một vụ mới hả? – Cảnh sát trưởng Reynolds hỏi rồi cắn ngon lành một đùi gà.

– Tụi cháu xin được biết về điều kiện xảy ra tai nạn của Juliet Coop. – Hannibal tuyên bố.

– Rất đơn giản. – Cảnh sát trưởng Reynolds nói – Cô ấy mất điều khiển tay lái xe trong khi chạy xuống dốc, vào lúc trời đang mưa. Đấy, các cậu đã biết hết rồi đó!

– Theo chú, thì trong vụ này không có gì khả nghi cả à? – Hannibal hỏi.

– Cũng có vài điểm cần làm rõ, như thường xảy ra trong trường hợp này. Trước hết, một cú điện thoại không xưng tên đã báo cho chúng tôi về vụ tai nạn. Chúng tôi rất muốn biết ai gọi. Có thể là một nhân chứng. Nhưng tại sao không xưng tên? Mà chúng tôi đã ghi nhớ được hai nhóm dấu vết xe thắng: một là của xe Juliet Coop, còn nhóm kia của một chiếc xe chạy phía sau Juliet. Vết bánh xe dừng lại xa hơn chỗ Juliet rời khỏi đường một chút.

Hannibal thử tưởng tượng cảnh tượng hai chiếc xe chạy xuống. Phía trước là xe của Juliet, một chiếc xe khác chạy theo. Ai cầm tay lái? Bí ẩn! Thám tử trưởng véo véo môi trên và cố tưởng tượng ra nhiều điều khác nhau.

– Thưa chú cảnh sát trưởng Reynolds – Hannibal tuyên bố bằng một giọng chậm rãi – có thể xe của Juliet bị một chiếc khác đuổi theo, chú đã xem xét khả năng này chưa?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN